← Ch.201 | Ch.203 → |
Sở Tương Ngọc không nói tiếng nào nữa dốc toàn lực vùng vẫy muốn phá tan gông xiềng trên người nhưng mà càng vùng thì xiềng xích càng xiết chặt khiến cho hắn không thể cử động chút nào càng đáng sợ hơn là từ phía trên những sợi dây xích đó lại phát ra từng đạo hắc khí đen sẫm bám chặt vào thân thể của hắn tạo thành từng đạo ma văn quái dị.
Nhìn thấy cảnh đó trong lòng Sở Tương Ngọc thầm kêu một tiếng " không tốt " theo bản năng hắn lập tức muốn thôi động chân nguyên xua tan những ma văn kỳ dị đó đi nhưng mà lúc này tất cả chân nguyên trong cơ thể hắn đều bị những sợi dây xích trên người trói chặt không thể nào di động chút nào, Sở Tương Ngọc chỉ có thể trơ nhìn ma văn trên người mình không ngừng lan rộng.
- Ầm ầm ầm....
Khi đã bao bọc cả thân thể của Sở Tương Ngọc số ma văn đó ầm ầm phát nổ uy lực của vụ nổ cực kỳ đáng sợ nó không chỉ khiến cho không gian bốn phía vỡ tan mà còn tạo ra một cái hắc động lớn hơn trăm trượng giữa bầu trời.
- Ha!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng nhưng cũng không vì vậy mà thả lỏng chút nào bởi vì hắn biết uy lực một chiêu Hắc Ma Phi Bộc này của mình có mạnh hơn cũng không thể diệt sát được loại cường giả như Sở Tương Ngọc.
Quả nhiên một lát sau khi cái hắc động trên bầu trời biến mất thân ảnh của Sở Tương Ngọc lại lần nữa xuất hiện lúc này chỉ thấy chiến y trên người hắn đã bị nổ nát một nửa để lộ ra làn da màu cổ đồng bị máu nhuộm đỏ hiển nhiên uy vụ nổ vừa rồi do Đông Phương Trường Minh tạo ra cũng không phải là không ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng mà khí thế của Sở Tương Ngọc cũng không vì thương thế mà yếu đi một chút nào mà ngược lại càng trở nên mạnh mẽ hơn lúc trước gấp bội phần khiến cho bất cứ ai nhìn vào Sở Tương Ngọc cũng phải sinh ra một cảm giác hoảng sợ thật sâu giống như đứng trước mặt mình không phải là một người mà là một con Viễn Cổ Hung Thú vậy.
- Ngươi.... ngươi lại là truyền nhân của Vu Tộc!!
Đông Phương Trường Minh cẩn thận quan sát toàn thân của Sở Tương Ngọc một vòng rồi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Thời đại Viễn Cổ Vạn Tộc sơ kỳ trong thiên địa có tồn tại một chủng tộc gọi là Vu Tộc không giống với đại đa số các chủng tộc lúc đó dốc lòng tu luyện thần thông thuật pháp bọn họ tin tưởng thân thể mới là gốc rễ của tất cả chỉ cần thân thể đủ mạnh mẽ thì thần thông thuật pháp có mạnh mẽ đến đâu cũng vô dụng cho nên dứt khoát từ bỏ việc tu luyện Pháp tắc lĩnh ngộ Bổn Nguyên chỉ chuyên tâm đi theo tu luyện thân thể hy vọng bản thân có một ngày có thể đạt đến cảnh giới Dùng Lực Chứng Đạo trong truyền thuyết.
Vào thời điểm đỉnh phong nhất của mình Vu Tộc có đến đến một ngàn vạn người tuy con số này không thể tính là rất đông vào thời điểm đó nhưng mà mỗi một người tộc nhân Vu Tộc đều là những chiến sĩ trời sinh không sợ trời cũng chẳng sợ đất cho nên uy danh và lực ảnh hưởng của bọn họ có thể là nói cực kỳ đáng sợ. Bên trong Thiên hạ Thập Đại Chủng Tộc lúc đó có một vị trí là thuộc về bọn họ.
