← Ch.1942 | Ch.1944 → |
Tiêu Trân Thải nói:
- Như vậy cũng được, dù sao Bạch giáo chủ trọng thị ngươi như thế, mà Phương di cũng sẽ giúp ngươi, ta cũng yên tâm, nhưng mà... Ngươi cũng nên quay về sớm, tránh người trong tộc lo lắng.
- Ta sẽ có chừng mực!
Lăng Tiếu nói.
Thời khắc này Lưu Phương Di xuất hiện trước mặt hai người, Lưu Phương Di truyền âm với Lăng Tiếu.
- Lăng thần sư, tiểu sư thúc không ở trong giáo, nàng vài ngày trước đi tới Tà Nhai Cốc, ta vừa được giáo chủ nói cho biết.
- Thực sự?
Lăng Tiếu kinh hô.
Thần sắc Lưu Phương Di có chút bối rối nói:
- Ngươi không nên kêu loạn, giáo chủ nàng không để ta nói cho ngươi biết đấy!
Lăng Tiếu cảm kích nhìn Lưu Phương Di nói:
- Quá cảm tạ ngươi Lưu tỷ, ta sẽ đi tìm nàng!
Tà Nhai Cốc, đây là hiểm địa trong Thiên Huyền địa vực, chỗ này rất nhiều thánh thú, võ giả bình thường không dám đi vào đây.
Trong đây có truyền văn trong vực thẩm có thần thú sinh sống cho nên mới có nhiều thánh thú thủ hộ, không để nhân loại tiến vào vực thẩm.
Nơi đây bốn bề là núi, liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm, mà ở giữa lại hình thành một sơn cốc, trong nơi này đầy hàn khí âm hàn giống như hung thú cổ xưa, cho người ta cảm giác sợ hãi.
Nơi đây nhiều cây cối che trời, linh thú rống to vang vọng, mỗi một gốc cây đều có hương vị của linh thảo.
Không quản trong Tà Nhai Cốc này hung hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng trong nơi này vẫn có nhiều dong binh đi vào, một là vì sinh kế, hai là vì muốn tìm cơ duyên, có thể thu được một ít thánh tài hoặc thần tài giúp bọn họ tu luyện.
Mà bọn họ vừa liệp sát thánh thú, tìm linh thảo, bọn họ sớm không quan tâm sinh tử, bởi vì quanh năm đi lại trong sinh tử, đã sớm nhìn sinh tử quen rồi.
Dùng dong binh đoàn thỉnh thoảng liệp sát linh thú tron g Tà Nhai Cốc, giờ phút này bọn họ hình như sợ hãi cái gì đó, cả đám không ngừng chạy ra khỏi Tà Nhai Cốc.
Thần sắc của bọn họ sợ sệt, tốc độ chạy nhanh tới cực điểm, sợ chậm một chút là gặp nguy hiểm tính mạng.
Những người này chỉ có Thần Vương tốc độ thoát được nhanh nhất, mà những tên bán Thần Vương thậm chí là Thánh Hoàng tốc độ kém hơn.
Lúc bọn họ chạy ra khỏi sơn cốc, bỗng dưng có một cơn lốc đen hiện ra thôn phệ những người này.
Những tên bán Thần Vương, Thánh Hoàng này cả đám không ngừng biến mất.
Thần sắc của bọn họ vô cùng kinh hoàng, càng không ngừng kêu khóc, hy vọng có người cứu bọn họ.
Nhưng mà mặc kệ bọn họ gào thét thế nào, cuối cùng vẫn không ngừng biến mất, sau đó không còn chút âm thanh nào cả.
Những tên Thần Vương không còn đảm lượng dừng lại, có bao xa bỏ chạy bao xa, sau khi rời xa Tà Nhai Cốc mới tạm thời dừng lại khôi phục thần lực tiêu hao.
Mà mấy tên Thần Vương chạy trốn trước nhất hoảng sợ thất sắc.
- Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì không? Hấp lực thật sự quá lớn rồi, nhuwnhg như có cái gì đó đang thôn phệ chúng ta, quá... Quá đáng sợ!
Một Thần Vương trung giai sợ hãi nói ra.
Một tên khác nhíu mày, nói:
- Có thể là thần thú, bọn chúng không phải ít khi ra ngoài hoạt động sao? Vì sao bất ngờ đi ra ngoài, đúng là không may!
- Là thần thú loại nào? Nếu như là loại yếu thì chúng ta quay lại đi, nếu có thể bắt sống nó, vậy thoải mái!
- Ngươi can đảm thật lớn, chính ngươi đi đi, ta không muốn bỏ mạng.
- Bất kể thế nào cũng nên truyền tin tức này ra ngoài, miễn cho có người gặp nạn thêm nữa!
