← Ch.1625 | Ch.1627 → |
Lúc này Lăng Tiếu đang ở nơi tuyệt hàn của Tuyết Âm Lĩnh.
- Ha ha, thật không ngờ còn tìm được một cấy tuyết liên vạn năm!
Lăng Tiếu lúc này như không biết đại địch tiến tới, hắn hưng phấn tìm được một gốc linh thảo bát phẩm trung giai.
Mà ở nơi gàn đó có một con linh thú bát giai đang run lên, không dám dễ dàng vọng động.
Nó vừa rồi cảm ứng được hoàng uy khủng khiếp trên người của nam nhân này, đè áp nó không thở nổi, mà hai nữ nhân bên cạnh hắn cũng khủng bố tới cực điểm, lúc này nói mới cam tâm tình nguyện giao linh thảo mình thủ hộ nhiều năm ra.
- Tiếu nhi, tin tức đã truyền ra, chúng ta lại không lộ diện, chỉ sợ bọn chúng không tìm được chúng ta, kế hoạch sẽ soi hỏng bỏng không!
Phong Thanh Duyên nói.
- Yên tâm đi, có thể tìm tới nơi này chính là người chúng ta muốn tìm, còn lại đều là rác rưởi không muốn thu!
Lăng Tiếu không quan tâm.
Bọn họ bây giờ không có che dấu khí tức, đúng là cố ý cho bọn họ biết rõ phương hướng, đạt tới Thánh giả đều có thể cảm ứng được.
Mà chỗ nầy trên đường đi có không ít linh thú cao giai, Thánh giả bình thường cũng không dám dễ dàng xâm nhập, cho nên có thể vào đây đều là Thánh giả cường đại, những Thánh giả này mới là khôi lỗi tử sĩ của Lăng Tiếu.
- Có người đến!
Lúc này Ngọc Nhu Phỉ nói một câu.
- Ân, có Sát Thiên ở đây bọn chúng không trốn được!
Lăng Tiếu ứng một tiếng, đưa tuyết liên vạn năm lên mũi ngửi, bộ dáng nhe nhàng.
Lúc này từng tiếng chiến đấu vang lên.
Âm thanh này biến mất chưa bao lâu, khi chiến đấu chấm dứt thì chỉ còn vài khí tức yếu nhược..
Không bao lâu Sát Thiên kéo lấy mấy thân ảnh như chó chết tới trước mặt Lăng Tiếu.
Năm tên Thánh giả trung giai, một gã Thánh giả thấp giai, thu được không nhỏ!
Lăng Tiếu không khách khí với bọn chúng, dùng tinh thần chú ấn cao cấp hống chế đám người này.
- Trong cứ điểm có không ít Thánh giả, không biết có bao nhiêu kẻ muốn giết ta đây!
Lăng Tiếu lẩm bẩm.
Một tháng qua người bị Lăng Tiếu bắt càng ngày càng nhiều, khoảng chừng bảy tám nhóm người, nhưng ít nhất là Thánh giả trung giai, trong đó còn có Thánh giả đỉnh phong.
Lăng Tiếu không thể không cho Ngọc Nhu Phỉ ra tay với Sát Thiên bắt giữ đám người kia.
Thế nhưng mà có một lần có một tên bán Thánh Hoàng, tên kia có át chủ bài bảo vệ tính mạng, là phong đặc tính, hắn dưới tình huống bị thương nặng đào thoát khỏi Sát Thiên cùng Ngọc Nhu Phỉ đuổi bắt.
Sau khi tên bán Thánh Hoàng rời đi, người tìm Lăng Tiếu đã gián đoạn.
Tên bán Thánh Hoàng mang tin tức bọn họ có Thánh Hoàng truyền ra, Thánh giả không dám đi chịu chết.
- Tiếu nhi, chúng ta nên rời đi, chắc hẳn bên ngoài biết rõ thực lực của chúng ta rồi, người xuất hiện sẽ kinh khủng hơn!
Phong Thanh Duyên nói với Lăng Tiếu.
- Ân, nhân số dù còn ít một chút, nhưng tạm thời chỉ có thể như vậy, nếu nhiều hơn hai tên Thánh Hoàng, vậy hết thảy đều hoàn mỹ!
Lăng Tiếu đứng trước mặt ba mươi tên Thánh giả, thần sắc mang theo vài phần cuồng nhiệt.
Nếu mang một đám Thánh giả này về trung vực, chỉ sợ lập tức có thể tung hoành trung vực.
- Nếu có Thánh Hoàng đến, chúng ta trốn còn không kịp, ngươi còn thật sự có cảm tưởng!
Phong Thanh Duyên trợn mắt nhìn Lăng Tiếu.
- Có Thánh Hoàng thật sự đến, hai tên Thánh Hoàng, một bán Thánh Hoàng, tốc độ thật nhanh!
Ngọc Nhu Phỉ nhíu mày nói ra.
Lời này vừa dứt Phong Thanh Duyên quá sợ hãi!
