← Ch.1396 | Ch.1398 → |
- Ha ha, là tiểu nam a, cũng đã lớn vậy rồi, sư phụ của ngươi nàng cũng tới, đợi lát nữa ta mang ngươi đi gặp nàng a!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Tiếp theo, hắn lách mình đến trước Tiêu Tùng Lâm, Mộc Hòe và Mộc Ân hành lễ nói:
- Bái kiến thái sư phó, sư phó và sư bá!
Mộc Hòe cười ha ha một tiếng, nặng nề vỗ bả vai Lăng Tiếu nói:
- Hảo... Hảo tiểu tử, ngươi có thể trở về là tốt rồi!
Tiêu Tùng Lâm cũng khó được lộ vẻ ưa thcihs nói:
- Xem ra ngươi mười năm này thu hoạch không ít, thái sư phó cảm thấy thật vui mừng.
Mộc Ân cũng nói:
- Tiếu nhi lần này trở về là tốt rồi, ở lại một thời gian ngắn đi, ngươi cao thấp tông ta đều muốn gặp ngươi đấy
Lăng Tiếu khẽ cười nói:
- Làm phiền mọi người quan tâm rồi, Tiếu nhi mọi việc vẫn ổn.
Mộc Hòe nhìn thoáng qua Vân Hùng ở không xa, lôi kéo tay Lăng Tiếu:
- Quay lại tông sao có thể không thỉnh an tông chủ chứ!
Lăng Tiếu do dự một chút liền theo chân Mộc Hòe đến bên người Vân Hùng, bảo trì lễ tiết cơ bản nó:
- Bái kiến Vân tông chủ!
Thế lực hắn hiện giờ cường đại hơn Tử Thiên Tông nhiều, dùng thân phận của hắn chủ động thi lễ với Vân Hùng đã là tự hạ thân phận, nếu không phải xem trên mặt mũi sư phó, mặt mũi Vân Mộng Kỳ thì hắn đã mặc kệ rồi.
Người ở chỗ này cũng biết trong lòng Lăng Tiếu có không ít oán niệm với tông chủ, trong nội tâm đều có chút không thoải mái.
Nhưng thực lực Lăng Tiếu vẫn còn đó, bọn hắn cũng không dám nói thêm gì
Vân Hùng câu đầu tiên đã hỏi:
- Lăng trưởng lão, không biết Mộng Kỳ ở đâu?
Hắn từng cho rằng Lăng Tiếu có lẽ ở cùng một chỗ với Vân Mộng Kỳ, hiện giờ chỉ phát hiện Băng Nhược Thủy và Cát Bối Hân, lại không thấy thân ảnh nữ nhi đâu, trong nội tâm không lo lắng mới là lạ đấy.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày đáp:
- Những năm này ta không tìm được Mộng Kỳ, ta cũng không biết nàng bây giờ đang ở đâu nữa!
Từ sau khi hắn chiếm lĩnh Phong Vân Thành đã bắt đầu tuyên bố tin tức, nhờ người tìm kiếm nơi hạ lạc của Vân Mộng Kỳ, đáng tiếc chỉ tìm được những nữ nhân cùng tên họ, vốn không phải là Vân Mộng Kỳ mà hắn muốn tìm..
Trong lòng của hắn cũng sợ Vân Mộng Kỳ gặp phải bất trắc gì đó!
- Ngươi... Ngươi nói cái gì, ngươi không tìm được Mộng Kỳ?
Vân Hùng kích động hỏi thăm.
- Đúng vậy, việc này một lời khó nói hết, ta tìm nàng suốt mười năm rồi!
Lăng Tiếu nặng nề mà thở dài nói.
Vân Hùng thần sắc trở nên khó coi, hắn đang muốn nói thềm gì đó thì Mộc Hòe đã lên tiếng:
- Tông chủ, có gì muốn nói thì vào trong nói tiếp đi!
Vì vậy, tất cả mọi người liền tiến vào đại điện Mộc Kỳ Phong.
Cát Bối Hân thì nhân cơ hội hỏi thăm Mộc Hòe chuyện về gia gia nàng Cát Đồ.
Nguyên lai Cát Đồ tạm thời không ở trong phong mà đã ra ngoài làm việc, không bao lâu nữa sẽ trở về.
Cát Bối Hân lúc này mới thả lỏng gánh nặng nàng còn tưởng rằng gia gia của nàng ̀đã xảy ra chuyện gì rồi, rõ ràng không ở chỗ này.
Đến trong đại điện, Lăng Tiếu liền nói sơ tình huống của Vân Mộng Kỳ cho Vân Hùng nghe.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Vân Hùng là Âm Hà kia muốn mượn Vân Mộng Kỳ làm lô đỉnh để tu luyện, chỉ nói mình đã đến Minh Thủy Môn nhưng không tìm thấy hai người bọn họ.
Hắn nói như vậy cũng là vì để Vân Hùng an tâm, miễn cho hắn bị đả kích lớn.
- Tông chủ, như thế xem ra đứa bé Mộng Kỳ kia có lẽ không có chuyện gì, có thể là cùng tu luyện với sư phó nàng ở chỗ nào đó rồi, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa nàng sẽ quay về Tử Thiên Tông cũng nên.
