← Ch.0167 | Ch.0169 → |
Ngọn núi từ phía trên linh hồ rơi xuống, tất cả mọi người kinh hãi, đây là ai mà mạnh mẽ đến vậy? Cùng một lúc muốn đè chết mọi người!
Mọi người phân tâm đối kháng lại, nếu bị ngọn núi này đè xuống bọn hắn có lẽ sẽ không có việc gì, thế nhưng mấy cây đào tiên màu bạc kia nhất định sẽ bị hủy diệt.
Rất nhiều bảo thuật xông thẳng lên trời cao, phù văn lấp lánh, ngăn chặn ngọn núi lại, những tảng đá bay tứ tung, cát bụi mù mịt, cả bầu trời nơi đây trở nên đen tối, rất nhiều tảng đá bay tới linh hồ.
Thừa dịp đang rối loạn, Nhóc Tỳ thu ấu thần vào trong túi Càn Khôn, rồi nó biến thành một luồng ánh sáng quỷ dị vọt tới gần đó, thừa lúc cát đá mù mịt mà ra tay, mở ra túi Càn Khôn, muốn thu toàn bộ bốn gốc đào tiên màu bạc này.
Bảo thuật quyết đấu, tia sáng chói lọi, nơi đây trở nên náo loạn.
Mấy gốc cây nhỏ bị nhổ lên, trong đó Thạch Nghị và thiếu nữ áo tím dùng phù văn để nhổ, thế nhưng túi Càn Khôn của Nhóc Tỳ càng bá đạo hơn, hấp thu vạn vật.
Một mảnh hỗn loạn, các loại ánh sáng bay vùn vụt.
"Rống... "
Một con sói già xuất hiện rống lên một tiếng, mặc dù chỉ dài hơn một mét, người gầy như que củi, trông ốm yếu gần đất xa trời thế nhưng lại vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.
"Phốc" một tiếng, cặp móng vuốt của nó xé rách thân thể của một sinh linh thuần huyết.
Theo như lời nói của Thần Hầu vương, một lão bất tử đã xuất hiện, tham gia vào cuộc tranh đoạt thánh dược, thực lực sâu không lường được, nó há cái miệng đỏ như chậu máu, quấy nhiễu cả hư không.
Nhóc Tỳ kinh hãi, nhíu mày, tranh đoạt đã thất bại, không cách nào thu mấy cây đào tiên vào trong túi Càn Không được, con sói già này âm thầm xuất hiện lại vào đúng lúc quan trọng nữa chứ.
Thế nhưng con sói già cũng không có thành công, cũng có một vài sinh linh khác đang âm thầm theo dõi, một con Hỉ Thước xuất hiện, mặc dù chỉ là loài bình thường thế nhưng thực lực lại rất kinh người, nó nhanh chóng biến lớn, giống như là một con Côn Bằng bay vụt trên bầu trời xanh, cặp móng vuốt bén nhọn quấy nhiễu cả thiên địa, đẩy lui sói già, như muốn chụp lấy mấy gốc thánh dược bay đi.
Chỗ này càng trở nên lộn xộn, những sinh vật ngang tàng vốn đang ẩn nấp không ngừng xuất hiện, những 'Lão bất tử' của ngày xưa càng không thiếu.
Thần Hầu vương thét dài một tiếng, đang ở phía xa quyết đấu với cường địch nhưng vẫn chú ý đến nơi đây, phù văn bốc lên hừng hực, ven linh hồ những màng hào quang vọt lên đầy trời.
"Muốn đoạt bảo dược của ta, vậy thì một mẻ hốt sạch các ngươi, ta đã chờ lâu lắm rồi!"
Tiếng rống đầy giận dữ. Chốn bồng lai xuất hiện những ký hiệu thần bí sáng lóng lánh, tạo thành đại trận Phong Thiên khóa chặt nơi đây lại, hơn nữa mặt đất bị cố định, không một ai có thể rung chuyển được bốn gốc đào tiên.
Đại trận hiện ra, Hầu vương đã sớm có chuẩn bị, một mực yên lặng chờ mấy lão già này xuất hiện rồi hốt gọn bọn chúng cùng với sinh linh thuần huyết.
"Pháp trận lợi hại thiệt!" Mọi người lắp bắp kinh hãi.
"Tên khỉ nhà ngươi quá tự phụ, ngươi cho rằng mình là chúa tể cả Bách Đoạn sơn hay sao, ngông cuồng như thế ắt chịu diệt vong!"
"Cũng nên tính toán lại nợ cũ rồi, tên khỉ nhà ngươi nạp mạng đi!"
Có vài sinh linh sống rất lâu năm lên tiếng, giọng đầy sát ý.
"Chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!" Thần Hầu vương nói.