- Bà mẹ nó, thật sự là miệng quạ đen!
Lăng Tiếu không nhịn được tát miệng của mình một cái.
Một tên bán Thánh Hoàng cùng hai tên Thánh Hoàng thấp giai, tổ hợp cường đại như vậy ở cứ điểm Thiên Vực có thể tung hoành không cố kỵ.
Tên bán Thánh Hoàng chính là tên làn trước chạy ra khỏi tay Ngọc Nhu Phỉ cùng với Sát Thiên, tên hắn là Việt Phong Nguyên, nhìn qua là võ giả hai mươi tuổi, là võ giả phong thuộc tính.
Hai ten Thánh giả thấp giai khác phân biệt là Tô Mạch Môn và Vương Ba, một người là võ giả thổ thuộc tính, một người là thủy thuộc tính, phân biệt tới từ hai thế lực không kém, đều sống qua vạn năm rồi
Sở dĩ bọn họ ở đây đều bởi vì Âm Bạt Tông báo thù lao khiến Thánh Hoàng cũng động tâm.
- Ta đã cảm giác ứng được các ngươi tồn tại, xem ra người ta còn không sợ đấy.
Tô Mạch Môn nhếch miệng cười nói.
- Ngay cả Việt lão đệ còn bị đánh quay về, người ta không có chút thực lực là không được!
Vương Ba nói, ngừng một chút nói thêm:
- Đợi chúng ta ra tay kiềm chế hai Thánh Hoàng, Việt lão đệ ra tay với tiểu tử kia, chỉ cần bắt tiểu tử kia xem như thành công rồi.
- Hai vị lão ca yên tâm, ta có thể trợ trận cho các ngươi, chính là thăm dò thực lực của bọn chúng, trừ hai tên Thánh Hoàng ra thì còn lại không thành vấn đề.
Việt Phong Nguyên võ ngực.
Nói chuyện xong thi đám người tới trên không trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn qua bọn chúng vẫn ung dung, hoàn toàn không có ý sợ hãi gì cả.
- Quả nhiên là tiểu tử này, thật không biết hắn làm ra chuyện khiến người ta oán trách cái gì, rõ ràng để Âm Bạt Tông không tiết tất cả bắt giữ hắn.
Tô Mạch Môn một khuôn mặt khinh thường địa nhìn Lăng Tiếu lẩm bẩm nói.
- Mặc kệ nó, bắt lại nói sau!
Vương Ba ứng một tiếng, không quan tâm tới Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên, thò chụp về phía Lăng Tiếu.
Một trảo này khiến không gian biến thành lao tù bao phủ Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không lần đầu tiên cảm nhận được Thánh Hoàng ra tay, nhưng đây là lần đầu có Thánh Hoàng ra tay trực tiếp với hắn, hắn vẫn ung dung không sợ hãi, hắn cảm thấy chênh lệch của mình với đối thủ quá lớn.
- Dám ra tay với phu quân, ngươi muốn chết!
Ngọc Nhu Phỉ quát một tiếng và dùng Long Tượng Thần Công đánh ra, long tượng mang theo thiên uy không thể ngăn cản, mà hư ảnh long tượng nện vào Vương Ba.
Vương Ba cười lạnh một tiếng, nói:
- Nữ nhân đẹp như vậy, lại mới vào Thánh Hoàng chi cảnh, cũng dám khiêu chiến với ta?
Vương Ba đi vào Thánh Hoàng cảnh nhiều năm, thực lực tự nhiên hùng hậu hơn Ngọc Nhu Phỉ nhiều lắm, hắn vừa nhìn đã cảm giác được thực lực Ngọc Nhu Phỉ, căn bản không sợ Ngọc Nhu Phỉ, hắn thò tay xé rách long tượng.
Dao động cường hãn khiến Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên không thể không lui.
- Tiểu tử ngươi trốn không thoát, vốn lão phu không có thù với ngươi, muốn trách thì trách thân phận của ngươi không thấp, đáng giá lão tử ra tay!
Tô Mạch Môn nói một câu, lại ra tay với Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên, lực lượng không gian cấm cố hai người không thể di chuyển
Thời điểm Tô Mạch Môn muốn bắt Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên lôi đi thì một bóng dáng hiện ra, một đạo kiếm ảnh như trường thương xuyên phá thiên địa..
Thần sắc Tô Mạch Môn biến hóa.
- Sớm biết có mai phục rồi!
Hắn không quan tâm Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên, quay người qua tiếp chiêu của Sát Thiên.
Sát Thiên ám sát đã mấy ngàn năm, bây giờ bi hóa giải dễ dàng, một quyền cường đại của Tô Mạch Môn đâm thẳng vào tàn ảnh, sát chiêu chính thức đấm vào lưng của hắn.
Tô Mạch Môn cảnh giác cực cao, lập tức phát hiện sau lưng có điểm lạ, lông tơ dựng đứng, thân thể lao tới trước cực nhanh, muốn thoát khỏi ám sát.
← Ch. 1625 | Ch. 1627 → |