Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 0359

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 0359: Bí ẩn hé lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Con Thần Viên Thái Cổ đập tới lần nữa, nắm trảo thành quyền bùng phát ra kim quang thông thiên, cứ như là một cây cột nện thật mạnh xuống, có vẻ ngang ngược ta là mạnh nhất!

Thạch Hạo đón đánh, chưa từng lùi lại nửa bước, đồng dạng vung ra một quyền, gió mạnh cuồn cuộn, toàn bộ sân thi đấu màu đen đều run lên, quyền này vô cùng hung mãnh.

Thể hình giữa hai người cách biệt quá lớn thế nhưng khi va chạm với nhau thì cứ như là trời long đất lở, sức mạnh ngang nhau, thế cuộc chưa từng nghiêng về một bên nào.

Ầm một tiếng, hai nắm đấm chạm nhau, hàng loạt ánh sáng bùng phát, còn giống như là những tia chớp điên cuồng từ trong những đám mây đen, phảng phất như xé rách hư không bao phủ toàn bộ sân thi đấu màu đen.

Đây là một hồi quyết đấu điên cuồng, hai người chí cương chí dương, lực phá hoại kinh người, nếu không phải nơi đây vô cùng đặc thù thì chắc chắn sẽ có cảnh đất sụp núi đổ.

Thanh âm sấm nổ không dứt bên tai, hai người đại chiến với nhau cứ như là cuộc chiến giữa hai thiên thần, mây đen quay cuồn, thần quang đầy trời.

Hai người đột nhiên gặp nhau, có thể nói mũi nhọn đấu dao sắc, quấy phá và giao chiến như thế khiến cho tâm thần người hoảng sợ.

Nói tóm lại, Thạch Hạo chiếm lấy thượng phong, mỗi một lần va chạm đều chấn cho thân thể Chu Yếm run run thối lui vài bước, việc này khiến người giật mình, ở thời Thái Cổ thể thuật của Chu Yếm vô cùng kinh thế, thế nhưng hiện tại lại rơi vào hạ phong.

Vù một tiếng, cảnh tượng giữa sân biến hóa, Thần Viên Thái Cổ biến mất mà lại xuất hiện thêm một Thạch Hạo, lời nói cử chỉ hay những thứ khác đều giống nhau như đúc.

Hai người quấn chặt lẫn nhau, hóa thành hai tia sáng không ngừng đại chiến với nhau.

Đả Thần Thạch liền đờ người ra, kêu lớn: "Ôi trời, đâu mới là thật đây?"

Thạch Hạo cũng trừng mắt, quả thật rất giống mà, ngay cả đến thủ đoạn tàn nhẫn cũng giống y chang nó, đây không phải là vẫn đề giống nhau mà là vô cùng giống nhau.

"Cái con khỉ này lại dám học theo ta, có một vài thứ ta không tin ngươi có thể bắt chước theo một cách hoàn hảo được!" Thạch Hạo kêu lớn, há miệng phun ra một dải lụa. Đó chính là những phù văn hóa thành vô vàn tia chớp, xếp dày đặt trong hư không, đồng thời trong tay bắt ấn trấn áp về phía trước.

Toan Nghê gào thét rung trời, đây cũng không chỉ có một con mà lập lức xuất hiện tới mấy chục con, thân thể của tất cả đều là màu tím kèm theo những điểm vàng, mỗi một con cứ như là ngọn núi nhỏ bao vây lấy Chu Yếm.

Xen lẫn giữa những con Toan Nghê này chính là những phù văn mà Thạch Hạo đã phun ra, tia chớp nối liền thành mảnh cứ như là biển sấm sét giáng lâm, đồng thời trấn áp con Bạo Viên này.

"Gào... " Con Chu Yếu vô cùng giống với Thạch Hạo kia rít lên một tiếng, kèm theo đó là sự biến ảo nhưng mà cũng không có bắt chước y như Toan Nghê mà trực tiếp hóa thành một biển sấm, bản thân cứ như là thiên lôi, đứng nơi đó gõ một cái trống cổ không ngừng bắn ra tia chớp.

"Thứ này thật là khó đối phó mà. " Đả Thần Thạch lầu bầu.

Thạch Hạo cũng không ngờ tới con Thần Viên này lại khó chơi đến thế, nó lướt thân thể sang ngang, vung tay nắm chặt lấy Đả Thần Thạch, lập tức có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

"A, cái tên nhóc nhà ngươi muốn là gì hả?!"

Nó bị ném mạnh ra, xuyên thẳng qua biển sấm, nện vừa y ngay trán của con khỉ đột kia, một tiếng "Coong" vang lên thật lớn, cứ như là đánh lên trên sắt đá vậy, tia lửa bắn tung tóe.

