← Ch.1906 | Ch.1908 → |
Trong khu vực hoang dã của Bắc Vực Thành.
Đây là chỗ Thần Phủ Bang thiếu bang chủ Ba Long Hưng chọn chiến Nhật Nguyệt Tông thánh tử cùng thánh nữ.
Đương nhiên dùng thực lực Thần Vương của ba người không thể lựa chọn chiến trên đất, bọn họ khai chiến trên bầu trời quyết ra thắng thua.
Chiến đấu chưa bắt đầu đã tụ tập không ít người xem chiến.
Không bao lâu người hai tông cũng lục tục tới.
Người của Thần Phủ Bang đều lưng đeo búa lớn, bộ dáng thần sắc oai hùng; mà người Nhật Nguyệt Tông một nửa nam, một nửa nữ tử, hai bên song song nắm tay mà đi.
Cầm đầu Thần Phủ Bang tự nhiên là Ba Long Hưng, dáng người của hắn như cây thép, mọi người có cảm giác như hạc giữa bầy gà, đôi mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, lấp lánh tự tin, đệ đệ bên cạnh hắn là Ba Trung Hưng, từng bị Húc Thiên đánh bại, sau khi vào U Hồn Thần Đàm lưu lại bóng ma thất bại nên không thể ngưng tụ thần hồn, hôm nay còn dừng ở nửa bước Thần Vương, hắn càng thống hận Húc Thiên.
Nhật Nguyệt Tông, thánh tử Húc Thiên cùng với thánh nữ Mạc Yên Nhiên ở trong U Hồn Thần Đàm ngưng tụ thần hồn, trở về tới tông môn còn mượn nhờ tư nguyên đột phá nửa bước Thần Vương thành tựu Thần Vương.
Hai phương nhân mã đối mặt với nhau, không khí trở nên khẩn trương lên.
- Thánh tử, thánh nữ, không nghĩ tới hai các ngươi có can đảm tới đây, hôm nay để ca ca của ta giáo huấn các ngươi, để các ngươi biết rõ Nhật Nguyệt Tông vĩnh viễn sẽ dưới Thần Phủ Bang chúng ta!
Gương mặt Ba Trung Hưng âm trầm nhìn Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng nói ra.
Trong lòng của hắn thật hận! Hắn không phải hận Húc Thiên, mà là hận tiểu tử truyền thụ Thánh Dương quyền ý cho Húc Thiên.
Hắn từng đi tìm tên tiểu tử kia, nhưng khi nhìn người ta biểu hiện kinh diễm trong U Hồn Thần Đàm và biết rõ thân phận của người ta, nhất thời không có tâm tư khiêu chiến.
Ai bảo nhân gia là người của Thiên Long Môn, hơn nữa ở trong Thiên Long Môn còn là người xuất sắc nhất, cho hắn mười lá gan cũng không dám khiêu chiến người ta.
Cho nên trở lại trong bang hắn đi tìm đại ca của hắn, để đại ca của hắn ra mặt giáo huán Nhật Nguyệt Tông.
Tuy nói dùng tư chất của hắn muốn tiến vào Thần Vương là chuyện sớm muộn, thế nhưng mà làm lỡ ngưng tụ thần hồn, lần tiếp theo không biết bao lâu, hắn không thể nín được.
Húc Thiên híp mắt nhìn qua Ba Trung Hưng, nói:
- Ta biết rõ các ngươi lần này quấy rầy ta là vì cái gì, xem ra ngươi ở U Hồn Thần Đàm chưa ăn đủ giáo huấn a.
- Hừ, nếu lúc đó không có người giúp ngươi, ngươi làm gì đánh bại ta, ngươi không có gì đáng khiêu ngạo cả, hôm nay địa ca của ta sẽ giáo huấn các ngươi, bất luận sinh tử, các ngươi có dám không!
Ba Trung Hưng hừ lạnh nói ra.
Trong khi Ba Trung Hưng nói chuyện thì đại ca của hắn khí định thần nhàn.
Hắn đã là Thần Vương thấp giai đỉnh phong, còn mạnh hơn Húc Thiên cùng Mộ Yên Hồng không ít, nhưng mà người ta là hợp kích, cũng không có chiếm tiện nghi của bọn họ.
- Chúng ta đã đến, làm gì có chuyện lựa chọn không chiến!
Húc Thiên nói.
- Như thế là tốt rồi, vậy chiến đi!
Ba Long Hưng rốt cuộc lên tiếng.
Hắn bay lên không trung, khí thế nặng nề tỏa ra khắp nơi.
- Khí tràng trọng lực!
Không ít người không nhịn được kinh hô lên.
Bởi vì bọn họ cảm thấy trên người như có tảng đá áp xuống, khiến hành động của bọn họ khó khăn.
Bọn họ cũng có khí tràng cười đại, đây là do lực lượng của Ba Long Hưng tỏa ra ngoài, có thể tạo ra trọng áp nặng nề ở gần hắn, cho dù là Thần Vương cũng bị áp chế.
