← Ch.117 | Ch.119 → |
- Tiền bối người nói cái gì? Nhược Yên, Nhược Thủy hai nàng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được những lời của Lão Yêu Quái thì Đông Phương Trường Minh không nhịn được kinh hãi hỏi hiện nay ở Nhân Gian Giới ngoài muội muội Đông Phương Phượng Hoàng và Tổ Gia gia Đông Phương Khiếu Thiên thì người mà Đông Phương Trường Minh quan tâm nhất chính là hai tỉ muội Nạp Lan Nhược Yên và Nạp Lan Nhược Thủy hiện nay đột nhiên nghe được tin hai người bọn họ xảy ra chuyện thử hỏi hắn sao có thể không kinh hãi chứ!!
Đồng thời lúc này một ngọn lửa phẫn nộ cũng cháy bừng lên trong lòng hắn Đông Phương Trường Minh âm thầm thề cho dù người hại hai tỉ muội Nhược Yên, Nhược Thủy có là ai đi nữa thì hắn cũng phải cho kẻ đó dùng sinh mạng của chính mình để trả giá cho sai lầm mà hắn đã gây ra!!
- Chuyện là thế này ba ngày trước khi ta đang ở trong Hoàng cung bế quan tu luyện thì đột nhiên nhận được tin phủ của Tể tướng Nạp Lan Văn Thành bị một cường giả thần bí tập kích vì vậy lập tức chạy đến đó tiếp viện. Đáng tiếc là khi ta tới nơi thì đã trễ hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Yên và Nạp Lan Nhược Thủy đã bị tên hắc y nhân đó dùng một loại người rủa đáng sợ làm cho hôn mê bất tỉnh, trước khi rời hắc bào nam tử đó chỉ lưu lại một miếng ngọc giản này nói là gửi cho ngươi!!
Lão Yêu Quái trầm giọng nói một tiếng sau đó lấy từ trong người ra một miếng ngọc giản màu xanh ra đưa cho Đông Phương Trường Minh.
Đông Phương Trường Minh nhận lấy mảnh ngọc giản dùng thần thức đảo qua một lần sau đó sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm trầm hai tay nắm chặt lại đem ngọc giản nghiền thành bột mịn.
Lão Yêu Quái thấy vậy thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc tuy cái ngọc giản đó không phải là pháp bảo gì lợi hại nhưng dù sao cũng được một tên Ngũ Giai đỉnh phong cường giả luyện chế ra một loại cường giả Ngũ Giai thông thường căn bản là không thể nào hủy được nó mà bây giờ Đông Phương Trường Minh lại làm được cử trọng nhược khinh như vậy. Xem ra lời đồn trước đây nghe được ở Vạn Bảo Các quá nửa là sự thật rồi, không biết hắn có thật sự là nhân vật mà Đại Sở có thể chiêu mộ hay không?
Trong lòng Sở Huyền âm thầm suy nghĩ.
- Trường Minh trong ngọc giản thật ra là viết cái gì vậy?
Sau một lúc ông ta lại mở miệng hỏi Đông Phương Trường Minh.
- Tiền bối ngươi ra tay ám hại Nhược Yên và Nhược Thủy là Ngụy Vô Nhai!!
Đông Phương Trường Minh trầm giọng kêu lên một tiếng.
- Ngụy Vô Nhai? Là Sát Thần - Ngụy Vô Nhai của Bái Nguyệt Quốc sao?
Lão Yêu Quái kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy! Chính là hắn lần trước trong trận chiến biên giới của hai nước ta đã đánh trọng thương cháu trai của hắn là Ngụy Duyên hai bên đã kết thù với nhau cho nên lần này hắn mới ra tay ám hại Nhược Yên và Nhược Thủy nhằm mục đích hẹn ta ra Lưu Kim Sa Mạc để giải quyết ân oán!!
Đông Phương Trường Minh gằn giọng nói.
- Khốn kiếp! Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia không ngờ Ngụy Vô Nhai lại vì điều này mà lại giở trò hạ lưu như vậy. Thật sự là quá không biết liêm sỉ mà!!
Lão Yêu Quái nghe vậy tức giận quát lên.
- Nếu hắn đã không cần mặt mũi như vậy thì chúng ta cũng không cần khách sáo làm gì hay là thế này để ta đi cùng ngươi hai người chúng ta cùng nhau giải quyết tên Ngụy Vô Nhai đó!!
Hơi dừng lại một chút ông ta lại lộ ra vẻ chân thành nói.
- Tiền bối không cần làm như vậy đâu, chỉ là một tên Ngụy Vô Nhai mà thôi một mình ta là đủ để giải quyết rồi. Nếu người đi theo ta ta sợ rằng thực lực của người sẽ làm cho tên Ngụy Vô Nhai đó sợ hãi mà bỏ chạy mất dạng mất!!
Đông Phương Trường Minh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
- Như vậy sao? Cũng được! Ngươi định bao giờ đi tìm Ngụy Vô Nhai!!
Lão Yêu Quái nghe được mấy lời đó cũng không phản đối nhìn Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái rồi lại hỏi.
- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt! Ta sẽ lên đường ngay bây giờ, phiền người báo lại cho vợ chồng Nạp Lan Tể tướng xin bọn họ đừng quá lo lắng mọi việc cứ giao cho ta là được rồi!!
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói một tiếng tiếp theo hóa thành một đạo hào quang màu trắng bay ra ngoài.
....
Ở phía tây Sở Đô có một ngọn núi cao hơn nghìn trượng từ xa nhìn lại ngọn núi này giống như là một cây cự kiếm cắm thẳng vào mây vậy cho nên được người dân xung quanh đặt cho một cái tên là Linh Kiếm Sơn!
Đây chính là nơi mà Đông Phương Trường Minh và Ngụy Vô Nhai đã hẹn gặp nhau.
Khi Đông Phương Trường Minh tới nơi dùng thần thức đảo qua xung quanh một chút thì phát hiện trên đỉnh núi đã có một người thanh niên tuấn tú thân mặc hắc bào đứng đợi sẵn đang nhìn hắn mỉm cười.
- Sát Thần - Ngụy Vô Nhai?
Đông Phương Trường Minh đáp xuống trước mặt người thanh niên nhàn nhạt hỏi.
- Ừm! Không ngờ ta chỉ mới vừa hạ độc hai người thiếu nữ đã dụ được Đông Phương Trường Minh ngươi đến đây nạp mạng, xem ra tin tình báo quả nhiên là chính xác địa vị của hai người bọn họ trong lòng ngươi đúng là đủ quan trọng!!
Ngụy Vô Nhai gật đầu một cái sau đó nói một tiếng tuy rằng giờ phút này trên mặt hắn nở một nụ cười rất tươi nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát ý vô cùng vô tận có thể thấy trong lòng hắn muốn xé xác Đông Phương Trường Minh ra tới mức nào.
- Muốn đoạt mạng ta? Như vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đến đâu rồi!!
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy vậy gằn giọng nói một tiếng.
- Được!
Ngụy Vô Nhai nghe vậy gật đầu một cái sau đó trực tiếp hóa thành một đạo hắc ảnh dùng tốc độ mắt thường không thể nào nhìn thấy nhanh chóng xuất hiện trước người Đông Phương Trường Minh vung kiếm chém thẳng vào cổ đối thủ.
Một chiêu này có tên là Hắc Ảnh Sát là một trong các sát chiêu lợi hại của Ngụy Vô Nhai bằng vào nó hắn tự tin có thể thuấn sát Đông Phương Trường Minh chỉ trong vòng một chiêu.
Không ngờ Đông Phương Trường Minh đối diện với sát chiêu của Ngụy Vô Nhai chỉ cười nhẹ một tiếng sau đó lui xuống một bước liền dễ dàng hóa giải sát chiêu của đối phương.
- Sao có thể như vậy? Tại sao ngươi có thể tránh thoát Ảnh Thần Sát của ta chứ?
Ngụy Vô Nhai thấy vậy kinh hãi kêu lên một tiếng hắn không thể nào tin được một trong những sát chiêu lợi hại nhất của mình lại bị Đông Phương Trường Minh hóa giải dễ dàng như vậy.
- Ầm!
Đông Phương Trường Minh căn bản không thèm trả lời câu hỏi của Ngụy Vô Nhai ầm ầm đánh ra một chưởng.
- Ầm ầm ầm....
Chưởng của Đông Phương Trường Minh và kiếm của Ngụy Vô Nhai vừa va chạm vào nhau lập tức làm cho không gian xung quanh lập tức vang lên một tiếng nổ to tiếp theo đó chỉ thấy hai người cùng lúc vui về phía sau một đoạn.
Đối với chuyện này Đông Phương Trường Minh cũng không để tâm lắm bởi vì Đông Phương Trường Minh hắn tuy mạnh nhưng Ngụy Vô Nhai cũng không phải kẻ yếu mà là một cường giả đã thành danh trên Đại Lục nhiều năm muốn áp chế hắn trong vòng một chiêu căn bản là chuyện không thể nào.
- Đông Phương Trường Minh ngươi rốt cuộc là thực lực gì? Sao lại có thể đấu ngang với ta!!
Nhưng mà Ngụy Vô Nhai thì lại khác vừa ổn định lại thân hình hắn lập tức nhìn Đông Phương Trường Minh kinh hãi quát hỏi.
- Ta có thực lực gì? Cứ đấu tiếp thì ngươi tự nhiên sẽ biết thôi!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy cười lạnh một tiếng sau đó hóa thành một đạo bạch quang ầm ầm xông về phía đối thủ.
- Tên tiểu tử khốn kiếp! Nếu ngươi đã muốn chết thì bổn tọa sẽ cho ngươi toại nguyện!
Ngụy Vô Nhai thấy vậy tức giận quát lên một tiếng rồi cũng hóa thân thành một đạo hắc quang xông về phía trước.
- Ầm!
Hai cường giả vừa va chạm vào nhau lập tức khiến cho không gian xung quanh không thể chịu nổi áp lực ầm ầm nổ tung.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |