← Ch.1837 | Ch.1839 → |
Lăng Tiếu chỉ có thể âm thầm tăng lên mấy lần chiến lực, Băng Hỏa Kiếm trong tay vũ động nhanh hơn, đánh tan đám công kích kia.
Hổ khẩu hắn cảm thấy có chút run lên, nhưng tất cả vẫn ứng phó được, cho dù những kiếm ảnh hắn không ngăn được đánh vào da thịt hắn thì cũng không khiến hắn chịu chút tổn hại nào cả
Nhục thể của hắn đã sớm có thể so với bán thần khí, rất gần với thần thể rồi!
Băng Đột Tứ Phương
Lăng Tiếu phản kích, thân người lắc lư, cũng xuất kích về phía bốn phương tám hương, chỉ thấy băng trùy đao mang phá vỡ sóng nước, hướng tứ phương trùng kích mà ra, càng có không ít cái đánh thẳng tới Văn Thái Nhạc.
Văn Thái Nhạc đã biết rõ Lăng Tiếu có chiến lực không hề thua kém hắn, hắn cắn chặt hàm răng, rất nhiều cường chiêu nhao nhao sử xuất ra, phương luận võ tràng này đều bị thủy mang màu xanh da trời tràn ngập, khiến người khó có thể bắt được thân ảnh của hai người.
Ngay khi mọi người ở đây đều cho rằng Văn Thái Nhạc đã chiếm hết thượng phong thì lại có biến đổi bất ngờ!
Chỉ thấy chính giữa những sóng nước kia rõ ràng xuất hiện hào quang màu đỏ, hào quang này cũng không phải huyết dịch, mà là hỏa diễm, một loại Cực Hạn Hỏa Diễm có thể bốc hơi cả nước!
- Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao lại nhiều hơn một loại thuộc tính lực lượng rồi, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Văn Thái Nhạc kia là Bán Thần Vương thủy hỏa kiêm tu sao?.
- Không... Đó là Lăng Tiếu đánh tới, hắn lại là đỉnh phong Thánh Hoàng băng hỏa song tu, khó trách có được thực lực khiêu chiến Bán Thần Vương, hơn nữa hỏa này còn không phải là hỏa bình thường, mà là bổn nguyên Thiên Hỏa, có trò hay để xem rồi!
- Băng hỏa khó dung, thể chất như vậy xuất hiện trên cùng một người, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi, xem ra Văn Thái Nhạc không hề lạc quan rồi.
- Sẽ không đâu, một trận chiến này kết cục đã định, nhất định là Văn Thái Nhạc thủ thắng, cho dù Lăng Tiếu có được chiến lực Bán Thần Vương, nhưng hắn không có thần lực, một khi Văn Thái Nhạc dùng ra toàn bộ thần lực lãnh ngộ được thì Lăng Tiếu sẽ khó mà ngăn nổi!
...
Người xung quanh đều xôn xao lên, bọn hắn đối với biến hóa này của Lăng Tiếu đều có chút giật mình!
Thế lửa tấn mãnh, như xu thể lửa cháy bát hoang, hoàn toàn bốc hơi mất toàn bộ sóng nước.
Rất nhiều kiếm ảnh như từ phía chân trời rủ xuống, Liệt Hỏa hừng hực chiếu rọi lấy phía chân trời như một mảnh ráng đỏ, nhưng lại ẩn chứa vô hạn sát cơ.
Lại có mấy tiếng thảm thiết liên tục vang lên, một đạo nhân ảnh chật vật thối lui đến mép luyện võ tràng, cả người bị cháy đen không ít, quần áo tổn hại không chịu nổi, thoạt nhìn giống như dân chạy nạn vậy, đã không còn chút phong phạm cao thủ nào nữa.
Người chạy ra phạm vi công kích cũng không phải là Lăng Tiếu vốn thực lực yếu hơn, mà là Bán Thần Vương Văn Thái Nhạc.
Người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu, trong giao phong ngắn ngủi vừa rồi, Lăng Tiếu đã hoàn toàn chiếm thượng phong.
Lăng Tiếu cũng không thừa cơ lần nữa xuất kích, mà nắm lấy Băng Hỏa Kiếm, thần sắc lạnh lùng:
- Bán Thần Vương... Cũng thường thôi!
Cuồng! Cuồng đến không có giới hạn rồi!
Đỉnh phong Thánh Hoàng bình thường dám cùng Bán Thần Vương nói ra loại lời này, vậy đơn giản là muốn chế rồi, càng khiến cảm thấy hắn choáng váng đầu óc.
Nhưng hiện giờ từ trong miệng Lăng Tiếu nói ra, người xung quanh đều không ai cảm thấy Lăng Tiếu nói lời này có gì không ổn, chỉ cảm thấy Lăng Tiếu thật sự rất cuồng ngạo, có được thực lực có thể đánh bại chân chánh Bán Thần Vương!
PHỐC!
