← Ch.1941 | Ch.1943 → |
Huyền Vũ tông là bá chủ của Thiên Huyền địa vực này, thần nữ kết hợp với Huyền Vũ tông đối với Liên Hoa Giáo mà nói xác thực là cường cường liên hợp, ngày sau cũng tuyệt đối ngồi ổn vị trí thứ hai, Băng Đao Minh cũng không dám khiêu khích quyền uy của bọn họ.
- Qua mấy ngày nữa ngươi nên tìm người đưa tiểu sư thúc tới Tà Nhai Cốc hiệp trợ người của Huyền Vũ tông, đây là chủ ý của lão giáo chủ, cho nên ngươi cũng không cần làm chuyện gì khác, vạn nhất hắn cảm thấy ta lừa hắn vậy thì được không bù mất!
Bạch Y Lạc nói.
- Vâng, thuộc hạ biết rõ!
Trong mắt của Lưu Phương Di có dị quang lóe lên.
Lăng Tiếu ra khỏi đại điện xong, liền được nhiều nữ tử của Liên Hoa Giáo thỉnh mời, chúng nữ mỹ mạo như hoa, dáng người dụ hoặc, chúng nữ luôn luôn ném mị nhãn, đủ khiến nam nhân nào cũng phải điên cuồng.
Nhưng mà Lăng Tiếu bình tĩnh như nước, căn bản không động tâm, lòng hắn hôm nay chỉ có một người, chính là Vân Mộng Kỳ mà thôi.
Cuối cùng Lăng Tiếu cự tuyệt rất nhiều người thỉnh mời, lại đáp ứng lời mời Liên Hoa Giáo thần dược sư Khương Liệt Trinh, đi lên ngọn núi của nàng đàm đạo luyện đan thuật.
Lăng Tiếu đã đạt được dược thần truyền thừa, đối với luyện đan thuật mà nói tri thức của hắn phong phú hơn nhiều lắm, hắn cũng vui lòng thảo luận một ít tâm đắc với Khương Liệt Trinh.
Đương nhiên Lăng Tiếu cố ý giao hảo với người Liên Hoa Giáo, mục đích của hắn chính là sớm ngày gặp được "Mộng Nhiên ", muốn chứng thực nàng có phải là Vân Mộng Kỳ hay không đấy.
Khương Liệt Trinh kiến thức thủ đoạn luyện đan và tỷ lệ thành đan của Lăng Tiếu thì nội tâm của nàng bội phục Lăng Tiếu sát đất, cũng buông tâm giao lưu tâm đắc.
Trong lúc đàm luận, nàng càng được Lăng Tiếu chỉ điểm, kích động không ngừng cảm tạ, nếu không phải ngại mặt mũi, chỉ sợ quỳ xuống bái Lăng Tiếu làm sư.
- Nghe Lăng thần sư nói một buổi, Liệt Trinh thật sự giống như xua mây thấy trăng sáng, bỗng nhiên tỉnh ngộ a!
Khương Liệt Trinh cảm khái nói.
Lăng Tiếu khiêm tốn nói:
- Khương thần sư ngươi cũng có nhiều kiến giải khiến Lăng Tiếu hiểu ra, chúng ta xem như có thu hoạch a.
Khương Liệt Trinh chỉnh thể luyện đan kém xa hắn, nhưng mà nàng luyện đan mấy vạn năm, đối với nhiều phương diện tỉ mỉ thì nắm chắc rất tốt, điểm này là thu hoạch của Lăng Tiếu.
- Ha ha, Lăng thần sư đúng là quân tử khiêm nhường, khó trách có được thành tựu như thế này, xác thực không phải ngẫu nhiên ah!
Khương Liệt Trinh tán thưởng, nàng lại nói:
- Trước đây ta nghe giáo chúng nói giáo chủ muốn tìm bạn tình cho Lăng thần sư, nhưng mà trong giáo ta xứng đôi với Lăng thần sư thật sự không nhiều, mà ta có một nghĩa nữ là Khương Mẫn, dù không có trẻ tuổi như Lăng thần sư, nhưng cũng không tính là quá lớn, chỉ mới qua hai trăm tuổi thôi, nàng đã là Thánh Hoàng đỉnh phong, hơn nữa là đại thánh sư, tư sắc cũng tuyệt đối xuất chúng, ta bảo nàng ra mắt Lăng thần sư nhé.
Nói xong nàng vỗ tay, nói:
- Mẫn Mẫn ngươi đi vào đây đi.
Lúc này một nữ tử diễm lệ đi vào trong phòng.
Nữ tử này mới hơn hai trăm tuổi, nhưng nhìn bộ dáng mới hai mươi, mắt sáng răng khểnh, làn ra trắng pha hồng, đôi mắt đầy mị hoặc, dáng người no đủ, đúng là mỹ nhân khó gặp.
Nàng chính là nghĩa nữ của Khương Liệt Trinh, Khương Mẫn.
Ánh mắt nàng nhìn qua Lăng Tiếu mang theo nóng bỏng, hoàn toàn không chút che dấu tình ý nồng đậm.
Phong thái Lăn Tiếu luyện đan một tháng qua đã khắc sâu trong lòng của tất cả nữ nhân Liên Hoa Giáo, mà Khương Mẫn cao ngạo cũng bị thuyết phục.
