← Ch.423 | Ch.425 → |
Đạm Đài Tuyền vốn phong tư tuyệt thế, giờ này thân thể lõa lồ, càng tỏ ra là kiệt tác tối hoàn mĩ của trời cao, dù người đá nhìn thấy cũng sống lại, lúc nàng phát nộ cũng có phong tình rất riêng.
Nói đơn giản, dáng vẻ đó "đẹp" và "câu hồn."
Thần Nam cùng nàng đứng trong đại điện xa hoa, nhanh chóng giao phong, cả hai không muốn hủy đi cung điện đẹp cỡ này nên khống chế sức mạnh trong phạm vi nhất định, chỉ thấy hai bóng người di động trong hào quang, liên tục giao kích.
Với Thần Nam, đó là một trận chiến vô cùng hương diễm, bồng đảo, vòng eo, cặp mông liên tục lúc lắc trước mắt, khảo nghiệm đại định lực của hắn.
Vẻ đẹp tận cùng của thế gian hiện trước mắt nhưng vẫn phải tự điều tiết tâm thái, bình tĩnh như lão tăng có tấm lòng phảng lặng, bằng không tấm thân ngọc hoàn mĩ kia sẽ tặng cho hắn vết thương trí mạng ngay.
Hai người vừa chiến đấu vừa dụng ngôn ngữ đả kích đối phương, Thần Nam được biết đây là đệ lục giới!
Luân hồi môn quả nhiên có tác dụng nhất định, tuy không linh hiệu như trước, khiến người đi qua bình an đến một nơi trong Lục đạo, lần này được sửa chữa, cũng vẫn thông với lục giới nhưng không thuận theo ý chí của người xuyên qua mà do nó tùy ý đưa đi.
"Đạm Đài Tuyền, ngươi từng vào đệ lục giới, có thấy bọn Long Vũ, Huyền Trang, còn cả Long Nhi nữa không? Nó không ở cạnh ngươi sao?" Tuy biết nàng ta biến hóa không ngờ trong lúc tìm sức mạnh Thất Tuyệt nhưng Thần Nam vẫn không nhịn được, hỏi những vấn đề muốn biết.
"Ta sao biết được." Thần tình lạnh lẽo của Đạm Đài Tuyền hiện lên nét giận giữ.
"Long Nhi cũng là hài tử của ngươi." Thần Nam lo lắng mà phát nộ, không hề lưu tình mà đả kích ngay.
"Ngươi... câm mồm." Hiển nhiên Đạm Đài Tuyền vẫn nhớ những việc từng xảy ra, không quên mình là tiểu mẫu thân của ba hài tử, tuy biết Thần Nam cố ý đả kích nhưng không thể cho qua được, có những việc từng xảy ra không thể thay đổi được.
"Đạm Đài Tuyền, thật ra chuyện gì xảy ra với ngươi?" Thần Nam lại hỏi.
"Hừ, ta tìm về sức mạnh cực hạn của thiên địa, tìm về bản nguyên, đi trên con đường trở lại ngày xưa." Thần tình nàng vô cùng đoan trang thánh khiết, đang lúc kịch chiến nhưng vẫn cảm nhận được biến hóa, phảng phất như đã thoát ly trần thế, trở thành kẻ siêu thoát cao cao tại thượng không thể với tới.
"Đạm Đài Tuyền, ngươi đã mất bản ngã, có biết mình thật ra là ai không? Ngươi không phải Thất Tuyệt thiên nữ, chỉ là Đạm Đài Tuyền. Ngươi hoàn toàn bị sức mạnh cực hạn che mắt, trừ nó ra có còn gì nữa không? Còn nhớ những việc từ vạn năm nay không? Còn nhớ mình từng là Đạm Đài tiên tử, từng bước tiến lên, được đồng bối coi là kỳ nữ? Ngươi chắc đã quên mấy chuyện "nhỏ nhặt" nhưng đó là ngươi chân chính, hiện tại chẳng qua là một nô lệ đi tìm theo sức mạnh."