'Ầm' một tiếng vang lên, nó né qua công kích của Kim Sí Đại Bằng cùng Khổng Tước, đánh bay Hắc Hống, đánh lui Thứ Thú màu bạc, trở lại bên trong tịnh thổ, đánh thẳng tới chỗ những lão Vương này.
"Giết!"
"Hôm nay phải tru diệt tên khỉ vàng này!" Mãng Ngưu rống to, ý định muốn liên hợp cùng với các lão Vương.
Cổ thụ Thiết Huyết cũng dùng hành động để thể hiện thành tâm của mình, rễ cây lan tràn, phá vỡ đại địa, nhanh chóng kéo thẳng tới trước tịnh thổ.
Những vương giả khác cũng nhanh chóng vọt tới, không một ai lùi bước, đã chiến đến nước này thì không chết không thôi, hôm nay không diệt trừ mai sau tất có họa lớn.
Tịnh thổ sôi trào, bầy khỉ bạo động, Thần Hầu vương trờ lại, nắm chặt chiến mâu đại sát tứ phương.
Những sinh linh thuần huyết điều khiển bảo cụ, chuẩn bị cưỡng ép phá vỡ vòng vây, nếu như vạn nhất bị vây ở nơi đây thì chắc chắn sẽ phải chết, với lại bọn hắn rất có lòng tin đối với cổ bảo của tộc mình.
Nhóc Tỳ cúi thấp thân thể, một tay cần kiếm gãy, một tay cầm tiểu tháp nhằm khi nào có thể thì lập tức chuồn đi. Ra tay đã thất bại cho nên nó cũng chẳng có ý định ở lại tìm đường chết làm gì, những sinh linh kia cảnh giới quá cao thâm, khó lòng đối phó được.
"Khỉ vàng, trận pháp của ngươi quá kém cỏi, nhiều sơ hở đến như thế mà cũng đòi vây khốn chúng ta?" Một con Giao già xuất hiện, toàn thân là màu xanh, tuổi già sức yếu, huyết mạch khô héo.
"Là ngươi, không phải năm đó ngươi đã chết rồi sao?" Hầu vương thất kinh, đây chính là đại sư trận pháp, nếu có nó ở đây thì cổ trận phù văn này khó lòng vây khốn được người khác.
"Ngươi không chết, ta sao có thể qua đời được!" Giao già nhỏ giọng nói.
"Bớt nói lời thừa, các người đều nộp mạng hết đi!" Hầu vương lao nhanh xuống.
"Trước tiên phá trận pháp của ngươi rồi nói sau, cho ngươi biết, cái trận pháp cũ nát này buồn cười đến mức nào!" Giao già cười nhạo, phù văn xuất hiện lập tức chỗ đó truyền đến những tiếng vỡ vụn.
Một góc của đại trận rất nhanh bị phá vỡ rồi sau đó phù văn lại tiếp tục sụp đổ, sắc trời chiếu vào, có một vài lão quái cùng nhau phát lực làm cho đại trận tan rã.
Hiển nhiên, bọn hắn hận tên khỉ này đến tận xương tủy, muốn lập tức bóp chết nên liên hợp mọi người lại cùng nhau ra tay.
Đúng lúc này, Hắc Hống, Mãng Ngưu, Khổng Tước đều lao tới, tấn công mãnh liệt về phía trước, quần chiến với thần hầu, bảo thuật sôi trào, thần quang chiếu sáng.
Sinh linh thuần huyết không còn lựa chọn nào khác, bị ép phải thi triển ra bảo thuật cùng tham gia vào cuộc chiến, bởi vì bọn hắn đang ở trong tịnh thổ, nơi ngàng càng náo loạn.
Đương nhiên, thực lực của Tất Phương, Chư Kiền cũng không đủ, dù sao thời gian tu hành quá ngắn, sau khi lấy ra bảo cụ cũng có thể chèo chống một thời gian, không có bị giết chết.
Chỉ là, thời gian càng lâu sắc mặt chúng càng trở nên tái nhợt.
Rốt cuộc, một tên sinh linh thuần huyết tử vong, bị người ta xé rách biến thành bảo dược huyết nhục!
Đại chiến càng thêm tàn khốc, Nhóc Tỳ nhếch miệng, toàn thân tổn thương, ngay cả nó cũng chịu ảnh hưởng, cho dù kiếm gãy nơi tay thế nhưng những tàn dư bảo thuật của các lão Vương lan tới, vẫn mạnh mẽ vô biên.
Đây vẫn là do nó giả bộ nhỏ yếu chiến đấu cùng với bầy khỉ nên không có ai chú ý, nếu không bị người khác đặc biệt chú ý thì còn nguy hiểm hơn nhiều.
