← Ch.1090 | Ch.1092 → |
Trong cung điện màu đen, sáu bóng người tựa như núi cao sừng sững đứng nơi đó, tạo cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Ánh mắt Thạch Hạo thăm thẳm nhìn chằm chằm bọn họ, lúc này hắn chịu áp lực vô cùng to lớn, tựa như chiếc thuyền con trong bão tố của đại dương, lúc nào cũng có thể sẽ bị đánh chìm, tan nát!
"Lục Đạo Luân Hồi thiên công?" Hắn nhìn chằm chằm sáu người, nhìn tư thế của bọn họ, thể ngộ thần vận của bọn họ, đây thật sự là loại truyền thừa vô thượng kia sao?
Trong nháy mắt, Thạch Hạo như nhập ma, hoàn toàn chìm đắm vào trong, không thể tự kiềm chế được.
Cung điện màu đen rất bao la và vô cùng trống trải, chỉ có sáu bóng người đứng hiên ngang bệ vệ như núi, đè ép hơi thở của người khác, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.
Chăm chú nhìn kỹ thì có thể phát hiện được, tất cả đều tỏa ra vẻ mạnh mẽ khó có thể dùng lời diễn tả được, đó là sự thể hiện của Đạo, càng là sự phóng thích quy tắc vô tình, có thể xoá bỏ toàn bộ thế gian.
Với một người mê võ nghệ mà nói, sáu bóng người này không thể nghi ngờ chính là bảo tàng, là Thiên Thư, là truyền thừa chí cao!
Từ khi bước vào cung điện cổ này thì Thạch Hạo cũng đã quên đi tất cả, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát sáu người, cẩn thận phỏng đoán và tìm hiểu.
Chỉ là loại thiên công này quá tối nghĩa, làm cho tâm thần người khác như muốn xóa nhòa khó có thể hiểu được, suýt chút nữa khiến nguyên thần của Thạch Hạo trở nên lu mờ.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác một cơn mát lạnh ùa tới và thoát khỏi loại trạng thái gần như tẩu hỏa nhập ma này, lúc này chơt cảm thấy trong miệng không ngừng ứa máu.
Thạch Hạo tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lúc nãy chỉ vì tìm hiểu loại thiên công kia mà suýt chút mất mạng!
"Đúng rồi, chỉ có thức mở đầu, chỉ có sáu bóng người, cũng không có kinh văn, ta tu hành lung tung như vậy chỉ sẽ sẽ đẩy mình vào vực sâu mà thôi!"
Thạch Hạo cảnh giác, ánh mắt trong suốt trở lại, không nôn nóng mà hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bây giờ tiếng kinh văn cũng không hề vang lên nữa, cũng không có truyền thừa thật sự, chỉ dựa vào sáu loại tư thế này thì hắn khó có thể hiểu được toàn bộ. Bộ thiên công này bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp.
Khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại thì Thạch Hạo khôi phục lại tâm tính vốn có, lấy trạng thái bình tĩnh nhất xem kỹ toàn bộ nơi này, tìm kiếm pháp môn mình cần.
Sáu bóng người, từ trẻ tuổi đến trung niên lại tới già cả, không thiếu gì cả, mỗi một người đều anh hùng cái thế, đây là điểm chung của bọn họ.
Đây không phải tượng khắc mà là sáu sinh linh hình người, vô tận năm tháng trôi qua mà máu thịt của bọn họ còn đó, thân thể không thối rửa, vẫn có một luồng khí thế bàng bạc lan tỏa xung quanh.
Luồng hơi thở này quá mãnh liệt, Thạch Hạo hoài nghi, trong cơ thể bọn họ còn có rất nhiều tinh huyết cùng lượng lớn thần lực, nếu không cũng không thể tồn tại đến giờ.
Sáu người tựa như còn sống, khí thế sẵn có ở bên ngoài đủ để một vị Thiên Thần nổ tung trong chớp mắt. Ngay cả Giáo chủ ở đây cũng không cách nào chịu nổi, quá mức khủng khiếp.
Thạch Hạo yên lặng suy nghĩ, nếu không phải trong tay hắn có Vạn Linh đồ thì căn bản không có biện pháp đi vào, chỉ cần vừa mới đẩy cửa ra thìsẽ bị xoắn nát ngay tức khắc rồi.
Đây rốt cuộc là sáu sinh linh như thế nào đây? Không thể nào tưởng tượng được!
