← Ch.178 | Ch.180 → |
Nửa ngày sau đoàn người do Đông Thiên Vũ Thiên dẫn đầu đã bay đến một vùng sơn cốc rộng lớn.
- Vũ Thiên đây chính là chỗ tộc địa của ngươi sao? Tại sao ta không thấy người nào hết vậy?
Nạp Lan Nhược Yên đảo mắt quan sát xung quanh một chút rồi lại nhìn Đông Phương Vũ Thiên nghi hoặc hỏi.
- Tiểu sư nương người có chỗ không biết xung quanh chỗ bộ lạc của đệ tử ở có một đại trận bao phủ nếu không mở đại trận đó ra thì không thể tiến vào bên trong!
Đông Phương Vũ Thiên chậm rãi trả lời.
- Thì ra là vậy! Như vậy thì ngươi mau mở đại trận!
Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy sắc mặt thoáng đỏ lên sau đó lại kêu lên một tiếng.
- Vâng!
Đông Phương Vũ Thiên gật đầu một cái sau đó vung tay lấy ra một tấm lệnh bài màu đen lẩm bẩm niệm chú sau một lát cả sơn mạch đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo tiếp theo chỉ thấy một tòa thành rộng lớn được tạo thành từ khoáng thạch màu đen hiện ra từ trong hư không.
- Sư phụ hai vị sư nương đây chính là tộc địa của đệ tử!
Đợi sau khi tòa thành này hoàn toàn ổn định lại Đông Phương Vũ Thiên thu lại lệnh bài xoay đầu nhìn Đông Phương Trường Minh, Nạp Lan Nhược Thủy cùng với Nạp Lan Nhược Yên cung kính nói.
- Ừm!
Ba người nghe vậy hơi gật đầu một cái sau đó đưa mắt nhìn vào bên trong tòa thành thì chỉ thấy phía bên trong có tới hàng trăm vạn người đang làm làm các loại hành động buôn bán, đi lại, nói chuyện, trao đổi hàng hóa, .... . khung cảnh vô cùng náo nhiệt nếu không phải trên người những người đó đều chỉ quấn những bộ đồ da thú thô sơ thì bọn họ còn tưởng rằng mình đang quan sát kinh đô của một đế quốc ở Nhân Gian Giới.
- Không ngờ một tòa thành phồn hoa như thế này tồn tại ngay trước mắt chúng ta mà chúng ta lại không phát hiện một chút nào. Vũ Thiên xem ra thời gian một vạn năm này không chỉ làm cho tu vi ngươi tăng nhanh mà còn trở thành một trận pháp đại sư nữa, tòa đại trận bao phủ nơi này của ngươi cao minh hơn cái lúc trước chúng ta dùng không chỉ một lần a!!
Sau một lát Đông Phương Trường Minh thu hồi ánh mắt của mình lại nhìn Đông Phương Vũ Thiên cười nói trong mắt hắn phía trong bộ lạc này cũng chỉ có Đông Phương Vũ Thiên là có đủ năng lực bố trí ra loại trận pháp có công dụng ẩn nấp lợi hại đến mức hắn cũng không mảy may phát hiện như thế này!
- Sư phụ ngài đừng có cười con rồi một vạn năm qua tuy đúng là làm cho thực lực của con tăng mạnh nhưng mà về mặt trận đạo thì con lại không hiểu nhiều lắm miễn cưỡng bố trí một số loại trận pháp phòng vệ bình thường thì còn được chứ làm sao có đủ bản lĩnh bố trí loại đại trận phòng vệ to lớn như thế này chứ!!
Không ngờ hắn vừa nói xong Đông Phương Vũ Thiên lại lắc đầu nói.
- Hả! Người bố trí đại trận này không phải ngươi như vậy là ai?
Đông Phương Trường Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi.
- Cái này sao? Thú thật với sư phụ là việc này con cũng không rõ ràng cho lắm bởi vì khi con và bộ lạc của mình bị truyền tống đến nơi này thì đã phát hiện nó tồn tại rồi, nó hình như là được một cường giả thần bí nào đó bố trí ra để bảo vệ một món bảo vật. Tất cả người trong bộ lạc bọn con nghiên cứu nhiều năm cũng chỉ có thể lợi dụng một phần uy lực của đại trận đó để phòng vệ mà thôi!!
Đông Phương Vũ Thiên trầm giọng trả lời.
- Đại trận này tồn tại ở đây đã lâu, hơn nữa còn được dùng để bảo vệ một món bảo vật!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy nhíu mày một chút rồi đột nhiên nói.