Có một vài sinh linh thuần huyết gan lớn vô cùng, Tất Phương lấy ra một món bảo cụ, rồi tạo thành một thông đạo màu vàng nhanh chóng nhổ một cây đào tiên lên.
"Cút!"
Thần hầu giận dữ, tát mạnh một cái, móng vuốt màu vàng biến lớn làm cho thông đạo màu vàng mới hình thành kia nhanh chóng sụp đổ, nửa người Tất Phương nổ tung, xương cốt không còn.
Tất Phương bị thương rất nghiêm trọng, gào thét một tiếng rồi điều khiển bào cụ, chợt lóe lên rồi biến mất, rời khỏi nơi đây.
Mọi người kinh hãi, đây tuyệt đối là một món chí bảo, có thể chạy thoát từ trong tay Hầu vương, tuyệt không đơn giản!
Nhóc Tỳ vẫn chưa rời đi, bởi vì nó nắm chắc thoát khỏi nơi đây, trên người nó có một tấm Súc Địa phù, có thể rời xa nơi đây ngay lập tức, nó vừa chiến đấu với bầy khỉ vừa để ý đến thánh dược.
Ngoại trừ nó ra, Li Long cũng rất dũng mãnh, mặc dù chạy trốn về phía chân trời thế nhưng lại lấy ra lưới thần, bao phủ lấy một gốc đào tiên, quấn chặt lấy rồi bỏ chạy.
Cùng lúc đó, Chư Kiền cũng ra tay, đó là một tấm cổ phù, sau khi bị nó thúc dục thì phát ra một sức mạnh thần bí hóa thành một chùm ánh sáng, bao phủ lấy một cây thánh dược rồi nhanh chóng chạy thật xa.
Nhóc Tỳ há hốc miệng, đám người này lại có những bảo cụ kỳ dị, tất cả đều đã thành công?
"Trở về!" Hầu vương quát lớn, thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, há miệng hít mạnh một hơi, những đám mây trên trời đều bị nó hút vào trong miệng, hai cây đào tiên cũng bay ngược trở lại.
Hơn nữa, vô số lông khỉ trên người nó bay nhanh ra ngoài, tất cả đều biến thành những cây kim thần màu vàng đâm thẳng về phía trước.
Li Long gào thét, toàn thân là máu, bị kim thần đâm trúng, không ngừng kêu thảm thiết, mau tươi phun sối xả, nó đành phải buông bỏ đào tiên rồi nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Chư Kiền càng thảm hại hơn, nó bị một lưỡi dao bằng phù văn của thần hầu chém trúng, chiếc đuôi cường tráng bị chặt đứt, nén lại cơn đau đớn rồi nhanh chóng chạy trốn.
"Trước tiên cho các ngươi rời đi, sau này sẽ đi trừng trị từng đứa. " Hầu vương nói nhỏ, rồi kéo hai cây bảo dược bị trộm kia lại.
"Ông!"
Đột nhiên, hư không bị quấy nhiễu, một trong hai cây đào tiên màu bạc đang bị kéo lại thì bị định trụ, sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới.
Thiếu nữ áo tím cầm trong tay chiếc sừng màu vàng, xóa bỏ đi phù văn của Thần Hầu vương rồi cầm lấy cây đào tiên chạy trốn.
"Thánh giác chuyên phá phù văn?" Tất cả mọi người kinh hô, con mắt trở nên đỏ rực.
"Thánh dược của ta, ai có thể cướp được?" Âm thanh của Thần hầu vang lên lạnh lẽo.
Hai con ngươi bắn ra hai chùm ánh sáng màu vàng, như sấm rền phóng nhanh về trước, bao phủ lấy gốc cây màu bạc, muốn đoạt lại từ trong tay nàng.
"Khỉ vàng, ngươi hơi bị phân tâm đấy, coi chừng chết đấy!" Sói già giễu cợt, mạnh mẽ xuất kích.
Hơn nữa, giống như muốn giúp đỡ thiếu nữ áo tím một phen, làm cho thần hầu phải phân tâm, cuối cùng thánh dược lại rơi xuống đất, thoát khỏi sự không chế của con khỉ vàng.
Vài tên sinh linh thuần huyết nhào tới, ba gốc bảo dược trong tịnh thổ đã không cách nào đoạt được nữa, còn gốc này đã mất đi sự không chế của thần hầu nên đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Liệt Thiên Ma Điệp vỗ cánh, ngăn thiếu nữ áo tím lại, một con chim thần lao nhanh xuống...
Chinh chiến rất kịch liệt, chém giết đến đẫm máu.
"Trước cho các ngươi tranh giành với nhau, cuối cùng không một ai có thể rời đi!" Thanh âm lạnh lẽo của Thần hầu từ nơi xa truyền tới.