Mộc Hòe ở một bên nói với Vân Hùng.
Lăng Tiếu thở dài nói:
- Trung Vực bao la vô biên, muốn tìm một người như mò kim đáy biển, ta cũng hi vọng Mộng Kỳ có thể sớm ngày quay về Tây Bắc.
Vân Hùng nhìn thoáng qua Lăng Tiếu cũng không thể phán đoán lời Lăng Tiếu thật giả thế nào, cũng chỉ có thể cho rằng như vậy thôi.
- Đúng rồi, Tiếu nhi lần này trở về, ngươi còn định rời đi sao?
Tiêu Tùng Lâm cắt vào chính đề hỏi.
Thế nhưng mà Tiêu Tùng Lâm lại là rất rõ ràng, Lăng Tiếu là người thế lớn, hơn nữa thực lực đã không giống ngày xưa, Tử Thiên Tông ở tây bắc còn có thể lưu hắn làm thuộc hạ sao?
Cho nên hắn mới hỏi để hiểu suy nghĩ của Lăng Tiếu, cũng cho mọi người hiểu được mọi chuyện.
Lăng Tiếu lúc này dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, thần sắc chuyên chú nhìn qua Tiêu Tùng Lâm cùng Mộc Hòe và nói:
- Tiếu nhi lần này trở về là muốn tiếp thái sư phó cùng sư phụ tới trung vực hưởng phúc.
Người ở đây sững sờ, sau đó bọn họ hiểu ý của Lăng Tiếu, thì ra Lăng Tiếu muốn mang Tiêu Tùng Lâm cùng Mộc Hòe đi tới trung vực sinh hoạt, cũng không có ý ở lại Tử Thiên Tông.
- Vậy sao được, Tiêu trưởng lão chính là thái thượng trưởng lão của Tử Thiên Tông, Mộc sư đệ lại là phong chủ Mộc Kỳ Phong, không có hai người bọn họ thì ai cầm lái Mộc Kỳ Phong, mà bọn họ còn có trách nhiệm bảo hộ Tử Thiên Tông chu toàn đấy.
Hứa Kiếm Nam là người đầu tiên không đồng ý.
- Không sai, Tiêu trưởng lão cùng Mộc sư đệ không thể dễ dàng rời đi, tâm ý của Lăng trưởng lão thì bọn họ hiểu được, nhưng mà bọn họ không nên rời đi a!
Triệu Minh Uyên nói.
Những người khác gương mặt trầm tĩnh, xem biểu lộ của bọn họ là không muốn cho Tiêu Tùng Lâm cùng Mộc Hòe rời đi.
Nếu như Tiêu Tùng Lâm cùng Mộc Hòe rời khỏi, vậy thì Tử Thiên Tông mất đi hai trợ lực Địa Hoàng, đây là điểm bọn họ không muốn thấy.
Tiêu Tùng Lâm trầm mặc một chút và cười nói:
- Tiếu nhi khó được ngươi có hiếu tâm này, nắm xương già ta không sống được bao nhiêu năm, thời gian còn lại không nhiều, ta vẫn ở lại chỗ nầy dưỡng lão đi, nếu như sư phụ ngươi nguyện ý đi thì cứ tùy tiện.
Tiêu Tùng Lâm đến Tử Thiên Tông tới bây giờ cũng đã hơn sáu trăm năm, hắn bây giờ là Địa Hoàng cao giai, thọ nguyên còn lại không ít, nếu như có thể bước qua Thiên Tôn giai sẽ sống lâu hơn nữa.
Thế nhưng mà hắn biết rõ bước này quá gian nan, cũng không tin tưởng có thể bước qua được, cho nên nghe Lăng Tiếu đề nghị hắn có chút tâm động, nhưng mà hắn càng muốn lưu thủ Tử Thiên Tông.
hắn có rất nhiều hồi ức và cảm tình với Tử Thiên Tông, hắn càng không bỏ được.
Nhưng mà đồ đệ Mộc Hòe của hắn vẫn còn tiềm lực tiến giai, nếu như có thể tới trung vực sẽ tăng trưởng thật nhanh, đề cao tăng lên cũng là chuyện tốt. Chuyện này cho thấy thái độ của hắn, cũng không muốn người khác can dự vào quyết định của Mộc Hòe.
Có Tiêu Tùng Lâm nói lời này thì người của Tử Thiên Tông cũng thở ra.
- Thái sư phó, ngươi còn có thể tiến thêm một bước, ngươi lưu lại chỉ trở ngại bản thân mình tiến lên mà thôi.
Lăng Tiếu nói.
Dùng thực lực của hắn hiện tại cũng không sợ đắc tội đám trưởng lão Tử Thiên Tông cái gì, dù sao lòng trung thành của hắn với Tử Thiên Tông không quá mạnh, thứ hắn lưu luyến chính là hai lão nhân trước mặt này mà thôi.
- Có ít người đi ra bên ngoài tăng kiến thức thì quên tông môn ah!
Hứa Kiếm Nam bất mãn chế nhạo.
← Ch. 1396 | Ch. 1398 → |