← Ch.1139 | Ch.1141 → |
Thạch Hạo tựa như một khối thiên thạch đâm thật mạnh tới, tiên khí tràn ngập, ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp nơi, tay hắn bắt pháp ấn xông thẳng vào thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo.
Không nghi ngờ chút nào, thời khắc này khí thế của hắn đã tăng vụt tới cực điểm, ít nhất làm cho người ta cảm giác đã đạt đến sức chiến đấu đỉnh cao nhất mà hai luồng tiên khí có khả năng thể hiện ra.
Tựa như con trai của Chân Tiên thời xưa thức tỉnh, thần quang óng ánh dâng lên, gợn sóng kịch liệt khủng khiếp, đè ép tất cả mọi thứ.
Thạch Hạo với tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã áp sát tới, pháp ấn hạ xuống!
Vẻ mặt Mạc Đạo trở nên nghiêm túc, trong lúc giơ tay thì liền kết ra chín ấn, tiếng ầm ầm rung động, nơi này tựa như thiên lôi đang nổ vang, hai tay của hắn biến hóa với tốc độ cực nhanh.
Hắn đang sử dụng một pháp môn cổ xưa, một hơi kết ra chín loại pháp ấn rồi dung hợp lại cùng nhau, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.
Chín loại thần thông đều xuất hiện và giao hòa tại đây, ánh sáng chói mắt lan toả giống như đang khai thiên tích địa, không gì sánh được!
Mọi người kinh ngạc thốt lên, đây là Thiên công cổ, pháp môn cổ xưa này rấy kỳ dị, có thể điều động chín loại bảo thuật dung hợp lại làm một, tạo nên một đòn mạnh mẽ nhất!
Ầm ầm!
Ở giữa hai người này, khí thế khủng khiếp nổ tung làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Trong chớp mắt, giữa cơn bạo động này xuất hiện một tia gợn sóng kỳ dị, tiếp đến sắc mặt thiếu niên áo bào trắng tái nhợt và tràn đầy kinh sợ, lập tức nhanh chóng lùi xa ra.
Thạch Hạo thừa thế áp sát lại, ra tay tấn công.
Mạc Đạo rất kiêng kỵ vì hắn là Thể Tu giả nên luôn giữ một khoảng cách xa giữa hai bên, nếu không vừa nãy liền gặp nguy hiểm rồi.
Bởi vì, vào thời khắc ấy hắn cảm giác bảo thuật mình đánh ra trong phút chốc trở nên yếu đi, hầu như muốn mất đi hiệu lực!
Vì vậy, hắn vô cùng quyết đoán mà lùi về sau thật nhanh.
Tình huống như thế, hắn thực sự đã từng trải qua một lần!
Mạc Đạo là một kỳ tài, nắm giữ tư chất ngút trời, may mắn bước lên Bất hủ sơn và tiến vào Cổ giới thần bí thật sự kia, ở nơi đó từng nhận được sự chỉ điểm của nhân vật vô thượng.
Có lần, hắn gặp phải một thành viên trong Hoàng tộc cổ xưa, người này hết sức khủng khiếp và bộ tộc này có thể miễn dịch được pháp lực!
Lúc đó Mạc Đạo rất kiêu căng tự mãn, hầu như chỉ mới vừa ra tay liền ăn phải thiệt thòi lớn, suýt nữa đã thua thê thảm, xém tí thì bị người này bắt sống trong vòng mấy chiêu.
Tuy rằng chỉ là luận bàn, nhưng vẫn làm cho hắn giật mình không thôi!
Vì vậy, trận đánh đó đã mang lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu cho hắn, suốt đời này khó mà quên được.
Sau đó, hắn suy đoán tất cả biện pháp, khổ sở suy tư, cho rằng muốn đối phó người như thế trước tiên nhất định phải kéo dài khoảng cách, không thể lỗ mãng, nếu không sẽ đẩy mình vào tình cảnh pháp lực bị vô hiệu và bị giam cầm trong lao từ.
Hơn nữa, hắn còn tìm đọc một vài sách cổ và thu hoạch to lớn!
Hắn từng nghiên cứu qua, sau đó lại còn khiêu chiến một thành viên trong Hoàng tộc kia nữa, lúc ấy đã hiểu được nên ứng phó như thế nào.
Vì vậy, Thạch Hạo mới bước đầu triển khai năng lực của chính mình thì Mạc Đạo đã cảm nhận được cái gì đó, cùng với vẻ khó hiểu và chút kinh sợ cực lực tránh né ra ngoài.
Cũng chính vì vậy mới có thể giúp hắn tránh được một kiếp.
