← Ch.0810 | Ch.0812 → |
"Vù" một tiếng, mỏ chim, vảy, răng thú... đều tái hiện lại rồi vòng thành một chuỗi bay tán loạn trong hư không, ánh sáng thần thánh lan tỏa chiếu về phía Thạch Hạo.
"Hả?" Không chỉ mình Thạch Hạo ngẩn ra mà những người khác cũng thất kinh, chẳng lẽ... Lục Quan Vương lại tự mình tới đây?!
Rất nhanh, Thạch Hạo đã hiểu, vòng tay thần bí này đang thu lấy khí tức của hắn, ghi nhớ gợn sóng thần hồn của hắn, là muốn sau khi tiến vào Tiên cổ sẽ tuyệt sát hắn.
Những thần linh xem chiến cũng hiểu rõ tác dụng của vòng tay này, nếu như có thể giết chết đời sau tội huyết thì quá tốt, còn không sẽ ghi nhớ khí tức, một khi tiến vào Tiên cổ thì trong thời gian rất ngắn sẽ tìm ra hắn.
Thạch Hạo lạnh nhạt nhìn vòng tay kia, cũng chẳng hề e ngại nói: "Cút đi, sau khi tiến vào Tiên cổ ta ắt sẽ diệt ngươi!"
Ngông cuồng như thế, điệu bộ như vầy khiến rất nhiều người hóa đá, hoàn toàn không biết nói gì nữa, từ xưa tới nay, sinh linh ở Tôn giả cảnh có ai dám nói những câu như thế này?
Lại la lối hò hét, nói rằng tiến vào Tiên cổ sẽ giết Ninh Xuyên!
Đừng nói là mười mấy vạn Tôn giả, dù là Chân thần, Thiên Thần quan chiến cũng ngơ ngác, tên đời sau tội huyết này quá ngông nghênh, không sợ gì cả.
Đời này, Tiên cổ chính là thiên hạ của các quái thai cổ đại, đời sau tội huyết tuy rằng siêu phàm thế nhưng hắn sẽ có thực lực này?
"Nói chung lại, sẽ có ngày lộ ra nguyên hình, một khi tiến vào Tiên cổ thì chúng ta sẽ giương mắt nhìn ngươi sẽ 'giải thoát' được ra sao!" Có vị thần lạnh giọng nói với địch ý rất lớn.
"Cánh hoa Tiên sẽ nở ra, sẽ nhìn thấy tận mắt ngươi phát uy hay là nằm rạp dưới chân của kẻ khác. " Có không ít người thuộc các cổ giáo chịu phải tổn thất nặng nề sắc mặt đầy âm u.
Bên ngoài chiến trường xuất hiện một thiếu nữ, nàng vẫy vẫy tay, vòng tay kia vèo một tiếng, hóa thành một vệt sáng lao tới bàn tay của nàng, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
"Khoa trương cũng không ít. " Thạch Hạo hừ lạnh chứ cũng không hề đuổi theo.
Hăn leo lên tế đàn tầng thứ tư, đồng thời tốc độ cũng không có chậm đi nhiều, vẫn là mỗi bước cứ như bay khiến cho những Tôn giả ở phía dưới cảm thấy vô lực, tên này quá mức yêu nghiệt mà.
Đây là thử thách à? Ai tới đây thì chẳng phải đi từng bước một leo lên, cứ như đang vác lấy cả một ngọn núi lớn, thế nhưng hắn lại cứ sải bước như thế, đả kích quá nhiều người, thách thức khả năng chịu đựng của những Tôn giả khác.
Xoẹt một tiếng, Thạch Hạo bật nhảy xông lên tầng thứ năm, ở đây hắn cảm nhận được áp lực, việc đi lại cũng chậm hơi một chút xíu.
Hắn kinh ngạc, ở bên trên đường núi quanh co này nhìn thấy có mấy bóng người đang gian nan cất bước, trong lúc hắn chiến đấu thì đã có mấy người sớm tới đây rồi.
Điều này chứng tỏ họ rất bất phàm, tuyệt đối là người tài ba trong đám Tôn giả của một châu!