Mấy tên Thần Vương này sau khi chạy ra khỏi Tà Nhai Cốc thì không biết là ai truyền tin tức ra, nói bên ngoài Tà Nhai Cốc có thần thú xuất hiện, nó có lực thôn phệ quá mạnh mẽ, có thể thôn phệ tất cả.
Đám dong binh huyên náo Tà Nhai Cốc bao nhiêu năm qua đã không dám tiến vào trong cốc.
Nhưng mà thế lực cường đại gần Tà Nhai Cốc thì bắt đầu hành động, muốn vây bắt thần thú.
Nếu như có thể hàng phục làm hộ thân linh thú, vậy đây tuyệt đối là rất vinh dự.
Đồng thời bọn họ thông qua tin tức suy đoán, thần thú thần bí kia có thể là hỗn độn thần thú.
Hỗn độn thần thú là thần thú quỷ dị nhất trong các thần thú, bọn chúng có lực cắn nuốt quá đáng sợ, có thể thôn phệ vạn vật, trời sinh tính hung tàn, thích ăn thịt.
Sau khi biết được thần thú kia là gì, nhũng thế lực này bắt đầu tiến hành vây bắt.
Nếu không có chỗ dựa tuyệt đối, không quản bao nhiêu người đi vào cũng sẽ chết cả thôi.
Bởi vì hỗn độn là thần thú không sợ quần chiến nhất.
Thế lực dám đi vào Tà Nhai Cốc bắt thần thú hỗn độn chính là người Băng Đao Minh, bởi vì bọn họ ở gần Tà Nhai Cốc nhất, nhận được tin tức cũng sớm nhất, mà có hai ba thế lực nhỏ khác chen chân vào chuyện của Băng Đao Minh, bọn họ dù không dám trực tiếp khiêu chiến Băng Đao Minh nhưng liên thủ lại cũng không sợ Băng Đao Minh.
Trong Tà Nhai Cốc không phải đất của ai, kể cả thần thú ai bắt được là của người đó.
Các thế lực này tập kết trong Tà Nhai Cốc thì có tin tức kinh người truyền ra.
Trong một nơi khác của Tà Nhai Cốc phát hiện bổn nguyên chi hỏa cao giai.
Sau khi phát hiện ra tin tức này thì mọi người chấn động mạnh, nhất là luyện dược sư và luyện khí sư.
Một bổn nguyên chi hỏa với bọn họ mà nói là sinh mạng thứ hai.
So sánh với thần thú mà nói người ta cần bổn nguyên chi hỏa hơn, cũng dễ thu được hơn.
Vì vậy rất nhiều thế lực không dám đánh chủ ý lên thần thú, lại bắt đầu đặt tâm tư lên bổn nguyên chi hỏa.
Nhưng mà nhóm Thần Vương đầu tiên đi lấy bổn nguyên chi hỏa hoàn toàn không có trở về, toàn bộ đều lưu lại trong Tà Nhai Cốc.
Trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng.
Bọn họ không nghĩ tới lại có kết quả này, thật sự là quá đáng sợ.
Vào lúc rất nhiều thế lực muốn phái nhóm người thứ hai đi, một đội nhân mã hơn trăm người lặng lẽ tiến vào trong Tà Nhai Cốc.
Trong nhân mã này có nam có nữ, y phục bất phàm, bên cạnh đều có thánh thú cửu giai thập giai, uy phong lẫm lẫm.
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì căn cứ vào những đặc thù của bọn họ thì đây là người của siêu cấp thế lực số một số hai của Thiên Huyền địa vực này.
Người đi đầu mặc áo choàng thần thú Huyền Vũ chính là người của Huyền Vũ Tông đệ nhất bá chủ của Thiên Huyền địa vực, mà những người khác trên trán có hoa sen, là người Liên Hoa Giáo.
Hai thế lực này kết minh làm cái gì đây?
Nếu tin tức này truyền ra chắc chắn sẽ chấn động cả địa vực.
Một nam một nữ cầm đầu chính là người đại biểu cho thế lực của mình, nam anh tuấn bất phàm, khí chất tà mị, thân mặc lam bào, trên gương mặt thanh tú không có râu, cho người ta cảm giác phóng đãng, tuyệt đối là có thể giây sát bất cứ nữ nhân nào gặp phải; mà nữ nhân bên cạnh chính giống như Tuyết Liên Hoa Vương cao ngạo, người nào nhìn cũng không dám khinh nhờn, nàng giống như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp không gì sánh kịp, nữ nhân theo sau nàng đều có dung mạo thượng giai, ai cũng hoa nhường nguyệt thẹn.
Một nam một nữ này đứng chung, trai tài gái sắc giống như nhật nguyệt, cho người ta cảm giác xứng đôi.
← Ch. 1942 | Ch. 1944 → |