← Ch.0814 | Ch.0816 → |
'Rầm!"
Lại là tiếng nổ vang nặng nề cũng tựa như tiếng trống thế nhưng lại kinh sợ tới tận linh hồn, đây cũng không có quan hệ gì tới búp hoa Tiên đạo, mà chính là đại đạo ẩn chứa bên trong đang réo vang.
Chân trời, ráng màu cứ như là mây khói tràn ngập sương mù mịt mờ, tươi sáng vô ngần.
Mơ hồ tựa như búp hoa Tiên đạo hiện ra, thi thoảng có thể thấy được nơi đó có tiên khí đang tỏa ra chảy xuôi khắp toàn bộ sơn hà.
"Thật là thoải mái!"
Rất nhiều người không tự chủ khẽ nói, bất luận là mệt cỡ nào, trên người có thương tích hay không thì lúc này đều được quét sạch, cứ như trải qua một lần gột rửa thần thánh vậy.
Núi sông, vạn vật tựa như được một lớp sương mù mỏng manh bao phủ, càng ngày càng mờ ảo.
Cây cỏ tươi mát, lá non càng thêm xanh tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Linh dược phát sáng, mùi thuốc nồng nặc. Sức mạnh hoạt tính bên trong cơ thể của một vài sinh linh tăng mạnh, vạn vật đều tựa như càng thêm mạnh mẽ hơn, có thêm một chút sinh cơ nào đó.
"Cẩn thận, vào lúc này rất nguy hiểm, có thể sẽ xuất hiện sinh linh nào đó, cần phải nắm chặt lấy con đường của chính mình!"
Vào thời khắc mấu chốt chợt có giọng nói to lớn vang lên nhắc nhở năm triệu Tôn giả, đây là chuyện mà các đời tiền nhân đã trải qua.
Búp hoa Tiên đạo nở ra sẽ khiến cho khu vực không người này trở nên an lành, sẽ xua tan những sinh vật hung ác, cũng có thể hóa giải đi những nguy hiểm kỳ lạ. Thế nhưng, cũng sẽ hấp dẫn không ít sinh linh khó mà tin nổi, đặc biệt khi hoa tiên nở ra thì sẽ là như thế.
Vốn là, hoa tiên khi nở thì vạn đạo cùng cộng hưởng, sẽ áp chế những vật chủng và cường giả vượt quá Tôn giả cảnh, thế nhưng sự thần thánh quá siêu phàm của thứ này sẽ khiến không ít sinh linh không chịu được và sẽ như con thiêu thân lao vào biển lửa để tới đây.
Nhìn chung, những người dự tuyển đều biết cả bởi vì trưởng bối trong tộc sớm đã nói rồi.
Thạch Hạo yên lặng, hắn cũng không hề biết những chuyện này, dạng người như hắn thì thật sự không hề biết, lời nhắc nhở như thế này vô cùng hữu dụng.
"Không cần phải sốt sắng, đó chỉ là số ít sinh linh mà thôi, các ngươi vẫn nên lên đường, cẩn thận một chút là được. " Có bá chủ an ủi.
Toàn bộ Tôn giả đều đang hành động, một đường hướng về búp hoa Tiên đạo ở phía chân trời kia, thế nhưng khoảng cách này cũng không tính là xa đối với những người như bọn họ.
"Gào... "
Bỗng dưng, nơi phương xa truyền tới tiếng gào thét như sấm chấn động cả sơn hà, việc này khiến cho khí huyết của rất nhiều tôn giả cuồn cuộn, kinh động toàn bộ khu vực không người này.
"Sinh linh này kinh khủng như thế nào thì mới phát ra được như vầy?"
Thạch Hạo kinh ngạc ngước đầu nhìn lên.
Trên vòm trời có một bóng hình khổng lồ, toàn thân phủ đầy lông đỏ đậm, không cách nào nhìn ra được chân dung của nó, bộ lông đỏ ngòm ấy xõa tung rối bời, là người hay là thú cũng chẳng phân biệt được.
Nó rất yêu tà, khí tức kinh người, chưa từng có một sinh linh nào có thể khiến người ta cảm thấy kỳ lạ không ổn như thế, việc này khiến hồn phách của người khác rung động.
Ở phía bên dưới, những cây cỏ kia đều lờ mờ hẳn.