Tiếng kêu thảm thiết và sự la hét đồng thời vang lên, Đả Thần Thạch quằn quại trở về, mà Thần Viên thì rít gào tức giận tới cực điểm.

Đả Thần Thạch từ khi ngủ say tới giờ đã tiến hóa tới một trình độ kinh người, dù sao thì nó cũng đã từng nuốt qua những thứ như đất Hỗn Độn vô cùng kinh người kia thì tự nhiên sẽ rắn chắc và mạnh mẽ tới dọa người.

Con Bạo Viên kia tuy không có bị nện cho nứt xương, thế nhưng thân thể không ngừng lắc lưu, choáng váng một trận. Thạch Hạo thừa thế xông lên, một tát vỗ xuống khiến cho nó chấn động không ngừng gào thét, tay chân vung loạn xạ đón đỡ.

"Xoẹt" một tiếng, Thạch Hạo lướt ngang, tất cả tia điện đều biến mất, đùi phải xoay chuyển, lực Côn Bằng vận chuyển, toàn bộ chân phải bùng phát ra ánh sáng vạn trượng chói mắt tới cực điểm.

Ánh mắt Chu Yếm chợt lóe, biết được sự lợi hại nên lần này cũng không có mạnh mẽ chống đỡ nữa, bên dưới chân liền xuất hiện một đám mây màu vàng đưa nó bay lên không, tốc độ rất là nhanh.

Thạch Hạo thấy thế thì lập tức bay lên không, nắm quyền đấm mạnh, cuồng phong cuồn cuộn.

Đám mây màu vàng kia quả nhiên rất bất phàm, chưa hề bị đánh tan mà Chu Yếm lại càng hung tợn hơn, cúi đầu liếc nhìn rồi một chân giơ lên quá đỉnh đầu, đạp thẳng xuống phía dưới, gót chân nhắm ngay đầu lâu của Thạch Hạo.

"Thật là hung tàn mà!"

Ánh sáng trong con ngươi của Thạch Hạo chợt tăng vọt, lòng bàn tay phát sáng, cổ phù lấp lóe, một con cá màu đen lao ra đồng thời lượn lờ ánh đen, sức mạnh Thái Âm vận chuyện.

"Ầm" một tiếng, nó lấy nhu thắng cương, nắm chặt lấy cái chân của Thần Viên có thể đạp nát núi cao kia, sau đó lập tức xoay chuyển ném mạnh xuống sân thi đấu.

"Ầm!"

Mặt đất màu đen rung lên, Thần Viên bị nện mạnh xuống dưới tạo nên một cái hố sâu, đá vụn bay tung tóe, kinh người vô cùng, còn sân thi đấu thì bị đánh cho tan nát.

Từ khi khai chiến cho tới hiện tại cái sân này chưa hề bị hủy hoại, như vậy có thể thấy được độ cứng rắn đến cỡ nào, thế nhưng tai nạn lần này, đủ để chứng minh sự kinh khủng của cú va chạm vừa rồi.

Hung quang trong mắt Chu Yếm càng thịnh, nó đã bị thương nên lập tức vọt ra ngoài rồi thẳng hướng Thạch Hạo triển khai chiến thuật liều mạng, lực lớn vô cùng đủ để phá tan ngọn núi, lấp bằng hồ lớn.

Lòng bàn tay Thạch Hạo lần nữa phát sáng, một con chim Bằng màu vàng bay ra rồi ngưng tụ với bàn tay, lập tức lòng bàn tay xoay chuyển sau đó đánh mạnh ra.

"Bùm" một tiếng, hai người mạnh mẽ chống đỡ lẫn nhau khiến cho trời long đất lở, đây là một hồi xung kích vô cùng lớn, Côn Bằng giương cánh có thể kích nứt trời xanh vạn cổ, hiện tại giao kích như vậy thì vô cùng khủng bố.

Chu Yếm gầm nhẹ, bàn tay co giật, máu me khắp người, nó đã bị thương nặng.

"Xoẹt"

Nó hóa thành một dải kim quang, toàn bộ thân thể phai mời rồi cuối cùng biến thành một con Côn Bằng lao thẳng về hướng Thạch Hạo.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bảy mươi hai biến, được xưng là bảo thuật cái thế, lúc này đã thể hiện ra mặt đáng sợ của nó, diễn hóa ra áo nghĩa của đối phương, tuy không thể chiếm làm của riêng cho mình thế nhưng tạm thời có thể tung ra một đòn về đối phương.

"Ầm!"