Thần Nam quát vang, hi vọng thức tỉnh trái tim nàng ta, đương nhiên trong đó có cả tình cảm chân thật, từ đáy lòng hắn, Đạm Đài Tuyền là người để lại ấn tượng đặc biệt nhất, là nữ tử đầu tiên hắn yêu thương, tuy sau này đi trên hai con đường đối lập phức tạp... nhưng đó hình như là tâm cảnh mà mỗi nam nhân phải trải qua, mặc cho người từng yêu thương nhất mờ dần, cho đến lúc xa khuất.
Đạm Đài Tuyền hình như cũng xúc động, lộ ra một tia chân tình hiếm có: "Ta là Đạm Đài, Đạm Đài là ta, dù ta biến hóa, siêu thoát bản ngã thì những gì từng trải qua vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, dù có những việc dần tiêu tan. Thần Nam, ngươi nhiễu loạn tâm tình của ta, khiến tâm hải bình lặng bị quấy rầy, vốn phải quét ngươi khỏi thế gian, không được cản đường ta tiến lên. Nhưng ta không làm được, có những việc không thể buông bỏ, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi không ngăn cản ta trên con đường trở lại Thất Tuyệt chân thân, ta sẽ không giết ngươi, để cho ngươi lối thoát."
Thần Nam cười lạnh: "Ngươi tưởng giết được ta sao? Hơn nữa, tương lai ngươi có dung hợp với những người như Mộng Khả Nhi, Long Vũ chăng? Nếu thế, hiện tại chúng ta là tử địch. Kì thật, ta nghĩ rằng ngươi vẫn là ngươi, bất quá dục vọng trong lòng tỉnh lại nên cưỡng bách bản thân thay đổi theo."
"Thất Tuyệt hợp nhất rồi ta sẽ tìm Thông thiên chi lộ lên nơi của Thiên, nếu ngươi không ngăn cản, niệm tình Long Nhi, Y Y và Không Không, chúng ta không là cừu địch."
Trong mắt nàng tỏ vẻ nhu hòa hiếm thấy, nếu Thần Nam không ngăn cảm, thậm chí giúp nàng, coi như khẳng định mối quan hệ giữa nàng với hắn và Không Không, Y Y.
Mê hoặc này không nhỏ, Thất Tuyệt thiên nữ xưng tôn Lục đạo trở thành bạn lữ, hơn nữa nàng từng là nữ tử Thần Nam yêu thương nhất... nhưng hắn không thể đáp ứng, bởi không thể nhìn Mộng Khả Nhi, Long Vũ tan biến.
Hơn nữa hắn biết được tin tức trọng yếu về "Thông thiên chi lộ" trong lời lẽ của Đạm Đài Tuyền. Lúc ở đệ tam giới, hắn được mấy thiên giai cao thủ cho biết trong Luân hồi môn có Thông thiên chi lộ, dù không để ý lắm nhưng giờ được nghe Đạm Đài Tuyền được truyền thừa của Thất Tuyệt thiên nữ, buộc hắn phải chú ý.
Những ẩn bí cụ thể liên quan đến Luân hồi môn chỉ có một vài cao thủ đệ tam giới biết, những người trong Lục đạo gần như mù mờ. Hắn không biết Thông thiên chi lộ mà nàng ta nói tới có thông qua Luân hồi môn không.
"Thần Nam, xem ra chúng ta thật sự đối lập nhau." Dung nhan khuynh thành khuynh quốc của Đạm Đài Tuyền dần lạnh lùng, nhìn Thần Nam với vẻ bề trên.
Thần Nam thở dài, một chút cảm tình còn lại đã tan, nữ tử khiến hắn xiêu lòng vạn năm trước đã bay xa, tiếng nói khiến trái tim loạn nhịp thủa xưa cũng lịm tắt.