Nhưng sau này không biết vì chuyện gì mà Thiên Phạt lại giáng xuống tộc địa của Vu Tộc khiến cho tất cả cường giả của bọn họ trong một đêm đều bị giết sạch chỉ còn sót lại những tộc nhân huyết mạch không thuần thực lực thấp kém Vu Tộc cũng từ đó bước vào con đường suy vong cho đến khi Đông Phương Trường Minh sinh ra thì bộ tộc này gần như đã biến mất khỏi thiên địa chỉ có những loại Luyện Thể Thuật được hậu nhân sáng tạo ra dựa trên phương pháp tu luyện của bọn họ là còn truyền lại. Hắn thật sự không ngờ Sở Tương Ngọc lại là truyền nhân của chủng tộc trong truyền thuyết này hơn nữa nhìn vào khí thế mà hắn phát ra đẳng cấp huyết mạch cũng không phải là thấp mà ngược lại còn cao đến đáng sợ.
- Hắc hắc.... . Lục Đạo Tà Đế - Đông Phương Trường Minh ngươi là người đầu tiên biết được bí mật này của ta dù có thất bại cũng có thể coi là vinh quang!!
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Đông Phương Trường Minh trên môi Sở Tương Ngọc lộ ra một nụ cười khùng khục.
- Vu Chủ đời thứ bốn Sở Tương Ngọc xin dùng tinh huyết của bản thân thỉnh mời Thần Tượng của Thủy Tổ giáng lâm!
Tiếp theo chỉ thấy hắn cắn nát môi dưới dùng máu huyết của bản thân làm vật dẫn lại dùng tín niệm của mình làm bút vẽ nên một tấm Huyết Phù màu đỏ ném lên không trung.
- Ầm!
Huyết Phù vừa bay lên cả bầu trời trong xanh trong chớp mắt đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi một luồng khí tức tanh tưởi nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi.
- Ầm! Đùng!
Sau một lát một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên những đám huyết vân trên bầu trời lập tức bùng nổ hóa thành từng cơ huyết vũ cuồn cuộn hội tụ xung quanh Huyết Phù dần dần tạo thành một cái tượng thần có hình dạng nửa người nửa thú trên người tràn đầy một loại khí tức nguyên thủy hùng hậu.
- Con cháu của Tộc ta tại sao ngươi lại dùng máu huyết của mình triệu hoán tàn linh của ta!
Nó dùng ánh mắt đỏ ngầu quan sát tất cả hiện trường một vòng rồi nhìn vào Sở Tương Ngọc.
- Bẩm báo Thủy Tổ hôm nay con dùng máu huyết thỉnh mời ngài đến đây là muốn ngài ban cho con Vu Bảo - Táng Tiên Giáp trợ giúp cho con thêm một phần sức giết chết người dám nghịch lại Vu Tộc ta!!
Sở Tương Ngọc ngẩng đầu nhìn Vu Thần Tượng trên không trung hai mắt lộ ra vẻ trịnh trọng nói.
- Tốt! Tiếp lấy!
Vu Thần Tượng trên hư không nghe vậy gật đầu một cái sau đó giương tay lên điểm ra phía trước một chỉ.
Trong chớp mắt chỉ thấy một bộ chiến giáp do hoàng kim đúc thành cao bằng nửa người xuất hiện trước mặt Sở Tương Ngọc đó chính là Chí Bảo Vu Tộc - Táng Tiên Giáp!
Sở Tương Ngọc mặc nó lên người đứng ở đó dẫn động bát phương khí tức phảng phất như là một vị Chí Tôn.
Lúc này hắn không còn là Tuyệt Đại Quân Vương của Thái Cổ Thất Quân Chủ nữa mà là Vu Hoàng đời thứ tư của Viễn Cổ Vu Tộc.
- Đông Phương Trường Minh ta dùng danh nghĩa Vu Hoàng đời thứ tư khiêu chiến với ngươi có dám tiếp chiến hay không?
Hắn đưa tay phải ra triệu hoán Bá Vương Liệt Nhật Thương trở về rồi nhìn Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.
- Có gì không dám chứ? Có gan thì cứ tới đây!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy cười lên ha hả.