Cú va chạm lần này rất mạnh, sàn thi đấu màu đen bị chấn cho rạn nứt toàn bộ rồi sụp đổ, cát đá bay khắp nơi, khói đen dâng trào.

Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ chém giết thẳng về trước, một đòn vừa rồi của Chu Yếm không thể nào diễn biến chính xác như bảo thuật Côn Bằng, chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, sau khi đánh ra thì chỉ có thể triển khai các thần thông khác.

"Khá lắm, chẳng trách truyền thuyết nói rằng Chu Yếm có thể xé rách Thần Ma, dùng đó làm thức ăn, chuyện này cũng quá là lợi hại mà!" Đả Thần Thạch nói, nó biết rõ Thạch Hạo mạnh mẽ tới cỡ nào vậy mà con Thần Viên này lại có năng lực phản kháng.

Cuối cùng, Chu Yếm bị Thạch Hạo giết chết trong sân thi đấu màu đen kia.

Nó hóa thành một lá bùa lấp lánh ánh vàng, vừa nhìn có thể biết được lá bùa này mạnh mẽ hơn những lá trước rất nhiều, phụp một tiếng bốc cháy rồi hóa thành tro tàn.

"Không hổ là Chu Yếm, một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất Thái Cổ, đây cũng chỉ là một lá bùa, cũng không thể nào thể hiện ra toàn bộ thần thông của nó vậy mà lại mạnh mẽ như thế. " Thạch Hạo lẩm bẩm.

"Không sai, nếu như cái con mà đã đại náo Tây Phương giáo mà tới đây thì thắng bại khó mà nói được, tục truyền con kia có màu vàng cũng không phải là màu bạc, rất không bình thường. " Đả Thần Thạch nói.

Thạch Hạo nghe vậy thì trong lòng hơi động, Bóng Lông có màu vàng đồng thời trên đầu lại có sừng, nhìn kiểu nào cũng không hề bình thường.

Bảy mươi hai biến của Chu Yếm nhất mạch, còn có thuật luyện thể uy chấn cửu thiên thập địa, được xưng là thần thông cái thế, chuyện này khiến cho Thạch Hạo trông ngóng không thôi, nhưng đáng tiếc trước mắt khó lòng mà đạt được.

"Thể thuật của bộ tộc Chu Yếm có chút khiếm khuyết nhưng chỉ cần được bổ sung thì có thể sánh ngang với bảo thuật Thái Cổ Thập Hung!" Đả Thần Thạch nói, đồng thời nói ra, con khỉ đột từng đại náo Tây Phương giáo kia suýt chút nữa đã có thể bổ sung hoàn hiện môn thể thuật đó.

"Tàn sát Thần Ma, lấy đó làm thức ăn, loại uy thế này quả thật kinh người. " Thạch Hạo lên tiếng, sau đó nhìn về phía Đả Thần Thạch, nói: "Lần này thì ngươi có thể nói ra lai lịch của nơi đây chứ?"

"Trước tiên tìm kiếm một chút đã, xem thử nơi này có thứ gì. " Đả Thần Thạch nói, nó cũng chỉ là nghe được một ít tin đồn, cũng chưa từng bước vào nơi đây.

Sân thi đấu rất lớn, giống như là một thế giới nhỏ vô cùng trống trải, bên trên vách tường ở phần cuối ngăn trở đường đi có chạm khắc rất nhiều hình thù, đều là những sinh linh mà lúc nãy Thạch Hạo chém giết.

"Khiến người khác khiếp sợ mà. " Thạch Hạo thở dài, bơi vì nó nghĩ tới, nơi này bị người khác bố trí rồi có thể luyện chế ra những lá bùa như thế, thủ đoạn có thể nói là nghịch thiên!

Nó càng nghĩ thì càng thấy đáng sợ rồi yên lặng một lúc không nói gì, dù gì cũng là Thái Cổ Chu Yếm, lại có người chỉ cần dùng một lá bùa là có thể thể hiện ra thần uy của nó, cứ như tái hiện lại bản thể vậy!

"Ta cảm thấy đây hẳn là một vị lão tổ của Chu Yếm nhất mạch lưu lại, nếu không người khác không tài nào chỉ sử dụng một lá bùa là có thể tái hiện lại thần uy có cấp độ kinh thế như vậy được!" Đả Thần Thạch nói ra một câu rất có tính thuyết phục, suy nghĩ cẩn thận thì Thạch Hạo cho rằng hơn nửa là sự thật.

Ngoài ra, không có phát hiện nào nữa, đây cũng chỉ là một sân thi đấu thuần túy mà thôi, không còn bất cứ thứ gì.