- Đó là một tấm bia đá cũ kỹ nhưng vô cùng thần kỳ mỗi ngày mười lăm mỗi tháng hàng tháng nó đều phát ra những những ký tự phù văn vô cùng thần kỳ phàm là người có cơ duyên hấp thu luyện hóa được loại phù văn đó thì không có ngoại lệ thực lực đều tăng lên rất nhiều nhất là những người tu luyện công pháp do sư phụ truyền lại như là con. Sở dĩ bộ lạc của bọn con có thể trong một vạn năm phát triển đến quy mô trăm vạn người độc chiếm lãnh thổ vạn dặm xung quanh đây đều là nhờ vào nó cho nên mọi người trong tộc đều gọi nó là Thánh Bia!
Đông Phương Vũ Thiên nhìn Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
- Nhưng đáng tiếc là mỗi một người trong đời cũng chỉ có được ba lần cơ duyên hấp thu luyện hóa những loại phù văn bên trong Thánh Bia mà thôi nếu là nhiều hơn dù hấp thu bao nhiêu cũng không có tác dụng!
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
- Trên đời lại có vật như vậy sao? Không biết ta có thể nhìn qua nó một lần không?
Đông Phương Trường Minh nghe xong lời của Đông Phương Vũ Thiên thì nhíu mày một chút rồi nói sở dĩ hắn đưa ra lời đề nghị này cũng là vì nghe được câu nói: " nhất là những người luyện công pháp của sư phụ truyền thụ giống như là con " của Đông Phương Vũ Thiên.
Công pháp mà Đông Phương Trường Minh đã truyền thụ cho Đông Phương Vũ Thiên? Không cần hỏi đó cũng biết đó là công pháp của Lục Tà Đạo vật có thể cường hóa công pháp của Lục Tà Đạo nhất định cũng là vật của Lục Tà Đạo nói không chừng đó là vật mà thần bí nhân muốn mình tìm kiếm!
Đó chính là lúc này trong lòng của Đông Phương Trường Minh.
- Được mời sư phụ đi theo con!
Đông Phương Vũ Thiên đương nhiên không biết được những chuyện đó nhưng bản thân vô cùng sùng kính Đông Phương Trường Minh vừa nghe vậy lời nói của sư phụ không chút do dự gật đầu một cái sau đó hóa thành một đạo hào quang bay vào trong thành ba người Đông Phương Trường Minh cũng lập tức đuổi theo hắn.
Trên đường đi hễ là người đi đường nhìn thấy bóng dáng của bốn người bọn họ thì không có ngoại lệ đều nhìn về phía Đông Phương Vũ Thiên cùng với Đông Phương Trường Minh cung kính kêu lên hai tiếng " Tộc trưởng " và " Tổ sư gia " ngay cả trẻ con mới hai ba tuổi cũng là như vậy.
- Vũ Thiên rõ ràng người và Trường Minh mới chỉ gặp lại nhau vào ngày hôm nay tại sao tất cả những người ở đây đều có vẻ nhận biết huynh ấy vậy?
Nghe được những tiếng nói đó trên mặt Nạp Lan Nhược Thủy lộ vẻ nghi hoặc nhìn Đông Phương Vũ Thiên hỏi.
Nạp Lan Nhược Yên ở bên cạnh nghe vậy cũng tò mò xoay đầu nhìn sang chờ đợi - Việc này sao? Hai vị sư nương ngài chỉ cần cùng với ta đi đến quảng trường thì sẽ biết thôi!!
Đông Phương Vũ Thiên thấy vậy mỉm cười một cái sau đó gia tăng tốc độ không bao lâu sau thì cả bốn người đã đi đến quảng trường trong thành.
Khi đến nơi thì hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy chỉ thấy ở trung tâm quảng trường là có đặt một bức tượng toàn thân được tạo thành bạch ngọc cao hơn trăm trượng đứng thẳng đầu của bức tượng này khẽ cúi xuống nhìn vào mặt đất vừa như trầm tư lại vừa như thần linh đang dõi mắt quan sát chúng sinh điều làm cho bọn họ kinh ngạc nhất là dung mạo của bức tượng này không ngờ lại giống y hệt với phu quân của bọn họ hiển nhiên người dân trong thành sở dĩ có thể nhận ra được Đông Phương Trường Minh đều là công lao của nói.
- Vũ Thiên không ngờ ngươi lại dựng một bức tượng to lớn thế này cho Trường Minh đúng là có lòng!!
Nạp Lan Nhược Yên chăm chú nhìn vào bức tượng một chút rồi nhìn Đông Phương Vũ Thiên cười nói.
- Tiểu sư nương người đừng để tâm đến chuyện này một thân bản lĩnh của ta đều là do sư phụ truyền dạy ta lại không giúp được gì cho người, dụng một bức tượng để cho con cháu ta có thể nhìn thấy chân dung ngài cũng là chuyện bình thường thôi!!
Đông Phương Vũ Thiên cười nói.
