← Ch.1838 | Ch.1840 → |
- Thật không biết Hạ Công trưởng lão sao lại thu một đệ tử cực phẩm như vậy, phẩm tính thật sự quá kém.
- Các ngươi đừng nói nữa... Lăng Tiếu kia dường như còn chưa chết.
...
Lăng Tiếu tự nhiên còn sống, hắn chịu được một kích toàn lực của cao giai Thần Vương vẫn không chết thì Bán Thần Vương có là gì đâu.
Chỉ bất quá trên người hắn có chút chật vật, bộ áo trắng đã có chút tổn hại, tóc có chút mất trật tự.
Đây hoàn toàn là nhờ hiệu quả tăng cường công kích từ thần khí trong tay Văn Thái Nhạc mang đến.
Lăng Tiếu cười khổ một cái nói:
- Cười, cười to hơn chút đi, ngươi có biết bộ xiêm y này của ta đắt lắm không.
Vừa dứt lời, khí tức cả người hắn liền tăng mạnh lên/.
Hắn chuẩn bị chấm dứt trận chiến đấu này rồi, bởi vì trong cơ thể hắn sinh ra dị động, lực lượng đang không ngừng chuyển biến, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội này mới được.
Vân Tung Mị Ảnh Thân Pháp, phối hợp với Phong thuộc tính và ý cảnh, động tác kia giống như hành vân lưu thủy, thoạt nhìn thập phần phiêu dật tiêu sái.
Vô Cực Phân Thân Thuật!
Lăng Tiếu chia ra làm 108, từng đạo phân thân đánh ra lực lượng không giống nhau
Một cổ đao mang băng hàn bí mật mang theo lãnh ý độ không tuyệt đối, ngoài ra càng có một cổ lực lượng nóng rực không ngừng đốt cháy lấy tứ phương, hai loại lực lượng không ngừng giao thoa xuất kích, lực lượng hủy diệt tăng gấp đôi, cũng khiến người chịu không được cảm giác lúc lạnh lúc nóng kia.
Tất cả biến hóa diễn ra quá nhanh, thân pháp Lăng Tiếu càng nhanh hơn, công kích của hắn cũng như cuồng phong bạo vũ cực kỳ hung mãnh.
Tiếng cười của Văn Thái Nhạc liền dừng bặt lại.
Hắn đang muốn nghênh chiến thì thân đã trong mưa to gió lớn, hắn giống như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão tố, căn bản không có quá nhiều chỗ trống phản kháng.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ Lăng Tiếu vì sao lại cường đại như vậy, những lực lượng này đã không hề kém hơn Bán Thần Vương lâu năm rồi.
Lăng Tiếu rõ ràng chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng ah, chẳng lẽ hắn che giấu thực lực sao?
Ah ah!
Từng tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên trên không trung.
Tất cả mọi người nhìn không chuyển mắt, thần sắc tràn đầy kinh ngạc!
- Ngươi phế vật này cũng dám đoạt nữ nhân với ta, không soi vào nước tiểu mà xem bản mặt mình thến ào, bản thiếu gia một tay có thể bóp chết ngươi rồi!
Lăng Tiếu vừa công kích vừa gầm lên.
Hắn không dám hạ sát thủ, bằng không bằng tốc độ của hắn, bằng thần khí của hắn đã có thể trực tiếp chém xuống thủ cấp Văn Thái Nhạc rồi.
Hắn chỉ đánh cho hắn mình đầy thương tích, để hắn nếm thử hậu quả khi khiêu khích mình thôi.
Cuối cùng, Lăng Tiếu đánh bay trường kiếm trong tay Văn Thái Nhạc, tay nắm lấy cổ Văn Thái Nhạc, cả người từ trên không trung lao xuống, hắn làm ra một động tác khiến người cảm thấy kinh hãi.
Hắn lại nện đầu Văn Thái Nhạc lên trên luận võ tràng.
Dùng tốc độ và lực trùng kích của hắn mà xem, nếu đập xuống chỉ sợ đầu Văn Thái Nhạc sẽ thật sự vỡ toang mà chết mất.
Văn Thái Nhạc cảm nhận được uy hiếp tử vong nồng đậm, hắn sợ hãi!
Hắn không nghĩ tới mình rõ ràng trêu chọc vào sát tinh như vậy, trong lòng đã hối hận muốn chết rồi!
- Không... Ta không muốn chết, ta nhận thua, ta nhận thua!
Văn Thái Nhạc bị dọa đến vãi cả cứt đái, ngay khi mặt sắp đập vào nền đá thì hắn không ngừng giãy dụa kêu khóc nói.
Chỉ là tiếng khóc của hắn lại như không bị Lăng Tiếu nghe thấy vậy, hắn vẫn cứ lao xuống.