Hư không run rẩy, tại thời khắc mấu chốt này đột nhiên Thạch Nghị ra tay, ánh mắt sáng rực, từng nét vẽ như sợi tơ trong con ngươi bay ra ngoài, cố định lại hư không, giam cầm lấy bảo dược rồi sau đó kéo mạnh thánh dược lại gần mình.
Toàn thân thiếu nữ ao tím phát sáng, nhanh chóng lướt tới, bàn tay trắng như ngọc kết ấn, biến ra một mảnh thần vân, nhanh chóng bao phủ lấy cây đào tiên, lôi mạnh lại phía mình.
Những sinh linh khác cũng xông lại hòng tranh đoạt bảo dược.
"Xin lỗi chư vị!" Con ngươi của Thạch Nghị sáng lên, lợi dụng thần năng kỳ dị của chính mình nên tạm thời giam cầm lại hư không, ngăn chặn mọi người, khiến cho bọn hắn không cách nào tới gần. Rồi sau đó, nơi ngực hắn sáng lên, một chiếc bình trắng noãn xuất hiện, chỉ cao bằng bàn tay, được luyện từ bảo cốt, mềm mại óng ánh, ánh sáng lành chiếu rọi hút lấy cây đào tiên vào trong bình.
"Mở!"
Thiếu nữ áo tím quát, một bàn tay như ngọc được phù văn tạo thành nhanh chóng khuếch tán, chấn động cả hư không, thần giác màu vàng ở trong tay vẽ mạnh lên trời, giam cầm tan rã, hư không yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà vẫn hơi chậm, cây đào bạc đã thu nhỏ lại, như muốn lao vào trong chiếc bình.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng phát ra, Nhóc Tỳ dán Súc Địa phù xuống lòng bàn chân, nhanh chóng lướt tới, nó ném mạnh tiểu tháp trúng vào chiếc bình, một tiếng 'Đinh' giòn tan vang lên, làm cho chiếc bình nghiên nghiên.
Nó xông thẳng tới, đồng thời chụp nhanh lấy cây đào tiên. Mọi người thất kinh, tất cả đồng loạt ra tay ngăn cản lại.
Nhóc Tỳ nghiêm nghị, dùng hai tay để phòng ngự, ngăn cản những công kích của mọi người rồi nhanh chóng cắn mạnh vào thân cây đào tiên.
Thiếu nữ áo tím và Thạch Nghị thi pháp, cố gắng ngăn cản, khiến cho Nhóc Tỳ như rơi vào vũng bùn, thế nhưng nó nhanh chóng cắn đứt một khúc trên thân cân, nhanh chóng chạy trốn.
Mọi người vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ.
Cây đào tiên thiếu mất một khúc rơi xuống dưới đất, bọn hắn cũng không thèm truy sát thân ảnh mơ hồ kia nữa mà nhanh chóng chụp thẳng về phía thánh dược.
"Đáng chết, thiếu mất một quả đào bạc rồi!"
Nhóc Tỳ cắn mất một cành cây của thánh dược, nơi đó có mọc ra một quả đào, mọi người chỉ biết đứng nhìn không biết làm gì nữa, vì nó đã rời xa rồi.
Con ngươi của Thạch Nghị tỏa ra vẻ lạnh lùng, nhìn về bóng lưng đã biến mất nơi xa, hắn gần như đã đạt được gốc đào tiên này rồi vậy mà lại bị một kẻ đến phá đám.
Nhóc Tỳ bắt lấy tiểu tháp rồi lại quấn lên sợi tóc trên đầu, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Thả ta ra!"
Đúng lúc này, bên trong túi Càn Khôn truyền đến những thanh âm 'Thùng thùng', Nhóc Tỳ lắp bắp kinh hãi, mở cái túi ra xem xét, vậy mà cái kén kia đang chấn động.
"Hả, thánh dược của ta, làm sao lại nằm trong tay ngươi?" Thanh âm từ trong chiếc kén truyền tới.
"A phi, muốn lừa lấy thành dược của ta, ngươi phải hiểu, ngay cả ngươi cũng là của ta!" Nhóc Tỳ nói.
Chiếc kén sáng lên, cùng lúc đó tịnh thổ cũng run rẩy, rồi sau đó vỡ ra, một đại trận huyền ảo đầy phức tạp dường như sống lại.
"Thu!" Sinh linh ở trong chiếc kén há miệng thở dốc, giống như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Ba cây đào tiên màu bạc bay tới, đáng tiếc là bị Hầu vương ngăn cản, chỉ có một cây đột phá thành công, bay tới gần nơi đó.
Nhóc Tỳ giật mình, những cũng không chần chờ gì hết, nhanh chóng bắt gọn cây đào tiên rồi nhanh chân sử dụng Súc Địa phù, bỏ chạy mất dạng.
← Ch. 0167 | Ch. 0169 → |