Trên thực tế, chỉ cần leo lên tầng thứ ba thì đã mang ý nghĩa là đạt được tư cách rồi, bởi vì có thể trong vạn Tôn giả mà leo lên tới tầng này thì quả là giỏi lắm rồi.
Những người leo lên trước đều muốn nhìn xem thử tiềm lực của bản thân lớn bao nhiêu, muốn đoạt lấy chén đá ở tầng thứ chín hòng thu lấy Chí Tôn dịch.
Tầng thứ sáu, Thạch Hạo cảm thấy áp lực quả tăng mạnh, việc đi lại cũng nặng nề hơn nhiều thế nhưng vẫn khó mà cản được bước tiến của hắn.
Ở đây, hắn nhìn thấy hai người, một nam và một nữ, ai cũng đều mạnh cả thế nhưng lúc này đầu đã đầy mồ hôi, chịu phải áp lực cực lớn.
Khi hai người thấy tốc độ nhịp nhàng mà hắn đang tiến tới thì suýt nữa đã ngã chổng vó, mồ hôi chảy rào rào từ trên mặt xuống, việc này quá tệ, đả kích tự tin của người khác!
Bên ngoài chiến trường, tất cả những người đang xem cuộc chiến đều thay đổi sắc mặt, linh cảm được hôm nay khả năng sẽ phát sinh ra sự tình vô cùng phi phàm!
Yêu Long Đạo môn, Hỏa Vân động, La Phù Chân cốc, người của những đạo thống này sắc mặt đều tái nhợt, bởi vì toàn quân của bọn họ đều đã bị diệt sạch trên mảnh đất Tội châu này, không một đệ tử nào của họ có thể thành công xông cửa ải, đều bị một người đánh bại.
"Hắn đã tiến lên tầng thứ bảy rồi!" Có người kinh ngạc thốt lên.
Thạch Hạo đi lại rất ổn định, cứ thế tiến tới tế đàn tầng bảy, hắn đứng giữa tế đàn to lớn ấy, đứng ở vị trí cực cao, có thể quan sát hết tất cả những cảnh tượng bên dưới.
Việc này khiến cho rất nhiều người thay đổi sắc mặt, nên biết, rất nhiều năm đã trôi qua, thiên tài mạnh mẽ cũng chỉ bước lên tầng thứ bảy thế nhưng lại vô cùng vất vả, ngàn cân treo sợi tóc thì mới có thể tới được.
Mà thiếu niên này thế nhưng lại tùy ý như thế, dọc theo đường núi khúc khuỷu mà tiến lên trên!
"Ầm!"
Khi Thạch Hạo bước lên tầng thứ tám thì thân thể rung bần bật, cứ như là một dãy núi từ thái cổ ập xuống nện thẳng lên trên người của hắn, khiến xương cốt trong cơ thể vang lên ầm ầm.
Nơi đây đã chọc thẳng vào trong tầng mây, theo bước chân của hắn thì lực lớn mênh mông ấy đã đánh tan những đám mây xung quanh.
Bên dưới, có Tôn giả sau khi biết được thì vẻ mặt kỳ dị ngước đầu nhìn lên, hắn không cách nào tin được.
Cho tới những tu sĩ ở phương xa cũng ngớ người, bao nhiêu năm rồi, phải chừng hơn ba vạn năm rồi cũng không hề có ai leo lên tế đàn tầng tám, tất cả đều thất bại cả.
Thiếu niên này, đời sau tội huyết này, là muốn ghi chép sang một trang mới ư, phá vỡ sự yên tĩnh trong ba vạn năm nay.
"Hít!" Có người hít vào hơi lạnh nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, khẽ nói: "Sao ta lại cảm thấy quen quen, phong cách hành sự cùng với sức lực đầy mạnh mẽ của hắn, khá giống... Hoang!"
Có người hoài nghi thế nhưng cũng không có chút chứng cứ nào.
Nói gì đi nữa thì một khi tiến vào Tiên cổ, thân phận sẽ bị tiết lộ hoàn toàn, không thể che giấu được gì nữa.
