← Ch.1397 | Ch.1399 → |
Lăng Tiếu híp mắt nhìn Hứa Kiếm Nam và thản nhiên nói:
- Hứa Phong chủ nói vậy không đúng rồi, trong lòng ai cũng có công luận, nếu không phải sư phụ ta tâm mềm lưu lại, ngươi tưởng rằng ta sẽ quay về đây? Ngươi quá để mắt các ngươi rồi.
Nói xong Lăng Tiếu khí thế khuếch tán ra.
Khí thế của hắn đè ép người ở đây không thở nổi, Tiêu Tùng Lâm cũng cảm thấy khí tức trì trệ.
- Thiên... Thiên Tôn giai!
Tiêu Tùng Lâm mở to mắt nhìn qua Lăng Tiếu kinh hô.
Tại tây bắc Thiên Tôn giai chính là cao thủ đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng mà như Lăng Tiếu tuổi còn trẻ đã là Thiên Tôn thì chỉ sợ không có người thứ hai.
Tiêu Tùng Lâm tuyệt đối không nghĩ tới Lăng Tiếu đã bước qua một bước này!
Nhiều trưởng lão của Tử Thiên Tông càng không tưởng tượng nổi, khí thế của bọn họ bị đè ép quá mạnh, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, nhất là Hứa Kiếm Nam thừa nhận áp lực lớn nhất.
Cuối cùng Hứa Kiếm Nam cũng không trụ được trước khí thế của Lăng Tiếu, phun một ngụm máu tươi ra ngoài và ngã ra sau.
Người ở đây thần sắc biến đổi, mà thời khắc này Lăng Tiếu thu khí thế lại.
- Ai không có chuyện gì đừng đi tìm việc, các ngươi mắng ta bội bạc cũng tốt, quên tông môn cũng được, hôm nay ai dám ngăn sư phụ ta rời đi, ta giết không tha!
Lăng Tiếu hiển lộ mặt hung ác của mình.
Hắn cũng không phải muốn diễu võ giương oai, mà là đám người Tử Thiên Tông này chỉ biết lợi ích của mình mà không đi suy nghĩ cho kẻ khác, điểm này khiến hắn khó chịu.
Những người khác không ai dám lên tiếng, bọn họ ở trước mặt Lăng Tiếu không chịu nổi một kích, ai nhảy ra khiêu khích thì kết cục của Hứa Kiếm Nam chính là tấm gương.
- Tiếu nhi, ngươi quá kích động!
Mộc Hòe nhịn không được nói với Lăng Tiếu một câu.
Trong lòng của hắn cũng không có quở trách Lăng Tiếu, ngược lại càng mừng rỡ.
Không nghĩ đến Lăng Tiếu đã vượt qua tưởng tượng của hắn rồi, chỉ mười năm ngắn ngủi vượt qua bọn họ ở đây, tây bắc này không phải nơi thích hợp cho hắn trưởng thành
Lăng Tiếu gật đầu, nhìn qua Vân Hùng nói:
- Nếu Lăng Tiếu ta trở về, cũng làm chuyện cuối cùng cho tông môn, như thế ta xem trên mặt mũi sư phụ và sư tổ, hy vọng các ngươi biết quý trọng.
Nói xong hắn nhìn qua mọi người ở đây.
Bỗng dưng mọi người cảm thấy hoa mắt, lúc này từng đạo hào quang sáng ngời hiện ra, bọn họ không thể mở mắt ra được.
Trước mắt có không ít đan dược cao giai, linh khí, linh thảo, huyền kỹ và không ít huyền tinh.
Lăng Tiếu nói:
- Việc này xem như ta bồi thường cho tông môn, về sau ta cùng ta sư phụ ta sẽ không còn là người Tử Thiên Tông nữa!
Lăng Tiếu lúc này đưa những thứ này đặt ở tây bắc quá quý trọng, nhưng ở trung vực thì nó quá bình thường.
Lăng Tiếu lấy này cho Tử Thiên Tông quá lớn, nếu bọn họ thu được chỗ tốt quá nhiều, bọn họ không có năng lực bảo vệ, ngược lại sẽ biến thành tai họa cho bọn họ.
Không quản thế nào, những thứ này là việc của đám trưởng lão Tử Thiên Tông, không cần hắn lo.
Bọn họ lúc này mở to mắt nhìn qua đống đồ trước mặt, ánh mắt đầy tham lam.
Lăng Tiếu cũng không thích dây dưa vào chuyện này, nhìn Ôn Hải Yến nói:
- Ôn các chủ, hiện tại có tiện không, ta muốn đi thăm Mỹ Anh.
La Mỹ Anh chết, vĩnh viễn chính là bóng ma lớn nhất trong lòng Lăng Tiếu.
Lần này hắn quay về Tử Thiên Tông chuyện hàng đầu chính là hồi sinh cho La Mỹ Anh.
Hắn nhất định phải làm chuyện này, nếu không cả đời hắn áy náy không thôi, bởi vì La Mỹ Anh vì cứu hắn mà chết.
Ôn Hải Yến bình tĩnh cười nói:
- Thuận tiện, có gì bất tiện chứ, đi thôi, ta bây giờ mang ngươi đi.