Một khoảng lớn trong khu vực ấy, có không ít Tôn giả bị áp chế tới mức không cách nào động đậy nổi, nơi ngực cực kỳ khó chịu, nghẹt thở muốn chết.
"Gào... "
Bộ lông của sinh linh này rối tung, nó rít gào há cái miệng to lớn như chậu máu của mình về phía búp hoa Tiên đạo kia, tựa như muốn nuốt chửng lấy thứ này.
Thời khắc này đừng nói là những người dự tuyển, dù là những Tôn giả ở phương xa nhìn thấy cũng không khỏi biến sắc, sinh vật này quá mạnh và cũng vô cùng tà ác.
"Ba!"
Thanh âm từ búp hoa vang lên phát ra tia sáng dìu dịu, cứ như là ánh mặt trời chiếu sáng đi băng tuyết, thổi bay đi khí tức kỳ lạ vậy.
Con sinh vật to lớn kia gào to một tiếng, há miệng phun ra một dòng máu đen, sau đó không cam lòng rút lui, cứ thế biến mất không thấy đâu.
Tất cả mọi người đều thở dài một hơi, sinh vật này quá bất hợp lý, một khi phát uy thì chắc chắn sẽ là một hồi tai họa!
Chân trời lần nữa truyền tới tiếng vang nhỏ, lại có cánh hoa tỏa ra, ánh sáng an lành ngút trời bao phủ thiên địa khiến nơi đây càng thêm xinh đẹp và bất phàm.
Rất lâu sau mà mọi người cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn về trước và cảnh giác.
Nhưng mà, dọc theo con đường này lại vô cùng yên tĩnh, rất nhiều người đã chọn xong vị trí cho mình rồi ngừng lại, lẳng lặng đợi bông hoa này nở ra toàn bộ.
Đủ nửa canh giờ, thi thoảng lại nghe được âm thanh hoa nở, đó là từng cánh hoa nở rộ, búp hoa Tiên đạo có tổng cộng ba ngàn cánh hoa đại biểu cho một ít đại đạo của chư thiên.
Cùng lúc đó, hàng loạt mưa ánh sáng chiếu rọi, óng ánh trong suốt, dùng tay chạm vào thì lập tức tản ra, chỉ có thể cảm nhận được vẻ ấm áp khiến lòng người thư thái.
Bên ngoài, toàn bộ Giáo chủ đều ước ao, có một vài người tuổi thọ còn không nhiều thậm chí còn khẽ run, ước rằng mình có thể vọt vào lấy thân thay thế.
Năm mươi triệu Tôn giả, bất luận họ có thể tiến vào Tiên cổ hay không, nhưng hiện tại nhận được thứ này cũng đã rất đáng giá rồi, đây chính là mưa ánh sáng ẩn chứa khí tức Tiên đạo, ít nhất có thể giúp mỗi người tăng thêm trăm năm tuổi thọ.
Không có làm bất cứ việc gì, chỉ cần tới đây một lần thì sẽ có cơ duyên cỡ này, khiến người khác ước ao không thôi.
Đây cũng chẳng tính là gì đối với Tôn giả đang còn trẻ, thế nhưng đối với những tồn tại già cỗi thì lại rất quý giá, đáng để dùng những vật thần thánh trao đổi.
Sinh mệnh cuối cùng gì cũng có một ngày đi tới điểm cuối, tới lúc ấy dù có nhiều bảo dược tới đâu đi nữa cũng vô dụng, chỉ có những vật chất đặc thù như thế này thì mới gọi là quý giá.
"Haizzz!" Tiếng thở dài vang lên từ trong một chiếc xe kéo tử kim, nó được chín con chim thần tựa như là tử hoàng kéo lấy, khí hỗn độn mờ mịt tỏa ra.
Tất cả mọi người đều chấn động, đây chính là chiến xa của Hoàng tộc đương đại!
"Tiên hiền suy diễn, nhòm ngó được một chút thiên bí, có thể sẽ có một ngày, chỉ vì muốn kéo dài tuổi thọ thêm mấy năm, thậm chí là mấy tháng mà chúng ta sẽ chửi bới trời cao. Một trăm năm nay, giờ nhìn lại cũng có thể không phải là báu vật vô giá thế nhưng nếu như tới cái ngày kia thì không giống nhau. "
Đây chính là lời nói của hắn, mang theo vẻ phiền muộn.