Mạc Đạo không quá chắc chắn, vừa nãy chỉ là một loại trực giác kỳ dị nói cho hắn rằng, đối phương rất nguy hiểm, bản thân không nên chống đỡ trực diện mà phải tránh đi.
Tình huống thật sự ra sao, hắn cũng không thể xác định chắc chắn.
Thạch Hạo rất tiếc nuối, mới vừa rồi còn cho rằng một đòn sẽ thành công, không nghĩ tới đối phương lại cảnh giác cao và tách ra nhanh như vậy, đổi lại là người khác hẳn đã bị bắt rồi.
"Ồ, sao ngươi nhát gan thế, cứ lẩn trốn hoài vậy? Không phải muốn trấn áp ta sao, cứ như vậy thì chưa đủ tuổi đâu." Thạch Hạo nói.
Ánh mắt Mạc Đạo lạnh lẽo âm trầm nhìn hắn chằm chằm, muốn nhìn thấu và hiểu hơn về đối phương, nếu không thì không quá yên tâm.
Thạch Hạo đã thu lại năng lực kia, đến hiện tại, loại năng lực ấy càng ngày càng tăng, theo tu vi mà lớn mạnh, vừa nãy bởi chỉ vừa mới bắt đầu đối phương đã bỏ chạy, cho nên hắn nhanh chóng dừng lại năng lực này.
Nếu là năm xưa chắc chắn làm không được như thế này, sau khi triển khai năng lực này thì sẽ vận hành cho tới khi mất đi hiệu lực mới thôi.
"Ngươi không phải Nhân tộc thuần túy, là... hậu duệ mà Hoàng tộc kia đã lưu lại?!" Thần sắc Mạc Đạo nghiêm túc, đứng đó suy đoán.
Câu nói này vừa ra liền khiến tất cả mọi người giật mình, hắn đang nói cái gì?
"Chẳng hiểu gì cả, Hoàng tộc gì vậy, chỉ cần một mình ta đã là Đế tộc rồi, còn cần làm hậu duệ Hoàng tộc gì gì đó chứ, nói tào lao!" Thạch Hạo phản bác.
Bất kể là người của Thư viện Thiên Thần hay là sinh linh của thế giới bờ kia đều khá giật mình, biểu thị vẻ không rõ, tại sao lại nhắc tới Hoàng tộc nào đó chứ?
"Xoẹt!"
Thạch Hạo lại ra tay, thân như giao long phá tan hư không và đánh về phía thiếu niên áo bào trắng, lần thứ hai vận dụng thể phách đỉnh cao của bản thân, ngông cuồng lao mạnh tới.
Mạc Đạo tránh né đồng thời không ngừng kết pháp ấn, hắn không thể cận chiến cùng người này, chỉ dám vận dụng pháp lực mạnh mẽ nhất từ xa đánh tới.
Tiếng nổ vang kịch liệt, sóng thần lực chấn động mạnh mẽ, nơi đây sóng gió chập trùng, mênh mông bao la tựa như biển rộng ngập trời.
Tuy nhiên, có thể khẳng định được, bất kể là Thạch Hạo hay là Mạc Đạo vẫn đang tuân thủ ước định, chưa từng vận dụng đến luồng tiên khí thứ ba, đều chỉ có hai luồng tiên khí vòng quanh thân thể.
Mạc Đạo rất là kiêu ngạo, tin tưởng chính mình sẽ không bị thua. Mà Thạch Hạo lại rất tự tin, ra tay bá đạo, muốn tìm hiểu sức mạnh thật sự của đối phương.
Chém giết kịch liệt!
Hai người đánh nhau, đều đang vận dụng pháp môn sát phạt, chặn đánh đối thủ.
"Ầm!"
Tuy rằng thân thể không thật sự va chạm vào nhau thế nhưng bàn tay cùng nắm đấm lớn mà bọn họ biến ảo thành thỉnh thoảng lại đụng chạm vào nhau, đây là sự diễn biến của bảo thuật, tựa như chân thân đang va chạm.
Chỉ chớp mắt, hơn trăm chiêu trôi qua!
Tất cả mọi người rất giật mình, không nghĩ tới thế lực hai người lại ngang nhau.
Từng người thuộc tu sĩ vực ngoại vô cùng giật mình, Mạc Đạo là ai cơ chứ? Giống như tỷ tỷ của mình, đều được xem như là con cưng của trời, tuyệt diễm một vực, mà bây giờ lại khó phân thắng bại với một Luyện thể giả.
Trước đây không lâu, còn có một vài thiếu nữ ríu rít tin tưởng Mạc Đạo sẽ giải quyết xong Thạch Hạo trong mười chiêu, nhưng giờ đã trăm chiêu qua đi vẫn chưa phân thắng thua, nên đã làm cho các nàng ngạc nhiên, sau đó là lo lắng!