Vốn đã bị hỏa thuộc tính lực lượng Lăng Tiếu đột nhiên phản kích đến đánh cho chật vật không thôi rồi, giờ lại nghe lời này của Lăng Tiếu, Văn Thái Nhạc cũng nhịn không được nữa phun ra một ngụm nghịch huyết.
Lăng Tiếu lộ ra vẻ thuơng hại nói:
- Nhận thua đi, ta là người gần đây luôn kính già yêu trẻ, tiếp tục đánh tiếp ngươi cũng chỉ bại càng thêm khó coi thôi.
- Ha ha... Bảo ta nhận thua, trừ phi ta chết!
Văn Thái Nhạc dữ tợn cười to một tiếng, cả người liền bắn lên không, từng đoàn từng đoàn lực lượng cường đại không ngừng quấn quanh hắn, lại có rất nhiều bổn nguyên lực lượng hông ngừng từ bốn phía cuốn tới.
Những lực lượng này có chút khác với võ giả bình thường, lực lượng này lộ ra càng thêm ngưng thực, mênh mông, khiến người không dám nhìn thẳng.
Văn Thái Nhạc vào thời khắc này đã hoàn toàn dùng ra thần lực mà hắn lĩnh ngộ được.
Thần uy mênh mông cuồn cuộn, quỷ thần khó lường!
Có thể dính dáng đến Thần, không có vài phần bản lĩnh thì sao được?
Lăng Tiếu cảm thụ được lực lượng của Văn Thái Nhạc, giữa thần hồn và đan điền trong cơ thể tựa hồ sinh ra cảm giác nào đó, thần kiều trong cơ thể như ẩn như hiện, một tia lực lượng giao hội lưu động giữa thần hồn và đan điền, dung hợp lấy với nhau.
Những lực lượng này tuy rất ít, nhưng Lăng Tiếu lại cảm giác được những lực lượng này quả thật rất cường đại, rất thuần khiết.
- Đây hẳn là thần lực sao?
Lăng Tiếu mắt phát ra tinh quang lẩm bẩm nói.
Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới mình rõ ràng vào thời khắc này cảm ứng được lực lượng do thần hồn và đan điền dung hợp với nhau.
Chỉ trong nháy mắt hắn ngây người, Văn Thái Nhạc ở trên không đã dự trữ xong rồi.
Hai tay của hắn giơ kiếm, rất nhiều lực lượng hội tụ tới, lấy hắn làm trung tâm tạo ra rất nhiều màn nước, màn nước kết thành một thác nước cực lớn, thoạt nhìn phi thường đồ sộ hùng vĩ.
Đảo Quải Ngân Bộc!
Văn Thái Nhạc đã xuất chiêu!
Thác nước cực lớn do thần lực kết thành như từ trên chín tầng trời đổi chiều trùng kích mà xuống, lực lượng kia như vạn mã lao nhanh, thế lôi đình vạn quân, đủ để khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải ghé mắt.
Tin tưởng bất luận một Thánh Hoàng nào dưới một kích này đều sẽ bị nện cho nát bấy, cho dù là Bán Thần Vương bình thường tiếp được một chiêu cường hãn này tuyệt đối cũng không dễ dàng.
Rầm rập!
Lăng Tiếu tựa hồ ngay cả lực lượng phản ứng cũng không có, đã bị lực lượng đáng sợ này hoàn thành bao phủ!
Tiêu Linh nhìn một màn này nghẹn ngào cả kinh kêu lên:
- Lăng Tiếu ca ca!
Phong Thanh Duyên và Ngọc Nhu Phỉ ở bên đều lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Ngọc Nhu Phỉ càng nắm chặt nắm đấm, khẽ cắn hàm răng trong lòng thầm hô:
- Nếu phu quân có chuyện gì, ngày sau ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Người xung quanh cũng đều khẩn trương, trong lòng bọn hắn đã có đáp an, cảm thấy trận luận võ này có lẽ đã xong rồi.
Luận võ đài chấn động cả nửa ngày mới dần dần bình phục lại.
Văn Thái Nhạc nhẹ thở phì phò cuồng tiếu nói:
- Tiểu tử chết tiệt, thất bại a, ha ha...
Văn Thái Nhạc ngửa mặt lên trời cười dài, phảng phất như vừa chiến thắng vô cùng vinh quang vậy.
Thanh âm của hắn lọt vào tai những người chung quanh lại cực kỳ chói tai.
- Thật sự là không chịu nổi, chẳng qua là thắng một đỉnh phong Thánh Hoàng đã khiến hắn cao hứng như vậy, nếu hắn thắng một Bán Thần Vương chẳng phải sẽ vui cười đến nở hoa sao?
- Ngươi thật không hiểu, hắn là loại thích lấy già lấn trẻ, bằng không gặp phải ngang giai, hắn căn bản không có nửa điểm cơ hội thủ thắng, Lăng Tiếu thật đáng tiếc!
← Ch. 1837 | Ch. 1839 → |