- Bái kiến mẫu thân, Lăng thần sư!
Khương Mẫn thi lễ.
Khương Liệt Trinh phi thường hài lòng với nghĩa nữ này, bất kể là tu luyện hay luyện đan đều có thiên phú cực cao.
Nàng rót nhiều tư nguyên lên nghĩa nữ của nàng, nàng tin tưởng Khương Mẫn sẽ nhanh chóng vượt qua nàng.
Cho nên cho tới bây giờ có không ít người đề thân Khương Mẫn nhưng bị nàng cự tuyệt, người bình thường không lọt vào mắt của nàng.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Lăng Tiếu, nàng không có lý do cự tuyệt nào cả, ngược lại càng sợ người ta không vừa mắt.
- Lăng thần sư ngươi nhìn xem, Mẫn Mẫn tuyệt đối là cô gái tốt, nếu ngươi có thể thành chuyện tốt với ngươi, ngươi lại chỉ điểm nàng, tin tưởng không qua bao lâu nàng sẽ trở thành thần dược sư, đến lúc đó phu thê các ngươi sẽ là giai thoại trong Thiên Vực đấy, ngươi thấy thế nào?
Khương Liệt Trinh phi thường có lòng tin với Khương Mẫn.
Từ các phương diện điều kiện mà nói, Khương Mẫn xác thực là phi thường ưu tú.
Nếu là trước kia Lăng Tiếu nhìn thấy cũng động tâm.
Nhưng mà hôm nay Lăng Tiếu làm gì có ý định gây nợ tình chứ.
Phải biết rằng Vân Mộng Kỳ đang ở trong Liên Hoa Giáo đấy, nếu để nàng biết rõ, chỉ sợ hắn sẽ đau khổ với nàng.
Khương Mẫn lúc này xấu hổ nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Lăng thần sư, tiểu nữ tử rất sùng bái ngài, nhưng mà không biết Lăng thần sư có cho tiểu nữ tử cơ hội phục thị hay không.
Hai mắt của nàng khi nói chuyện thì nhìn như bình thường, nhưng mà càng như vậy càng khiến người ta thích.
Lăng Tiếu hít sâu một hơi, nói:
- Khương thần sư, Khương tiểu thư, tâm ý của các ngươi ta tâm lĩnh, kỳ thật Lăng Tiếu ta đã sớm có ý trung nhân rồi, cá tính của nàng quật cường, không cho ta tam thê tứ thiếp đâu!
Lăng Tiếu nói câu này nhưng kỳ thật đã uyển chuyển cự tuyệt.
Khương Liệt Trinh cùng Khương Mẫn thần sắc cứng ngắt, chúng nữ cũng biết Lăng Tiếu đang tìm cớ mà thôi.
Khương Liệt Trinh không có ý ép người khác, đành phải để Khương Mẫn đi xuống tránh nàng bị đả kích.
Lăng Tiếu cùng Khương Liệt Trinh nói vài câu lại quay về ngọn núi của Lưu Phương Di.
Vừa mới lên núi, Tiêu Trân Thải đã đi lên nghênh đón Lăng Tiếu.
- Tiếu đệ, ngươi vì Tiêu gia làm nhiều như vậy, tỷ tỷ cảm tạ ngươi.
Tiêu Trân Thải nói lời này vô cùng trịnh trọng, nhưng mà nội tâm càng cảm kích Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lắc tay, nói:
- Người một nhà không nên nói cảm tạ, đại tẩu không cần để ở trong lòng, huống chi nếu không phải ngươi mang ta tới chỗ này, ta cũng chưa chắc tìm được bằng hữu của mình.
- Thế nhưng mà bây giờ ngươi còn chưa tìm được bằng hữu của mình, ngươi còn muốn chờ đợi sao?
Tiêu Trân Thải hỏi, ngẫm lại nàng lại nói:
- Không bằng ngươi trực tiếp đưa ra yêu cầu với Bạch giáo chủ đi, yêu cầu ngươi được gặp bằng hữu kia, tin tưởng nàng sẽ hiểu ý ngươi tới đây, để các ngươi gặp nhau.
Lăng Tiếu cười khổ nói:
- Ta cũng có muốn làm thế, thế nhưng mà Lưu tỷ không phải nói nàng là đệ tử thân truyền của lão giáo chủ sao? Ta nghĩ Bạch giáo chủ cũng không biện pháp cho ta gặp nàng, ngược lại còn nghĩ ta đánh chủ ý lên thần nữ, việc này gấp không được!
Tiêu Trân Thải nghĩ lại và cảm thấy Lăng Tiếu nói có đạo lý.
- Nếu không đại tẩu quay về Tiêu gia đi, nói tin tức kết minh với Liên Hoa Giáo cho bọn họ biết, miễn cho bọn họ không biết, ta còn muốn lưu lại đây chút thời gian!
Lăng Tiếu đề nghị.
Tiêu Trân Thải từ Thiên Long Môn đến Thiên Huyền địa vực thời gian không ngắn, Lăng Tiếu cũng không có ý đồng hành với nàng.
Bây giờ hắn đã biết rõ Vân Mộng Kỳ ở tại đây, chuyện còn lại từ từ mà làm.
← Ch. 1941 | Ch. 1943 → |