"Một ngày đó, sẽ tới rất nhanh sao?" Có người nói nhỏ, đây cũng là một vị chủ của đại giáo, tâm sinh bất an. Sở dĩ lần này nhiều người tới như thế cũng là bởi vì mọi người đều linh cảm được thứ gì đó.
"Biên hoang đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?" Một lão quy trắng như tuyết lơ lửng trong hư không mở miệng hỏi.
Trong lòng mọi người nhảy lên một cái, đây chính là một trong những sinh linh cổ xưa nhất thượng giới, sức sống kéo dài, tuổi tác lớn tới mức đáng sợ, ngay cả nó cũng tới!
Lời nói của nó dù là rất nhiều Giáo chủ cũng không hiểu ẩn ý, chỉ có một ít cường giả của đạo thống cổ xưa nhất mới co rút con ngươi lại, trong lòng thất kinh.
"Một ít vật chất bất tử, tuy rằng mỏng manh thế nhưng có thể thẩm thấu tới đây và phân bố ở thượng giới này, vì vậy sinh mệnh của hết thảy người tu hành đều rất dài. Nếu như có một ngày, những vật chất này không xuất hiện nữa thì sẽ phát sinh chuyện gì?" Chủ Thiên quốc mang theo mùi máu tanh ngồi ngay ngắn bên trong chiến xa nói như thế khiến mỗi người đểu sởn cả tóc gáy, hắn nói tiếp: "Tới lúc ấy, người ăn thịt người, sinh linh ăn sinh linh, vạn vật héo tàn, là hiện tượng thông thường nhất. "
Lời nói này vô cùng đẫm máu khiến lông tơ nhiều người dựng thẳng, nếu như có một ngày như thế thì chủ Thiên quốc này tuyệt đối là một mối họa lớn.
Đồng thời có rất nhiều sợ hãi, lần đầu tiên nghe được tin tức như thế này, tu sĩ ở thượng giới đều có sinh mệnh dài đằng đẵng, chẳng lẽ đây không phải là hiện tượng bình thường?
Lại có... một nguyên nhân khác!
"Nếu như vùng thế giới này khô cạn, nếu như đoạn tuyệt liên hệ với chỗ đó thì vật chất bất tử nhỏ bé không đáng kể kia sẽ không qua được, người mạnh mẽ nhất của chúng ta chắc cũng chỉ có một hai vạn năm là cùng. "
Tây Phương Giáo chủ khẽ than, hắn tu thành Trượng lục kim thân nên hoàn toàn khác với những sinh linh bình thường, cứ như là đúc từ vàng ròng vậy, dáng vẻ trang nghiêm, là một trong những nhóm người mạnh nhất thượng giới.
Hắn nói ra những lời này, không chỉ khiến cho toàn bộ tu sĩ ở cảnh giới Thần Hỏa, Chân Nhất sợ hãi, mà dù là một ít Giáo chủ cũng thấy cơ thể phát lạnh.
Đạo thống của Tây Phương giáo có quan hệ với người tu hành "cổ tăng" trên một kỷ nguyên này, nghe nói bọn họ khai quật được một di tích cực kỳ to lớn cho nên giáo này không chỉ mạnh mẽ mà còn có rất nhiều bí ẩn.
"Tranh độ!"
Hai chữ này truyền từ nơi Tiên điện tới, bên trong tòa điện đồng cổ xưa của giáo này có một mãnh nhân đang ngủ say, mạnh tới mức không cách nào suy đoán được.
Giờ khắc này, dù là những Giáo chủ cũng cảm thấy như thế huống chi là người khác.
"Làm sao có khả năng chứ, bình thường chẳng lẽ nói lực sinh mệnh của chúng ta rất ít? Người mạnh nhất thế gian cũng chí có thể sống một hai vạn năm?" Rất nhiều người không tin.
Dù là một vài Thiên Thần cũng run rẩy nhìn về từng vị chủ của đạo thống mình, tin tức này quá kinh người, ban đầu nghe thấy thì cũng chỉ là bùi ngùi mà thôi, thế nhưng càng nghĩ lại càng thấy kinh khủng.