- Tốt!
Sở Tương Ngọc quát lên một tiếng.
Lời vừa dứt Đông Phương Trường Minh và Sở Tương Ngọc đã áp sát vào nhau từng quyền từng cước nối nhau được tung ra trong chớp mắt cả hai đã giao thủ được hàng trăm chiêu không gian xung quanh đều bị lực lượng của hai người làm cho chao đảo không ngừng từng tiếng nổ kinh thiên động địa nối nhau vang lên.
Thanh thế của trận đại chiến lan xa đến mức mười hai đại cường giả đang giao chiến trên cũng bị kinh động bọn họ lập tức dừng tay lại đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
- Nhị ca đã không thấy Đại ca thân khoác Táng Tiên Giáp tay cầm Bá Vương Liệt Nhật Thương ra trận đối phó với kẻ địch rồi nhỉ xem ra Đông Phương Trường Minh thật sự là một đối thủ rất có cân lượng!!
A Lý Đức cảm thán kêu lên một tiếng.
- Ha! Lão tứ ngươi đúng là phí lời hắn thân là Lục Đạo Tà Đế danh chấn Lục Giới năm xưa sao lại có thể không có cân lượng được chứ?
Hắc Khởi nghe vậy cười nói.
- Nhưng mà dù hắn có cân lượng thế nào thì cũng sẽ bị Lão đại giải quyết thôi!!
Hơi dừng một chút hắn lại chuyển giọng nói.
- Hừ! Khoác lác không biết xấu hổ cho dù thực lực của ca ca ta có phần suy giảm chưa thể khôi phục như năm xưa nhưng mà cũng không phải là một tên Thiên Cấp đỉnh phong cộng thêm một bộ chiến giáp rách nát có thể sánh bằng cho dù người đó có là Sở Tương Ngọc cũng không được!!
Đông Phương Phượng Hoàng nghe vậy tỏ vẻ không phục nói.
- Ha! Người không biết chuyện là ngươi mới đúng ngươi có biết Táng Tiên Giáp là gì không đó chính là chí bảo trấn áp khí vận của Vu Tộc bên trong ẩn chứa khí vận của cả Vu Tộc cho dù hiện tại Vu Tộc đã không còn như xưa nhưng mà khí vận nhiều năm lắng đọng lại vẫn cực kỳ khổng lồ đại ca ta mặc nó lên người tương đương với được lực lượng của toàn bộ Vu Tộc gia thân ngay cả Nghịch Thiên Cấp cường giả chân chính cũng không phải đối thủ của huynh ấy nói gì đến một tên Nghịch Thiên Cấp cường giả nửa tàn như Đông Phương Trường Minh!!
Hắc Khởi nghe thấy lời nói của Đông Phương Phượng Hoàng chẳng những không nổi giận mà còn cười nói ngược lại.
- Khoác lác! Nếu như Táng Tiên Giáp thật sự lợi hại như ngươi nói thì tại sao năm xưa các ngươi không dùng nó để đối phó với Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ mà lại để bọn họ phong ấn tại đây chứ?
Đông Phương Phượng Hoàng nghe vậy vẫn không phục nói.
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì lúc đó là tại bọn ta không ngờ được hai tên khốn kiếp Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ lại lâm trận bán đội hữu nhất thời không kịp đề phòng cho nên mới để cho bọn chúng đánh lén thành công thôi!!
Nghe thấy hai cái tên Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ trên mặt Hắc Khởi hiện vẻ phẫn nộ không thể nào che dấu được vẻ phẫn nộ trên mặt trầm giọng quát lên một tiếng Đông Phương Phượng Hoàng cũng không chịu thua kém tiếp tục đưa ra những luận điểm của mình ra để phản bác đối thủ cứ như thế trận chiến trên tinh không dần dần trở thành một trận đấu khẩu giữa hai người.
Mà trong lúc này trận chiến trên Đông Hải cũng đã phát sinh biến hóa mới chỉ thấy hai người Đông Phương Trường Minh và Sở Tương Ngọc đột nhiên đồng thời bay ngược về phía sau.
← Ch. 201 | Ch. 203 → |