"Ta cũng rất mong chờ, nhìn xem thử hắn tới cùng là kẻ nào, có thân phận ra sao!" Có người nói nhỏ.
Rầm!
Thạch Hạo đang cất bước, đạp lên trên tế đàn tầng tám, cổ đàn chí tôn đen thui còn to lớn hơn cả núi này không ngừng run rẩy, bởi vì thứ này chịu phải sức mạnh vô cùng lớn.
Bên dưới, mấy chục vạn Tôn giả ngơ ngác, dù nhìn không rõ thế nhưng lại biết được có người đang leo lên tế đàn tầng tám, bởi vì truyền thuyết nói rằng chỉ khi nào tới nơi đó thì mới có thể lay động tế đàn này.
Rầm, rầm...
Tiếng bước chân nặng nề cứ như là tiếng trống thần đang gióng lên vang vọng bên tai mỗi người, nhịp điệu vẫn đều đặn bất biến khiến một vài Tôn giả chịu đựng không nổi phun ra đầy máu.
Bởi vì, cả tòa tế đàn ấy đang bắt đầu rung động, khiến khí huyết của bọn họ cũng cộng hưởng theo.
"Ầm!"
Lại là một tiếng rung mạnh mẽ, cổ đàn chí tôn phát sáng, cùng lúc đó nơi đây lại vang lên tiếng tụng kinh, lại như là tiếng run rẩy của thiên địa tinh vũ.
Cổ đàn to lớn run rẩy dữ dội, hào quang tràn ngập.
"Trời ạ, phá vỡ ghi chép tám vạn năm, hắn đã leo lên tế đàn tầng chín. " Thời khắc này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng ngắc, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Cùng lúc đó, một tấm bia khổng lồ lấp lánh hiện lên trong hư không, đây chính là bia thần huy hoàng, phàm là những ai leo lên được tế đàn tầng chín thì có thể lưu danh ở nơi này.
Vùng thế giới này không thể yên tĩnh được nữa, bất kể là mấy chục vạn Tôn giả hay là những người xem cuộc chiến đều nhốn nháo, lớn tiếng bàn luận.
Bia thần bay lên không và xuất hiện ở gần Thạch Hạo, hắn suy nghĩ một chút rồi dùng phù văn có thể phát ra thánh quang ở trên trán của mình khắc lên trên bia đá kia.
"Tội!"
Người của mấy đại cổ giáo đều nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ai nấy đều nặng như đá nhìn chằm chằm chữ kia, không hề nghĩ rằng hắn lại lưu cái tên như vầy.
"Đây chính là vinh quang, đây chính là công lao và cũng chính là huy hoàng, sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày dưới ánh nắng mặt trời!" Thạch Hạo nói, lời nói của hắn như là sấm chấn động cả trời cao, khiến tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
Trên bia đá còn có một vài cái tên khác, đều là cường giả lấp lánh khắp vạn cổ từ xưa tới nay, có thể có mấy người giờ đã là bá chủ một phương, cũng có người sớm đã chôn xương từ mấy chục vạn năm trước.
Thạch Hạo liếc mắt nhìn rồi thu lại ánh mắt, hắn tiếp tục tiến lên, hắn muốn tiến lại gần vùng trung tâm kia, đi lấy cái chén ấy.
Áp lực của tầng chín đã tăng gấp mấy lần so với lúc nãy, thể phách mạnh như Thạch Hạo mà cũng cảm thấy xương cốt mình đang vang lên ầm ầm.
Thời khắc này, hắn tựa như đang vác cả bầu trời trên lưng!
Nhưng, khiến người khác khiếp sợ chính là, từ trước tới giờ hắn chưa hề dừng chân nghỉ ngơi, bước chân vẫn nhịp nhàng không hề thay đổi, một đường hướng về trước.
"Chuyện này... chưa bao giờ xảy ra?"
Xưa kia cũng có sinh linh kinh diễm tới đây thế nhưng cũng phải nếm lấy khổ sở, không ngừng đấu tranh gian nan mới tới được trung tâm, nhưng hắn lại cứ bình tĩnh tiến tới!
Đây tuyệt đối là một hành động vĩ đại!