Văn Thái Nhạc thể xác và tinh thần đều nguội lạnh, chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Chỉ là ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Tiếu đã ổn định thân hình, cả người nửa ngồi lấy, mặt Văn Thái Nhạc trong tay hắn chỉ còn cách một chút xíu là đã tiếp xúc với mặt đá.
- Buồn nôn, già như vậy rồi lại còn vãi cứt đái trong quần, thối chết bản thiếu gia rồi, giết ngươi cũng chỉ làm bẩn tay ta thôi!
Lăng Tiếu một tay ném Văn Thái Nhạc ra ngoài, một tay bịt lấy mũi mình, bộ dáng buồn nôn khó chịu.
Tất cả xảy ra quá nhanh
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trận này đã xong rồi!
Tất cả mọi người bị lực lượng đáng sợ của Lăng Tiếu dọa cho kinh hãi, đồng thời cũng bị trận trận tanh hôi từ Văn Thái Nhạc truyền tới phải lùi liên tục.
- Tài phán trưởng lão có thể tuyên bố kết quả rồi chứ?
Lăng Tiếu nhìn trọng tài kia hỏi.
Trọng tài phức tạp nhìn Lăng Tiếu, lại nhìn về phía Văn Thái Nhạc, lúc này tuyên bố:
- Trận luận bàn này Lăng Tiếu thủ thắng!
Lúc thanh âm trọng tài rơi xuống, một hồi hoan hô từ bốn phía vang lên.
Bọn hắn được thấy một hồi luận võ kinh diễm, thấy được chiến lực bất phàm của Lăng Tiếu, bọn hắn mới biết được trong môn thì ra còn ẩn dấu cao thủ như vậy.
Lăng Tiếu như một minh tinh, rõ ràng vẫy tay với mọi người bên dưới nói:
- Đa tạ các vị ủng hộ, tiểu đệ Lăng Tiếu vừa gia nhập trong môn được hai năm, kính xin chư vị sư huynh đệ, sư tỷ muội, các chấp sự trưởng lão chiếu cố nhiều hơn, tiểu đệ gần đây luôn tuân theo truyền thống mỹ đức kính già yêu trẻ, cùng mọi người tương thân tương ái ".
Mọi người nghe xong lời Lăng Tiếu đều có một loại cảm giác buồn nôn.
Cái này choáng nha, quả thực là một tên cực phẩm, lời như thế mà cũng nói ra được.
Bất quá những nữ đệ tử kia lại hưng phấn không thôi, Lăng Tiếu không chỉ anh tuấn tiêu sái, thực lực cường đại, làm người lại ẩn dấu, đúng là bạch mã vương tử trong suy nghĩ của các nàng a!
Lăng Tiếu khinh thường nhìn thoáng qsua Văn Thái Nhạc cách đó không xa, liền định rời đi.
Chỉ là lúc này, một cổ lực lượng đáng sợ từ một hướng khác ép qua.
- Ngươi muốn cứ như vậy rời đi sao?
Một thanh âm u lãnh chợt vang lên, khí thế cường thế ép về phía Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy thân hình bị ép cho phải dừng lại, khí thế ép tới khiến hắn không thở nổi.
Trong lòng của hắn thầm hô "Thần Vương! ".
Lăng Tiếu nhìn về phía một nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, hắn không biết người này là ai, nhưng hắn đã thầm vận lực lượng thần hồn, đánh tan cỗ khí thế kia.
- Hẳn là ngươi muốn xuất đầu cho hắn? Vẫn có ý nghĩ như hắn, muốn lấy già lấn trẻ sao, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi là Thần Vương ta sẽ sợ sao?!
Khí thế Lăng Tiếu càng không ngừng lưu chuyển, cả người tản ra hoàng uy nghiêm nghị, Long mục sáng ngời nhìn chằm chằm vào nam tử kia quát.
- Ngươi vũ nhục sư đệ ta như thế, ta muốn cho ngươi một chút giáo huấn!
Nam tử kia khẽ nhíu mày quát.
Ngay sau đó, hắn rõ ràng xuất thủ với Lăng Tiếu.
Chỉ là ngay khi hắn ra tay, lại có một đạo thân ảnh lướt lên đánh tan lực lượng của hắn.
- Có ít người thật đúng là không biết xấu hổ, thua cũng thua không nổi, Thiên Long Môn chúng ta có loại người như các ngươi thật sự là sỉ nhục!
Một đạo thanh âm lười biếng vang lên.
Nam tử đầu tiên xuất hiện trên luận võ tràng một bộ áo lam, hình thể hiên ngang, khí thế cường đại, tướng mạo cũng có chút anh tuấn, chỉ là hắn cũng giống như Văn Thái Nhạc kia, có đôi mắt âm nhu khiến người phải chán ghét.
← Ch. 1838 | Ch. 1840 → |