- Vậy làm phiền Ôn các chủ!
Lăng Tiếu khách khí ứng một tiếng.
Trước kia Ôn Hải Yến trong Tử Thiên Tông đối xử với Lăng Tiếu xem như không tệ, Lăng Tiếu tôn kính nàng là phải.
Ôn Hải Yến than thở trong lòng, nói:
- Thật sự đáng tiếc, nếu Tiểu Điệp có thể sớm bắt lấy hắn là tốt rồi, không biết bây giờ còn có cơ hội không?
Lăng Tiếu thuận theo Ôn Hải Yến đến Bích Tuyền Các, tâm tình dần dần kích động lên.
La Mỹ Anh ở trong núi băng ngàn năm của Bích Tuyền Các, thi thể của nàng không thay đổi.
Vừa mới tới Bích Tuyền Các, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Ôn Hải Yến cùng Lăng Tiếu.
Cô gái này dáng điệu thượng giai, dung mạo khả nhân, trên mái tóc thanh tú có nơ con bướm hồng nhạt nhìn qua thanh thuần linh động, mặc áo lam trên người, dáng người uyển chuyển tràn ngập sức sống thanh xuân.
- Nương đã trở về, không cái gì...
Nữ tử thanh lệ này gọi Ôn Hải Yến, nhưng mà ánh mắt của nàng nhìn qua Lăng Tiếu bên cạnh Ôn Hải Yến thì nội tâm của nàng biến hóa, trong đôi mắt dịu dàng xuất hiện dáng vẻ khó tin.
- Ôn sư muội, rất lâu không gặp!
Lăng Tiếu cười nói với nữ tử.
Nữ tử này chính là con gái Ôn Hải Yến, Ôn Khả Điệp.
Ôn Khả Điệp lúc đó rất thích Lăng Tiếu, nhưng mà Lăng Tiếu đối đãi nàng như muội muội, cũng không có thu nàng.
- Lăng Tiếu, ngươi... Ngươi trở về!
Ôn Khả Điệp kinh hô một tiếng, cũng không nhìn mẫu thân của mình, chạy tới ôm Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không có tránh ra, bị Ôn Khả Điệp ôm vào người, trong lòng của hắn lúng túng, nhưng cũng không có đẩy Ôn Khả Điệp ra.
Ôn Khả Điệp khóc, nàng khóc rất lớn, giống như chịu vô số ủy khuất, để người ta nghe thấy mà tan nát cõi lòng.
Nàng rát thích Lăng Tiếu, nhưng mà nàng biết rõ Lăng Tiếu không có ý với nàng, điểm này khiến nàng ủy khuất.
Năm đó nàng muốn quên đi Lăng Tiếu, tìm một bạn tình vượt qua cả đời.
Đáng tiếc trong trí óc của nàng chỉ có gương mặt thanh tuấn của Lăng Tiếu, khiến nàng không quên được.
Cho nên nàng không đi suy nghĩ, đem đại bộ phận thời gian tu luyện.
Cũng may thiên phú nàng không kém, Ôn Hải Yến lại toàn lực bồi dưỡng, nàng bây giờ đã có tu vị Vương giai thấp giai, cũng xem như trẻ tuổi tuấn kiệt.
- Hảo hảo, Ôn sư muội lại khóc thì biến thành con mèo nhỏ ướt mưa rồi.
Lăng Tiếu vuốt vai Ôn Khả Điệp nói.
Lăng Tiếu không thu Ôn Khả Điệp không phải bởi vì nàng không đep, cũng thực sự không phải là vì nàng không tốt, mà là hắn cảm thấy tính cách của nàng không hợp với mình, nàng ngây thơ khiến hắn không muốn đi làm hại, huống hồ hắn vẫn có không ít nữ nhân, Ôn Khả Điệp giống như hài tử không lớn, trong mắt hắn chỉ đối đãi như tiểu muội, không có ý khác.
Ôn Khả Điệp lúc này nện vào người Lăng Tiếu, đẩy Lăng Tiếu ra, lúc này lau nước mắt, nói:
- Ngươi mới là con mèo nhỏ, ngươi là bại hoại mù mắt!
- Ha ha, là sư huynh sai, Ôn sư muội không phải con mèo nhỏ, là con mèo nhỏ mít ướt!
Lăng Tiếu nhìn Ôn Khả Điệp khóc lóc thì trêu chọc.
- Ngươi còn dám nói nửa câu ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!
Ôn Khả Điệp giơ nắm tay lên nói ra.
- Tốt, Khả Điệp đừng làm ồn, dẫn Lăng sư huynh đệ gặp La sư tỷ đi.
Ôn Hải Yến nói.
Nhìn thấy quan hệ của hai người còn tốt, nội tâm của Ôn Hải Yến còn chút ít hy vọng.
- Có lẽ nên bảo hắn mang Khả Điệp tới trung vực kiến thức một phen đi.
Nói La Mỹ Anh, Ôn Khả Điệp thần sắc ảm đạm xuống.
- Đi thôi, ta mang theo ngươi gặp La sư tỷ.
← Ch. 1397 | Ch. 1399 → |