Rất nhanh, hắn đã tới nơi trung tâm, trong hư không đang lơ lửng một chiếc chén đá, bên trong có chấn lỏng vô cùng lấp lánh gần như tràn hết cả ra ngoài.
Hương thơm thấm gan thấm ruột tràn tới, khiến người khác say mê.
Rầm!
Bàn tay của Thạch Hạo khi chạm phải chiếc chén đá thì liền cảm nhận được một luồng mát mẻ, đồng thời khí lành phồn thịnh ánh sáng vạn tia bao phủ nơi này, sáng rực và thần thánh vô cùng.
Một tấm bia đá lại hiện lên và ghi lại tất cả những chuyện này, Thạch Hạo lần nữa được lưu danh.
Bởi vì, dù cho có mấy người đã tiến lên được tầng chín thế nhưng cũng không cách nào có thể tới đây được, cuối cùng chỉ biết ngã quỵ nằm dưới mặt đất và bị đánh rớt khỏi tế đàn.
Thạch Hạo đã thành công, thẳng tiến tới đích cuối cùng.
"Tội, tốc độ cực nhanh, sáng lập ra ghi chép sau hai mươi vạn năm của Tội châu. "
Chỉ một câu nói đơn giản ghi chép lại sự huy hoàng như vậy, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, ai nấy cũng ngây người.
Không riêng vì ghi chép kinh người, mà là bởi vì họ biết rõ tên khốn này đã trì hoãn rất nhiều thời gian trên đường tiến lên tế đàn ấy!
Hắn từng quấy nhiễu các tế đàn, đánh phá cường giả khắp nơi, lại đứng sững trên tế đàn tầng ba đại chiến với người của Lục Quan Vương, quét ngang các địch thủ, tuyệt đối là tốn thời gian không hề ít.
Dù vậy, hắn vẫn khai sáng ra một ghi chép kinh người!
Nếu là không trì hoãn thì hắn sẽ nhanh tới đâu, sẽ viết nên ghi chép như thế nào?
"Hỏng rồi, chúng ta đã đánh quá thấp đời sau tội huyết rồi, hắn mạnh mẽ tới lạ thường, hiện giờ có thể đã không cách nào báo cho các đệ tử trong giáo biết rồi!' Có người nói.
Hiện giờ, các châu cũng đang tiến hành sàng lọc, chỉ có điều cửa ải của các nơi sẽ hoàn toàn khác nhau thế nhưng đều tiến hành ở trong Linh giới cả, một khi kết thúc thì người chiến thắng sẽ được đưa thẳng vào khu vực không người.
Thạch Hạo nắm lấy cái chén rồi lay thật mạnh, việc này khiến cả hư không run rẩy kèm theo là từng luồng hào quang sáng chói, rốt cuộc hắn cũng đã nắm chặt lấy chén đá rồi đưa lên bên mép miệng.
Một đám ký tự óng ánh xuất hiện khắc ở trong hư không, giảng giải về lai lịch của Chí Tôn dịch.
Dịch này, chính là dấu ấn của các thần, tinh hoa của Linh giới ngưng tụ thành, hạ xuống từ trong hư không, biết bao nhiêu vạn năm mới có thể đầy một chén này.
Thạch Hạo chấn kinh, thứ này ẩn chứa Đạo của các Thần, là dịch thần thánh để luyện nguyên thai dưỡng thần, thậm chí có thể giúp nguyên thần biến hóa, bỏ đi lớp da già, sinh ra thánh thai.
"Thứ này rất ghê gớm!" Thạch Hạo run sợ.
Có thể lúc nhen nhóm Thần hỏa thì Chí Tôn dịch này có tác dụng rất lớn!
Hắn không hề do dự há miệng uống cạn, thế nhưng cũng không có luyện hóa mà giữ thứ này ở bên ngoài nguyên thần, hóa thành một chùm sáng vô cùng lóa mắt.
Một hàng chữ lại xuất hiện nói cho Thạch Hạo biết, sau khi đạt được dịch này thì sau này sẽ không thể tới đây thu chén Chí Tôn dịch thứ hai được nữa, chỉ có cơ hội duy nhất mà thôi.