Mộ Yên Hồng nhìn Húc Thiên nói:
- Chúng ta cùng lên đi!
Hai người cùng nhảy lên, hai người phải hợp kích mới có thể chiến thắng.
- Không, đối phó hắn một mình ta đủ rồi!
Húc Thiên thập phần tự tin nói ra.
Nói xong Húc Thiên tỏa khí thế bay lên, một đoàn hỏa quang chiếu sáng vạn trượng.
Hắn giống như đứa con của lửa, tuyển chọn tiến công.
Kể từ khi hắn được Lăng Tiếu truyền thụ cảnh giới quyền ý, hắn cũng cảm ngộ sâu hơn về quyền ý, khiến lực chiến đấu tăng lên nhiều lần, hôm nay tiến giai thành Thần Vương, càng khiến tự tin của hắn bành trướng, có thể chiến đấu với Thần Vương thấp giai cùng giai không thua.
Tiếp cận và đánh ra một quyền đơn giản đủ để hủy diệt một ngọn núi.
Tốc độ và lực lượng của một quyền này có thể sánh ngang với các Thần Vương lâu năm.
Nhưng mà khí tràng trọng lực của Ba Long Hưng áp chế nên một quyền này chậm đi một ít, một quyền này tới trước Ba Long Hưng đã sớm bị làm suy yếu đi, mà hắn ngưng tụ thần lực đánh ra một búa, dùng xu thế thái sơn áp đỉnh nện vào Húc Thiên.
Một búa này mang theo lực lượng vạn quân, chấn đắc không gian không ngừng nứt vỡ, phát ra tiếng ông ông trầm thấp.
Húc Thiên không lùi mà tiến tới, Thánh Dương Quyền va chạm với một búa này.
Quyền của hắn mang theo quyền ý, lực lượng có thể so sánh với Thần Vương thấp giai đỉnh phong.
Đây là điểm hắn dám đối chiến một mình với Ba Long Hưng.
Thế nhưng mà sau khi hắn tiếp xúc một búa này hắn mới biết mình đánh giá thấp đối thủ, đánh giá cao bản thân mình.
Bang bang!
Húc Thiên bị một búa này nện từ trên không trung rơi xuống đất.
Thân thể của hắn nện vào ngọn núi, lúc này đất đá tán loạn, ngọn núi xuất hiện cái hố sâu.
Ba Long Hưng như hoàng đế cao cao tại thượng, hắn nói một câu:
- Thánh tử Nhật tông cũng thế mà thôi.
Người bốn phía nhìn thấy một màn này, nghe câu nói này thì hít sâu một hơi.
Bọn họ nói thầm trong lòng:
- Ba Long Hưng này thật đáng sợ!
Chỉ một chiêu này đánh Húc Thiên thành như vậy, từ đó có thể thấy được Ba Long Hưng chiếm ưu thế toàn diện.
Xem ra người ta chấp hai không phải là nói bừa.
- Ngươi cao hứng quá sớm!
Một âm thanh từ bên dưới truyền ra, một đạo nhân ảnh trong nháy mắt bay lên cao, người này đúng là Húc Thiên không nghi ngờ.
Hắn lại ra tay lần nữa, không lưu nửa phần lực lượng, đánh ra chín quyền giống như chín cái mặt trời, ánh sáng bao phủ không trung, uy lực của nó khủng bố tới cực điểm.
- Nắm đấm phát quang nha!
Ba Long Hưng cười lạnh, khí thế của hắn tăng lên một trù, trọng lực vô hình trong nháy mắt tăng cao lên, trực tiếp đè ép chín quyền đánh tới, hắn lại ngưng tụ thần lực vào búa lớn, đồng thời chém xuống.
Búa lớn trong tay, thân hình vũ động, mỗi một búa đều có lực lượng xé rách không gian, nện vào chín cái mặt trời, mỗi một búa đều đánh tan một mặt trời, khiến cho hỏa diễm văng tung tóe ra bốn phía.
Oanh long oanh long!
Húc Thiên không ngừng đánh quyền mang, thần lực càng không ngừng rút ra, một đạo tín niệm không phục và ý chí chiến đấu cường đại tỏa ra ngoài.
Thế nhưng mà thực lực của hắn lại chưa đủ nhìn.
Ba Long Hưng dùng bảy mươi hai chieu Khai Thiên Phủ đánh xuống có xu thế khai thiên phá thạch, hủy diệt núi sông, thiên địa biến sắc.
Lực lượng của Húc Thiên sụp đổ toàn diện, tất cả quyền pháp của hắn không có đất dụng võ, đều bị khí tràng trọng áp áp chế, khiến hắn không cách nào phát huy lực lượng quyền ý.
Hôm nay đối phương lại chém xuống, hắn không có biện pháp né tránh.
← Ch. 1906 | Ch. 1908 → |