"Đạm Đài Tuyền, xin lỗi, nếu người đã cố ý để Thất Tuyệt hợp nhất, giờ ta phải giam ngươi lại." Hai tay Thần Nam hoa lên theo quỹ tích thần bí mạc trắc, đệ nhất thức được cảm ngộ từ Nghịch Loạn bát thức sắp xuất ra.
Đạm Đài Tuyền cười lạnh, mắt ánh lên hàn quang, tuy toàn thân lõa lồ nhưng lúc này nàng như nữ tu la, chiến ý phát ra khiến người ta không lạnh mà run.
"Ngươi coi thường ta quá rồi, đây là một trong Thất Tuyệt thánh địa, ta ở đây tu luyện nhiều ngày, hôm nay mới thu công, sẽ đến một thánh địa tu luyện khác tìm bảo tàng Thất Tuyệt chân thân để lại."
Lời lẽ lạnh lùng khiến đáy biển rung lên, ánh hào quang rực rỡ bùng lên, những trân châu lâu, bạch ngọc điện, san hô tháp tạo thành cung điện đột nhiên vỡ vụn.
Tất cả đã hoàn thành sứ mệnh, các loại linh bảo phát ra vô tận linh khí, tụ thành hào quang bảy sắc, trùm lên Đạm Đài Tuyền đứng giữa điện.
Sức mạnh bị phong ấn trong cung điện nhập hết vào người Đạm Đài Tuyền, khí thế nàng ta càng thịnh, toàn thân trở nên phiêu dật linh động.
Một chiếc áo nhiều màu phủ lên tấm thân tuyệt mỹ khiến huyết mạch người khác căng phồng.
Đạm Đài Tuyền phong hoa tuyệt đại đứng sững dưới đáy biển, đối diện Thần Nam.
Ngoài xa, bát trảo chương ngư quái lạnh mình, nó biết nhiệm vụ bảo vệ đã xong, mình được giải thoát khỏi nơi đây nhưng không dám động đậy.
"Giết." Thần Nam quát vang, huyền bí chưởng ấn khiến mặt biển sôi lên, sức mạnh hùng hồn tràn sang Đạm Đài Tuyền, định nghiền nát nàng ta.
"Hừ, mượn tạm sức ngươi vậy." Đạm Đài Tuyền cũng quát vang, phát ra thần quang sáng rực, kéo sức mạnh của Thần Nam rồi hợp lại, hình thành một vùng xoáy năng lượng cực lớn, ập xuống đáy biển. Một thất tinh trận đồ nổi lên, lấp lánh hào quang yêu dị, chiến sáng cả thế giới dưới đáy biển.
Nước biển trào dâng, từ xa nhìn lại, mặt biển màu lam như hóa thành một phiến thần ngọc sáng lóa khôn tả.
Thần Nam chợt cảm giác trời xoay đất chuyển, thân bất do kỷ ngã vào trong trận đồ, Đạm Đài Tuyền đã vào trước.
Hắn nổi giận, Đạm Đài Tuyền biến đổi thế nào thì bản tính cao mưu vẫn thế, đến giờ vẫn còn muốn mượn sức hắn giúp mở cổ lão trận đồ!
Hào quang sáng chói được nối tiếp bằng vô tận hắc ám và tử tịch, hắn và Đạm Đài Tuyền hình như đi vào một tử vực vĩnh viện không có tận đầu.
Lướt đi với tốc độ cực hạn chừng nửa khắc, chợt trước mắt hắn lóe sáng, lại quay về quang minh thế giới.
Tất cả hiện ra đều vô cùng huyền bí, đập vào mắt là màu lục chói lọi khiến hắn không mở nổi mắt.
Đó là một hòn đảo trong mặt biển mênh mang, nhưng nơi đây so với hải dương lúc trước khác hẳn nhau, cùng vô biên nhưng nước biển lại không màu lam mà đen như mực, ẩn chứa vô tận tử khí!