Thạch Hạo cũng không quan tâm, như vậy là đủ lắm rồi!
Dừng lại trong giây lát, sau đó Thạch Hạo nhảy lên rời khỏi cổ đàn chí tôn.
"Ầm!"
Mặt đất rung chuyển, hắn tựa như là một vị ma chủ đáp xuống mặt đất, tóc đen tung bay, ánh mắt như điện.
Lần này, thu hoạch rất lớn, toàn bộ đều đã chuẩn bị kỹ cả, chỉ còn chờ việc tiến vào khu vực rộng lớn không người kia nữa mà thôi.
Đột nhiên, Thạch Hạo cảm thấy nguy hiểm lạ thường, có việc không tốt sắp sửa xảy ra, thế nhưng xung quanh chỉ có một vài Tôn giả sau khi tế đàn rung chuyển bị rớt xuống, không cam lòng thất bại rời đi, có thể sẽ là bọn họ?
Hắn nhanh chóng lùi lại, muốn tách khỏi nơi này.
"Ầm!"
Từng vệt sáng phủ kín tới đây, chói mắt tới cực điểm, nguy hiểm tới mức khiến người khác sợ hãi.
Đây là một pháp luân đang hóa thành một màn ánh sáng phong tỏa lại phạm vi mười trượng trong không gian, bên trong không gian có hạn này lại có những bí bảo cấm kỵ đầy đáng sợ bay lượn.
Diệt Hồn châm, Trấn Hồn tháp, Tang Hồn chuông...
Phải tới mấy trăm cái, không gian nhỏ hẹp này trở nên chật ních, muốn tránh thì cũng tránh không thoát.
Thạch Hạo biến sắc, những thứ này đều là đại sát khí, có thể giết chết người trong Linh giới này, năm đó khi hắn ở trong Hư Thần giới thì cũng từng thử qua.
Những thứ này không thể nào đụng vào được, một khi dính vào cơ thể thì tinh thần sẽ suy kiệt, sau cùng sẽ tan vỡ, mà trong thế giới thực thì cũng sẽ chết đi.
Đáng sợ nhất chính là, những thứ này đều nổ tung trong không gian thu hẹp này, sợ còn lợi hại hơn rất nhiều so với những đồ vật cấm kỵ của Hư Thần giới kia nữa, tất cả đều bắn về phía hắn.
"Mở!"
Thạch Hạo hét lớn, cánh Côn bằng hiện ra, Luân Hồi quyền rung trời, bảo thuật Lôi đế ngang trời đan xem vào nhau, thánh quang chói mắt như là mặt trời nổ tung, không một ai biết trong này đang xảy ra chuyện gì.
Mãi tới một lúc sau thì tiếng nổ vang phát ra, pháp luân kia nổ tung, trận pháp mà giáo chủ vô thượng luyện chế đã bị phá tan, những đại sát khí bên trong đều hóa thành bột mịn.
Đầu tóc của Thạch Hạo rối tung thế nhưng trên người cũng chẳng hề có chút vết thương nào cả, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, bụp một tiếng, hắn chụp lấy vài tên Tôn gải đang muốn bỏ chạy kia, một lời chẳng nói cứ thế tìm lục soát ký ức của bọn họ.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn sáng rực, sát khí ngập trời.
Bụp bụp vài tiếng, hắn đánh nổ mấy tên này, sau đó là bay lên trời cao nhằm thẳng về phía những người đang xem chiến xa xa kia, hướng thẳng về những tên thần linh ấy.
Nơi đây bạo động, tất cả mọi người đều há hốc miệng, thiếu niên này quá hùng hổ, nơi này có Thiên Thần đấy, hắn lại dám giết tới như thế ư!
Đúng rồi, mọi người chợt tỉnh ngộ, ở đây Thiên Thần cũng phải bị hạn chế.
Đây quả thật là một tên nóng tính, tức giận là muốn giết thần, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, cặp mắt đăm đăm nhìn tất cả những việc phía trước.
← Ch. 0810 | Ch. 0812 → |