Nếu như bọn họ còn sống tuyệt đối đều là cao thủ cái thế, vô địch nhân gian, loại khí phách kia vừa nhìn cũng làm người ta tâm phục, không thể so bì.
Mà nơi đây lại có tới tận sáu người!
Thạch Hạo yên lặng quan sát, trang phục sáu người này đều khác nhau, hẳn là người ở thời đại khác nhau, nếu không một đời không thể nào xuất hiện tới sáu cao thủ như vậy.
Không nghi ngờ chút nào, cường giả như vậy tuyệt đối đều là nhân vật chính của thời đại mình, muôn người chú ý, phong thái có một không hai.
Khí vận của bọn họ quá mức siêu phàm. Tuy chết nhưng không ngã, hai mắt vẫn sâu lắng tựa như thần thạch đang phát sáng, bễ nghễ thiên hạ, loại khí phách kia không gì sánh được!
Thạch Hạo thầm than, anh linh như vậy, năm tháng dài đằng đẵng cũng chỉ có thể xuất hiện một người, đủ để kinh thiên động địa, loạn cả đất trời!
Hắn đánh giá từng người một, một thiếu niên, anh tư bộc phát, hai mắt lộ hết ra sự sắc bén, tựa như một con chân long chuyển sinh, có một loại khí khái đánh tan chín tầng trời, không gì không làm được.
Một trung niên, vóc người cường tráng, tóc đen như mực, khí vũ hiên ngang, nhìn xuống cửu trùng thiên, có dáng vẻ khí thôn sơn hà, nhân gian đều ở trong lòng bàn tay.
Một ông già, sống lưng thẳng tắp, tóc trắng như tuyết, vầng trán rộng cao, mang theo ánh sáng trí tuệ, có ý vị hiểu rõ toàn bộ thế gian, coi nhẹ vãng sinh với luân hồi.
...
Sáu người, sáu vị cao thủ cái thế, sáu vị tuyệt đại thiên kiêu, chỉ cần xuất hiện một người cũng đủ để cho thiên địa này kinh hãi.
Thời gian như thoi đưa, năm tháng như nước chảy, tất cả đều mất đi, sáu vị cao thủ cái thế chết đã nhiều năm, thần hồn không còn tồn tại nữa.
Thế nhưng, chỉ thể xác bọn họ lưu lại cũng đủ để trấn áp thế gian!
Thạch Hạo thở dài, quan sát một lúc lâu thì lòng đầy cảm khái, người mạnh mẽ như vậy đều phải chết đi, thử hỏi trên đời còn có ai có thể không chết?
Hắn có một loại cảm giác, những người này mạnh đến mức thái quá, không yếu hơn Tiên chút nào!
"Bọn họ là Trường Sinh giả sao, là nhân vật tuyệt đỉnh trong Tiên Đạo sao?" Thạch Hạo tự nói.
Sáu người này khiến hắn rung động thật lớn, phong thái quá mức kinh sợ lòng người, đều là sinh linh hiếm có từ vạn cổ tới nay!
"Có thể là sáu Đại Đế hay không đây?" Trong lòng Thạch Hạo bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy.
Người mạnh nhất của bộ tộc nào đó đã vượt qua được ngưỡng mà những anh tài của các bộ tộc không cách nào vượt qua được từ xưa tới nay, lúc này mới có tư cách xưng là Đại Đế, sáu người này khí phách như thế, tuyệt đối có loại thân phận này, chỉ là không biết bản thể là gì, không biết thật sự thuộc về tộc nào.
"Dùng di thể của sáu Đại Đế để biểu thị thiên công, khí phách cỡ nào chứ?" Thạch Hạo hít vào một hơi lạnh, nếu đúng là như vậy thì quả làm cho người tê cả da đầu, cảm thấy khó có thể tin.
Thạch Hạo tự nghĩ, muốn tập hợp di hài của sáu đại cao thủ này thì khó khăn dường nào, e rằng vô tận tháng năm mới có thể tìm được một người mà thôi.
"Sao không có tiếng tụng kinh?"
Hắn lộ vẻ nghi ngờ, trước kia khi va chạm cùng Cửu Hoàng lô thì còn có thể nghe được kinh văn ở chỗ này, vào lúc ấy trong lòng nôn nao như muốn ngộ đạo.
Nhưng hiện giờ khi đã tìm đến nơi này vậy mà lại không có, hắn muốn ngộ đạo, muốn tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi thiên công, nhưng trước mắt lại khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Đã không có kinh văn chân chính mà còn dám tùy tiện tìm hiểu, chỉ cần sơ sót một cái liền tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng hình thần đều diệt.