"Bức tường Thần Ma... Ta từng nghe nói, đây là một con đường vô cùng nghiêm ngặt, từ xưa tới nay không có mấy người có thể thông qua được. " Đả Thần Thạch khẽ nói.

Nó cũng không biết thứ này đại biểu cho cái gì, cũng không biết được rốt cuộc ý nghĩa nằm ở đâu.

"Toàn bộ Hoang Vực tổng cộng có hai mặt bức tường Thần Ma, mà mỗi một lần đều hiện ra rất gấp gáp, hiện tại cũng không biết thất lạc ở nơi nào, tương truyền ở những vực khác cũng có. "

"Những vực khác cũng có?" Thạch Hạo nghe thế thì kinh ngạc, không ngừng suy nghĩ, nó cảm thấy chuyện này rất là kỳ lạ.

"Không phải người có thiên tư ngút trời, không phải người ngạo thị một vực không thể bước ra một bước kia thì không thể thấy được, tất cả đều nói như vậy, cũng không một ai biết con đường này rốt cuộc ra sao. " Đả Thần Thạch nói.

Căn cứ vào những điều này Thạch Hạo suy đoán, bên phía bức tường này tổ tiên của Tiểu Hồng hoặc là Thánh Hoàng Hỏa tộc ở thời kỳ thượng cổ đã đi vào và không muốn nó xuất hiện ở thế gian nữa.

"Liên quan tới bức tường này thì nhất định có bí ẩn vô cùng kinh thiên á. " Thạch Hạo lẩm bẩm.

Bọn họ đi ra khỏi sân thi đấu, rời khỏi cánh cửa đá này.

"Ồ, ngươi xem kìa, nơi cánh cửa cũng chỉ có hình thể của nó chứ chạm khắc cũng chưa hoàn thiện, giống như truyền thuyết vậy. " Đả Thần Thạch kinh ngạc nói.

Ở những cánh cửa chỉ chạm khắc vẻ bề ngoài của Chân Long, Chu Tước... chứ chưa hoàn toàn tạc ra hình thù thực sự.

Căn cứ vào những điều Đả Thần Thạch từng nói, vốn Hoang Vực chỉ nên có một bức tường Thần Ma, chỉ là bức tường đầu tiên chưa có hoàn thành và xảy ra vấn đề, cho nên mới có bức tường hoàn hảo thứ hai.

Đả Thần Thạch nói: "Ngươi có muốn thử một lần hay không, nếu như thông qua toàn bộ thử thách nói không chừng có thể đi tới con đường kia đó. "

"Là bức tường Thân Ma không phải hoàn chỉnh, mặc dù ta có thực lực chiến liên tiếp một trăm lẻ tám sân thi đấu thì cũng không nắm chắc đâu. " Thạch Hạo lắc đâu, cặp mắt to trong veo không ngừng quan sát xung quanh.

"Ồ, cánh cửa này có chút đặc biệt. " Thạch Hạo kinh ngạc.

Trước đây chưa có quan sát kỹ, khi cảm ứng cẩn thận thì bên trên xuất hiện những chỗ lồi lõm, cánh cửa có lấp lóe ánh sáng, mặt trên bức vẽ là thân người thế nhưng vẫn chưa có chạm khắc hoàn thành.

Gần một nửa thân thể vô cùng xinh đẹp, không hề có chút tỳ vết nào, mà cánh tay kia lại càng trắng noãn như ngọc, cứ như người thật vậy.

Sau khi đại chiến với Chu Yếm nó đã đoán được trên cửa đá đó có khắc thứ gì, sinh linh trên về mặt chính là thứ gì.

"Tiến vào xem thử nào, cùng lắm thì lại chiến một hồi. " Thạch Hạo nói, nó muốn nhìn qua thứ sinh linh hình người đến tột cùng là như thế nào.

Nó mang theo Đả Thần Thạch rồi đẩy cửa đá ra, một luồng tang thương có phong cách cổ xưa phả vào mặt, bên trong vô cùng yên tĩnh, sự có mặt của bọn nó tựa như phá vỡ không gian yên tĩnh nơi đây.

Tận cùng ở trong cũng có một sân thi đấu như bị nhiễm quá nhiều máu đen, nhưng mà cũng không có mãnh thú nào ập ra, yên tĩnh đến kỳ lạ.

"Có đồ vật!" Thần hồn Đả Thần Thạch rung lên.

Thạch Hạo cũng rất ngạc nhiên rồi nhanh chóng rút lui, sau đó nó nhìn thấy một vật vô cùng quen thuộc, vật này từng thấy ở Bắc hải, đó chính là chiếc thuyền giấy màu đen to cỡ lòng bàn tay đang lơ lững từ từ hạ xuống.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)