Trên tòa hải đảo toàn cây cối, tất cả đều phát ra lục quang nhưng không phải là linh khí mà là tà hỏa có thể nhập vào cốt tủy.
Cây cối phát ra hỏa diễm.
Khung cảnh dị thường thần bí!
Thần Nam cảm giác nhục thể hơi đau nhưng hỏa diễm không thể thật sự thương tổn đến thiên giai nhục thân, chỉ có tà hỏa khiến hắn lo lắng, vào thân thể rồi, nó cơ hồ đốt cháy tinh thần linh thức của hắn.
Tà dị hỏa diễm!
Trực tiếp công kích cảm giác của người ta.
Rõ ràng hữu hình mà lại đáng sợ và quái dị cực độ.
Đạm Đài Tuyền thánh khiết như minh nguyệt nổi trên không giữa vùng tà hỏa màu lục, cao khiết đến động nhân. Khổ sở suy tư hồi lâu chợt biến sắc, quay qua nói với Thần Nam: "Ngươi đi đi, ta không làm khó ngươi."
"Ta cũng định đi, còn ngươi định tự mình thử xem sao chăng?"
Nghe vậy, Đạm Đài Tuyền càng tỏ ra bất an, xuất ra mấy luồng đại lực nhưng bị áp lực vô hình ngăn lại trong hòn đảo, không thể xông ra hắc hải mênh mang.
"Đây là đâu? Sao hỏa diễm thiêu đốt nhục thể rồi lại đốt cả tinh thần linh thức của ta?" Thần Nam quát hỏi.
"Là nơi Thất Tuyệt luyện thân, trảm tình tuyệt dục. Với Thất Tuyệt thiên nữ, ai thông qua được khảo luyện này, lúc hợp nhất xong sẽ là chủ đạo nhưng ngươi không cần vào... ta phải giết ngươi trước, bằng không ngươi sẽ quấy nhiễu tu hành của ta."
Nàng ta lộ ra sát cơ vô tận: "Hiện tại ta không được chọn lựa nữa."
Thấy nàng ta hóa thành một đạo hồng mang lao tới, Thần Nam thuấn di lách đi, tránh vào vùng cây cối vô tận đang phát ra lục quang lên tận mây xanh.
Hắn không sợ Đạm Đài Tuyền mà muốn kéo dài thời gian, đây là nơi đối phương luyện thân, chắc chắn có nhiều khảo nghiệm lợi hại, hắn phải đợi thời cơ.
Đạm Đài Tuyền hiển nhiên biết thời gian khẩn bách, không hề do dự lao tới, những vừa tiến vào liền hối hận ngay, lục sắc hỏa diễm vô tận ở đó dính chặt như dịch thể, giữ chặt nàng trong đám cây cối.
Thần Nam cũng bị lục quang giữ chặt cứng trong đó.
Cả hai đều đang sa vào cảnh bị mài giũa tinh thần.
Đạm Đài Tuyền nếm mùi nặng hơn một chút, bởi đó là những thứ chuẩn bị cho nàng ta tôi luyện.
"Không, sao lại thế này?" Đạm Đài Tuyền kinh hãi rít lên, thất tình lục dục cuồn cuộn, sao mà cắt đứt được? Đáng sợ nhất là nàng cảm giác được dục vọng chi hỏa thiêu đốt ngọc thể, bất giác di động về phía Thần Nam.
"Đây là một loại sức mạnh một loại mài giũa tàn khốc, ta nhất định thuận lợi trở thành Thất Tuyệt chí tôn!" Nàng nghiến răng đứng lại tu luyện chân thân trong làn tà hỏa màu lục vô tận.
Hảo diễm đốt sạch áo quần, làn da mịn như ngọc ánh lên trong làn lửa, dụ hoặc vô hạn.
Thần Nam cũng nén thống khổ, nghiến răng: "Đạm Đài Tuyền ngươi tính toán cho lắm vào, lần này e là tự mình đưa mình vào đây."
← Ch. 423 | Ch. 425 → |