Nên biết, hiện giờ có rất nhiều chí cường giả sống sót từ thái cổ tới giờ, hơi chút là cả trăm vạn tuổi, những Giáo chủ mạnh mẽ kia người nào chẳng phải là ma chết sớm chứ?
Kém nhất cũng có thể sống tới mấy chục vạn năm!
Hiện giờ lại có người đột nhiên nói cho bọn họ biết được, tương lai sau này, sinh linh lợi hại nhất thượng giới cũng chỉ có thể sống một hai vạn năm, việc như này sao không kinh khủng, sao không khiến người khác sợ hãi chứ.
Sinh linh mạnh mẽ nhất chỉ như thế, vậy Thiên Thần thì sao?
Mà còn những sinh linh từ Tôn giả trở xuống thì sao?
Chuyện này không cách nào tưởng tượng nổi.
Tới lúc đó, bọn họ có thể sống được mấy năm?!
"Búp hoa Tiên đạo, ba ngàn cánh hoa sau khi nở tung hết thì kỷ nguyên này sẽ đi tới thời kỳ cuối, một ngày kia.. có thể sẽ không xa nữa. " Cô gái trong chiến xa bạc mở miệng mang theo vẻ không cam, có loại tiếc nuối tựa như thương hải tang điền.
Đây chính là chiến xa của Đế tộc đương đại.
"Tương lai không cách nào lường trước được, nhưng cuối cùng có thể nhìn thấy được một góc, cần phải chuẩn bị thôi. " Có người nói.
"Không nên như thế, không thể như vậy!" Có người gầm nhẹ, đó là một lão Giáo chủ, mặt mày uốn éo không cách nào bình tĩnh được.
Mọi người rất nhanh hiểu được, người sống sót từ thái cổ tới nay chính là người chịu phải xung kích lớn nhất, bởi vì bọn họ đã trải qua lịch trình nhân sinh hơn nửa, vốn là tuổi thọ còn không nhiều.
Nếu như chuyện kia lại xảy ra thì bọn họ có thể sống được mấy năm?
Không chỉ như thế, những tu sĩ Chân Thần, Thần Hỏa cảnh cũng là như vậy, trừ phi bản thân còn trẻ nếu không tương lai sẽ mờ mịt và kỳ lạ.
Có thể suy ra được, một khi ngày kia tới phỏng chừng không ít người không quá mấy năm, lúc đó sẽ chết dần chết mòn trong thời gian!
"Đây cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất, kinh khủng nhất chính là, vào lúc ấy còn có thể sẽ diễn ra đại chiến vô cùng đáng sợ mà từ trước tới nay chưa hề có... Từ biên hoang lan tới đây, ngọn lửa chiến tranh sẽ tràn tới phá vỡ ba ngàn châu!"
Một gốc cây lên tiếng, nó giang rộng cành cây phát ra hào quang xanh ngắt, nhìn thế nào đi nữa thì nó trông rất cổ xưa, gần như phong hóa.
Mọi người đều lạnh từ đầu tới chân, đặc biệt là đám cường giả hậu bối ai cũng ngơ ngác sững sờ, đây chính là một góc tương lai mà những người mạnh nhất thượng giới nhìn thấy? Quá đáng sợ.
"Tương lai tràn ngập biến số, không thể dự đoán được, không thể xác định được, các vị cũng không nên tin toàn bộ là sự thật. " Có người mở miệng, xoa dịu lại tình cảnh này.
"Mau nhìn, đó là gì?!" Có người kêu to, âm thanh run run tràn ngập vẻ khiếp sợ, khó mà tin được.
Tất cả mọi người nghe thấy thế thì đều quay đầu nhìn về phía khu vực không người.
"Cái gì, đó là một... " Một vị tộc trưởng của một đại tộc chấn động kêu lên sợ hãi, thế nhưng lại không dám nói ra cái tên mà khiến người ta sinh ra sợ hãi.
"Sinh vật như vầy cũng sẽ xuất hiện?!" Tiệt Thiên Giáo chủ tóc đen tung bay giật nảy cả mình, hắn nhanh chóng kết ấn đồng thời lấy ra bản nguyên thiên địa, thu được khí thế ấy thì chắc chắn sẽ biết được thật hay không.
← Ch. 0814 | Ch. 0816 → |