Đông Phương Trường Minh nghe vậy trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì chỉ im lặng gật đầu một cái thực tế từ khi bước vào phạm vi quảng trường đến nay hắn chưa bao giờ để ý đến bức tượng của bản thân mà chỉ tập trung nhìn vào cái tế đàn cổ lão ở dưới chân bức tượng hoặc nói chính xác thì vật thu hút ánh mắt của hắn là chính là tấm bia đá cũ kỹ được đặt phía trên tế đàn đó không biết là tại sao nhưng chỉ vừa nhìn Đông Phương Trường Minh đã không thể rời mắt ra khỏi nó được giống như tấm bia đá có một loại ma lực vô hình thu hút hắn vậy!!
Loại ma lực này dần dần hóa thành một loại ma âm vô hình truyền vào trong tai Đông Phương Trường Minh không ngừng phát ra những âm thanh mời gọi kích thích thần kinh của hắn khiến cho Đông Phương Trường Minh không thể nhịn được mà bước lên phía trước một bước từ từ đi về phía tế đài.
- Ầm!
Ngay khi Đông Phương Trường Minh vừa bước bước thứ nhất lên trên bậc thềm của tế đàn cổ lão thì chỉ thấy những phù văn được khắc trên đó đồng thời sáng lên phát ra hào quang sáng chói tạo thành một lớp màn ánh sáng ngăn cách bên trong với bên ngoài.
- Cái gì?
Ba người Đông Phương Vũ Thiên, Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên ở bên cạnh nhìn thấy dị biến đó thì kinh hãi kêu lên một tiếng theo bản năng ba người lập tức muốn phóng lên đuổi theo Đông Phương Trường Minh nhưng vừa bước lên trên tế đài thì đã bị lớp màn năng lượng bao bọc chỗ đó đánh bay đi tuy không bị thương nhưng lại chật vật vô cùng.
- Tỷ tỷ sao lại như vậy?
Sau khi ổn định lại thân hình Nạp Lan Nhược Yên lập tức quay sang nhìn tỷ tỷ của mình hỏi.
- Ta cũng không biết nữa! Nhưng mà muội hãy yên tâm đi có lẽ không có chuyện gì đâu, bởi vì nhìn tình hình bây giờ khá giống với lúc Long Bảo Bảo thực hiện Quang Minh Thần giác tỉnh lần thứ nhất có lẽ đây chính là vật mà người thần bí muốn Trường Minh đi tìm!!
Nạp Lan Nhược Thủy suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Ừm!
Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy suy nghĩ một chút rồi trong lòng cũng hơi yên tâm lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Đại sư nương ngươi nói cái gì vậy thần bí nhân nào? Sư phụ vào đây là để tìm thứ gì?
Còn Đông Phương Vũ Thiên lại lộ ra vẻ nghi hoặc nói.
- Cái này sao? Chuyện là thế này....
Nạp Lan Nhược Thủy chần chừ một chút rồi đem hết mọi chuyện kể cho Đông Phương Vũ Thiên nghe.
- Ầm!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Đông Phương Trường Minh đã bước chân lên đỉnh cao nhất của cổ lão tế đàn theo dựa theo bản năng hắn lập tức đưa một bàn tay của mình lên khi cánh tay của hắn chạm vào Thánh Bia thì chỉ thấy không gian xung quanh đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo Đông Phương Trường Minh không có chút đề phòng trong khoảng khắc đã bị nuốt vào trong biến mất khỏi tế đàn.
Khi Đông Phương Trường Minh khôi phục tinh thần lại thì chỉ thấy bản thân đang đứng trong một không gian màu đen nhánh hắn đảo mắt phóng thần thức quan sát xung quanh một vòng nhưng không ngoài bóng tối ra thì không phát hiện được gì khác cả.
- Ngươi đã đến rồi!
Đúng lúc này phía trên đầu hắn đột nhiên vang lên một tiếng nói khi Đông Phương Trường Minh ngẩng đầu lên thì chỉ thấy người lên tiếng không phải ai khác mà chính là hắc y nhân thần bí đã xuất hiện trước mặt hắn trước đây.
- Phải! Ta đã đến rồi bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tại sao lại muốn ta đến đây rồi chứ?
Đông Phương Trường Minh cẩn thận quan sát đối phương một chút rồi trầm giọng nói.
- Đừng vội như vậy! Muốn biết tất cả trước tiên ngươi cần phải gặp một người trước đã!
Hắc y nhân nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Đông Phương Trường Minh nói.
- Người nào?
Đông Phương Trường Minh lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
- Người đó chính là.... ta!
Hắc y nhân trầm giọng nói một tiếng sau đó chậm rãi cởi bỏ bộ hắc bào trên người để lộ dung mạo của mình ra.
← Ch. 178 | Ch. 180 → |