Người của Thư viện Thiên Thần thì càng thêm giật mình, người được gọi là đạo hữu của Vương Hi này quả thực quá nghịch thiên, lại có thể đánh với thiếu niên áo bào trắng kia đến khó phân thắng bại, đã khiến cả đám người chấn kinh.
Cho dù thiếu niên áo bào trắng kia tự hạn chế chân tay, chỉ vận dụng hai luồng tiên khí nhưng dù sao vẫn là thiên tư vô địch cùng với niềm tin bất bại, lại đánh thành kết quà hoà như thế.
Tất cả mọi người không còn lời gì để nói, căng thẳng nhìn xem trận đấu.
"Không ổn!"
"Không thể tới gần hắn, đó là một kẻ Thể tu đấy!"
Một vài người trẻ tuổi của dị vực kinh ngạc thốt lên, lo lắng thay cho Mạc Đạo.
Bởi vì, hai người đã áp sát lại gần, khoảng cách đôi bân không còn được xa như trước nữa, tình huống như thế rất bất lợi cho thiếu niên áo bào trắng.
Tuy thế, mấy người tu ra ba luồng tiên khí đều không hé răng. Từng người với ánh mắt nóng bỏng cùng với lấp lánh nhìn chằm chằm chiến trường.
"Keeng!"
Giữa lúc bảo thuật của hai người va chạm mạnh, lần đầu tiên thân thể tấn công, thiếu niên áo bào trắng lại không bị đánh cho trọng thương.
"Trời ạ, thân thể va chạm với nhau rồi!"
"Sao lại như vậy, Mạc sư huynh đang mạo hiểm, nguy rồi!"
Có thiếu nữ sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bạch.
"Im lặng, dù cho người tu ra ba luồng tiên khí không phải là Luyện Thể giả thì thân thể cũng sẽ không kém chút nào đâu, rất là rắn chắc. Trong thời gian ngắn sẽ không bị đối phương tay không xé lìa đâu."
Có người âm trầm lạnh lẽo nói, đó là một cô gái cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, khí thế tựa như một con báo cái, trước kia từng đại chiến với Lục Đà.
Trên thực tế thì đúng là như thế, thân thể Thạch Hạo rất mạnh mẽ, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào thân thể để giết chết ngay người tu ra ba luồng tiên khí được.
Lúc trước, dù hắn quyết đấu với Ninh Xuyên hay là đại chiến cùng Hư Không thú, cũng đều phát sinh qua việc liều mạng va chạm thân thể với nhau. Mặc dù thể phách của mình mạnh hơn nhưng cũng không thể trông cậy vào nó để giết chết đối phương.
"Ồ, đó là pháp ấn gì?!" Một đám người kinh ngạc thốt lên.
Động tác của Mạc Đạo vô cùng quái lạ, thể hiện ra một luồng đạo vận khó hiểu, nhiều loại pháp ấn kết hợp với nhau và ảnh hưởng tới xu thế của càn khôn.
Phảng phất như là đang nhiễu loạn sự vận chuyển của đất trời!
Thạch Hạo khiếp sợ, đây là pháp môn cổ xưa gì thế?
Hắn muốn vận dụng loại năng lực đang ngủ đông trong cơ thể mình, mượn miễn dịch pháp lực để chém giết đối thủ!
Nhưng mà, loại sức mạnh bí ẩn của thân thể này lại có xao động và bất an khi thủ ấn mà đối phương đánh xuống, dường như Chân Long ngủ đông muốn bay lên trời và lại tựa như muốn bỏ chạy.
Đây là chuyện chưa bao giờ có!
Lúc này, Mạc Đạo cũng chấn kinh. Hắn chắc chắn đối phương cũng giống như Hoàng tộc cổ xưa phía sau Bất hủ sơn ở thế giới bên kia, nắm giữ loại năng lực đáng sợ kia.
Thạch Hạo suy tư về loại pháp ấn này, nguyên nhân rất là đặc biệt, hắn từng tìm thấy được chút chiêu thức không đầy đủ từ trong điển tịch của Tiên đạo cổ đại, nghe đâu có thể ngăn chặn loại năng lực miễn dịch pháp lực.
Vì đạt được loại pháp môn cổ xưa này nên hắn từng nghiên cứu qua rất nhiều điển tịch và cũng khiêm tốn thỉnh giáo khắp nơi, sau đó từ một vị già cả có danh tiếng của một Hoàng tộc thì mới biết được năng lực của pháp môn này.
Chỉ là, pháp ấn này cũng không phải là hoàn toàn phá giải đi năng lực kia, chỉ có thể coi là một loại quấy nhiễu, một loại thủ đoạn phá hoại mà thôi
Nghe nói, tại kỷ nguyên Tiên cổ từng có người sáng chế ra đầy đủ pháp ấn, nó có thể loại bỏ đi đạo pháp này, thế nhưng đã thất truyền từ rất lâu rồi!