"Năm đó, sáu người này làm sao mà chết?"
Thạch Hạo mang theo nghi vấn, đẩy áp lực mênh mông, gian nan nhấc chân. Trong cơ thể, huyết dịch nhốn nháo, xương cốt vang lốp đốp, hắn nhận lấy sự đau dớn vô cùng kinh khủng.
Sáu cường giả vô thượng ở đây, bất kỳ sinh linh nào xông tới đều sẽ gặp nguy hiểm tan xương nát thịt!
Giáp trụ Lôi Đế phát sáng, Vạn Linh đồ lấp loé cốt văn kỳ dị, cuối cùng cũng coi như giúp hắn dễ chịu hơn khá nhiều, nếu không, thật lo lắng chính mình sẽ nổ tung mất.
Hắn nhìn thấy vết thương của một người, sau não thiếu niên kia có một lỗ mũi tên cùng với nửa mũi tên gãy, đen kịt như mực, tựa như tới từ địa ngục!
Thạch Hạo cảm thấy thân thể lạnh lẽo, mũi tên gãy màu đen này, chỉ nhìn thôi đã như hút hồn phách người khác vào trong, kỳ lạ và đáng sợ không thể tưởng tượng được.
"Hắn lại chết như vậy, bị người dùng tên bắn xuyên qua từ sau não và đâm thủng nguyên thần!"
Sau đó, hắn nhìn bóng người thứ hai, người trung niên kia, tại mi tâm có một vết rách tựa như tơ nhện, tuy rằng da thịt đã gắng kết thế nhưng Thạch Hạo biết, nơi đó đã từng bị xuyên thủng.
Thậm chí, xương trán đều đã nát tan, tuy nhiên sau này dưới tác dụng bản năng của xác thịt nên đã khép lại.
"Đại chiến thật thảm thiết, nhân vật mạnh mẽ cỡ này mà cũng chết trận, có ngày phai tàn, thực sự quá tàn khốc." Thạch Hạo tự nói.
Ngay cả nhân vật vô thượng như vậy đều sẽ bị đánh giết, đều phải chết đi, là một thời loạn lạc tới mức nào?
Thạch Hạo cảm thấy, người như thế hẳn phải là lãnh tụ, là nhân vật thủ lĩnh một thời đại mới đúng, thế nhưng kết quả lại bi thảm như vậy, bị giết chết đầy vô tình.
"Bọn họ là nhân vật của thời đại nào?" Thạch Hạo quan sát thật kỹ, muốn phán đoán từ trang phục của bọn họ thế nhưng lại vô cùng thất vọng, không cách nào biết được.
Hắn cảm thấy, chỉ có đúng một loại trang phục hẳn thuộc về thời kì cuối của kỷ nguyên Tiên cổ, bởi vì lúc mộng về Tiên cổ hắn đã từng thấy qua.
Còn mấy người khác thì không biết.
Thậm chí, có trang phục của một người được dùng kỳ thạch mài thành từng mảnh, và lấy tiên kim làm chỉ may lại, hình thành nên giáp trụ, vô cùng nguyên thủy.
Ánh mắt Thạch Hạo sáng rực, thế nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, đây là giáp trụ tuyệt thế, nếu mặc lên thân thể thì khẳng định sức phòng ngự kinh người.
Không nói cái khác, riêng việc lấy tiên kim làm chỉ liền đủ để chứng minh vấn đề.
"Kỷ nguyên trước, thậm chí thời kỳ xa xưa hơn, cũng đã có Lục Đạo Luân Hồi thiên công sao?" Thạch Hạo nghĩ ngợi.
Hay là còn có một khả năng, sáu đại sinh linh này mặc dù là Cổ nhân, nhưng kết quả lại bị người đời sau phát hiện và xếp thành sáu loại thức mở đầu, diễn biến nên thiên công vô thượng.
"Người này!?" Bỗng nhiên, Thạch Hạo chú ý tới người thứ sáu, mi tâm của người này có chút đặc biệt, tuy rằng đã chết cả một kỷ nguyên, thế nhưng mi tâm không ổn định kia lại ngẫu nhiên có tia sáng lóe lên.
"Ấn ký Tội huyết?" Thạch Hạo khiếp sợ, đây là tổ tiên của Tội huyết nhất mạch sao? Ấn ký nơi mi tấm của hắn chính là ký hiệu đó!
==============================
Nay 1 chương, mai ráng bù vài chương cho các bác:(
← Ch. 1090 | Ch. 1092 → |