Đồng thời, còn có một biện pháp khác có thể phá giải, đó chính là đi con đường Thể thuật, không dùng bảo thuật mà dùng thân thể đi chém giết, loại người như vậy cực ký đáng sợ!
Lúc này, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào.
Sau khi Mạc Đạo vận dụng vài loại pháp ấn không trọn vẹn thì nơi này hoàn toàn mờ mịt, cả vùng thế giới tựa như bị quấy nhiễu, sự vận chuyển như thường lệ ngừng lại và các loại dị tượng không ngừng phát sinh.
Mà trong cơ thể Thạch Hạo cũng là như thế, khắp chốn hỗn loạn, loại năng lực kia không thể thể hiện công hiệu vốn có.
Mạc Đạo lợi dụng cơ hội này triển khai việc chém giết điên cuồng, vận dụng sức lực mạnh mẽ nhất của bản thân và thi triển một môn Thiên công cổ nào đó, dung hợp chín đại bảo thuật chặn đánh Thạch Hạo.
"Như vầy vẫn còn kém lắm!" Thạch Hạo quát lên.
Mặc dù loại năng lực kia bị cản trở đôi chút, đã bị quấy nhiễu thế nhưng thần thông của hắn vẫn còn, thể phách vẫn vô song nên có thể chịu đựng được và cũng bắt đầu cuộc phản kích mạnh nhất.
Thạch Hạo cũng muốn vận dụng Thiên công cổ Lục Đạo Luân Hồi, thế nhưng sau đó cố gắng kìm lại, không có thi triển trước mặt mọi người.
Do đó, sau khi kiên trì trong giây lát thì sự nhiễu loạn đã bị hắn xua tan, loại năng lực kia tái hiện!
Ầm!
Sau khi bạo phát toàn diện, miễn dịch pháp lực lan toả thì Thạch Hạo chẳng chút sợ hãi xông về phía trước đánh giết đối thủ.
Mạc Đạo biến sắc rồi thở dài, chắc chắn sẽ phiền phức lớn rồi!
Pháp môn đã mất đi hiệu lực, lại gặp phải Thạch Hạo đang ở trong khoảng cách gần như thế này thì không thể tránh khỏi việc giao đấu thân thể, không có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này.
Đối phương là Luyện Thể giả, còn hắn lại không phải!
Keeng!
Dường như rèn thép vậy, nắm đấm và bàn tay của hai người đụng vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, thần lực dâng trào.
Nhiều người ngạc nhiên, Mạc Đạo rất mạnh, thân thể có thể sánh ngang Luyện Thể giả?
"Người nắm giữ ba luồng tiên khí đâu phải là hạng người bình thường, cho dù không phải chủ tu Thể thuật thì cũng sẽ có thân thể hiếm thấy trên đời!" Có người nói.
Tuy nhiên, sự cân bằng này không thể duy trì lâu dài, một lát sau, lòng bàn tay Mạc Đạo nứt toác, hai tay đẫm máu và co giật.
Hắn đã gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn!
Thạch Hạo ngoại trừ lấy thân thể áp chế ra thì còn vận dụng tới bảo thuật đầy mạnh mẽ, lúc này sở trường của đối phương đã giảm mạnh, chiến cuộc trong nháy mắt tái diễn!
Ầm!
Mạc Đạo phun máu phè phè, bị đánh bay ngược ra ngoài.
Vù!
Thạch Hạo liên tiếp kết pháp ấn, thân thể như rồng cuốn chặt lấy Mạc Đạo trong khoảng cách gần, không ngừng ra tay và đánh trọng thương hắn.
Cuối cùng, trong tiếng thình thịch thì Thạch Hạo đã khóa chặt đối phương lại, dưới tình huống miễn dịch pháp lực thì tính đột phá đã được phát huy hoàn toàn, hắn nhanh chóng bắt gọn lấy kẻ này.
"Kẻ sai vặt của ta, có phục không hả!?" Hắn cười hỏi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Mạc Đạo bị bắt giữ và đã trở thành tù nhân, lẽ nào phải chấp nhận chịu thua, tình nguyện làm tên sai vặt của người trẻ tuổi kia?!
Có vài thiếu nữ của dị vực như muốn khóc rống lên, thường ngày bọn họ vô cùng sùng bái Mạc Đạo, trước mắt thấy hắn bị bắt giữ nên từng người ngây ngốc và lo lắng cho hắn, nước mắt gần như tuôn trào.
← Ch. 1139 | Ch. 1141 → |