← Ch.1211 | Ch.1213 → |
Chương 1212: Đại dược.
Cổ thụ hoàng kim rung lắc, ánh sáng chói lòa lấp lánh, vô số ngôi sao trên các phiến lá đều chấn động theo.
Chiến hạm màu bạc biến mất khỏi nơi này, bắt đầu khởi hành theo con đường đã được suy diễn, đi về một khu thổ địa đối xứng khác.
"Sắp tới rồi!"
Khu vực này rất yên tĩnh, dãy núi chập chùng, bản nguyên khí ngũ hành nồng nặc bốc lên từ bên trong lòng đất, tinh khí mịt mờ tựa như tiên vụ vậy.
Mấy vị trưởng lão suy diễn thật tỉ mỉ, cẩn thận xác định đúng vị trí của mắt Âm Dương để không lại quá gần, bởi vì lời đồn kia rất khủng khiếp.
"Hu hu...."
Bỗng nhiên, khi tiến vào sâu hơn trăm dặm thì bên trong vùng núi phía trước chợt truyền tới tiếng khóc nghẹn ngào của ai đó.
Sau khi tới gần thì mọi người chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, đó là khi cơn gió thổi qua khe núi ấy thì hình thành nên âm thanh nghẹn ngào này.
"Là chỗ này!" Nhị trưởng lão nghiêm túc nói, những người khác nghe thấy thế thì trở nên sốt sắng, lúc này chiến hạm đã dừng lại và đang lơ lửng giữa trời cao.
Dựa theo lời đồn, chỗn này chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu như có bố trí đại trận Phản Ngũ hành thì chắc chắn sẽ là tuyệt địa, đi vào thì chắc chắn phải chết.
Hẻm núi này rất lớn, từ trên không nhìn xuống thì nơi đó có sương mù bốc lên, tựa như là nối thẳng với u minh vậy.
Trong lúc vô tình có một làn gió lớn xua tan đi sương mù, lúc này có thể thấy được hài cốt nằm đầy bên trong khe núi, có trắng bóng như ngọc, có vàng óng trong suốt, có lấp lánh ánh tím... Những xương cốt này không phải của cùng một tộc, màu sắc cũng rất khác nhau.
Không biết đã trải qua bao nhiêu năm mới có thể khiến những thần cốt kia phong hóa như thế.
"Đại trận Phản ngũ hành!" Một vị trưởng lão khẳng định, dựa theo độ phù hợp như trong lời đồn thì hắn nhìn thấy hài cốt của chí tôn và cũng không chỉ có một hai bộ.
Ngay cả những nhân vật như vầy mà cũng bị giết chết như thường?
Tuy rằng không có tiến vào trong, thế nhưng từ rất xa cũng đã nhìn thấy không ít hài cốt, tất cả đều là cao thủ tuyệt đỉnh, không phải là hạng người tầm thường.
"Có vài người tựa như không phải bị giết chết mà là tọa hóa vậy á!" Nhị trưởng lão lộ vẻ khiếp sợ cùng với chút không hiểu.
"Ồ, quả đúng là như thế, các ngươi xem kìa, có vài người đang ngồi xếp bằng ở trong khe, mãi cho tới khi huyết nhục thối rửa và còn sót lại xương cốt, bởi vậy tư thế vẫn duy trì không hề biến dổi, như đang tìm hiểu thứ gì đó." Tam trưởng lão gật đầu biểu thị tán đồng.
"Hơi khác với sự tưởng tượng của chúng ta." Một vị trưởng lão khác lên tiếng.
Gió vẫn thổi, tiếng hu hu vẫn vang, kèm theo là những hài cốt bên trong khe núi càng khiến di tích cổ đại này thêm thần bí hơn, toát lên cảm giác khó có thể nói thành lời.
"Lùi lại!"
Nhị trưởng lão ra lệnh, chiến hạm màu bạc bắt đầu lùi lại, duy trì khoảng cách đủ an toàn.
Tiếp đó, Ngũ trưởng lão lấy ra một bức tượng ngẫu* được khắc từ Lôi Kích mộc, nó chỉ cao ba tấc, toàn thân đen kịt tựa như mặc ngọc, thi thoảng sẽ lấp lóe ánh chớp.
(*): Ngẫu - Tượng gỗ.
Hắn vung tay vứt ra ngoài, chiến ngẫu đón gió rồi hóa thành một người rất khôi ngô có chiều cao trung bình, tựa như là một võ sĩ đầy mạnh mẽ khoác trên người bộ giáp trụ vàng đen.
Bức chiến ngẫu này là một thứ rất hiếm thấy, thực lực mạnh phi thường, hơn xa Thiên Thần, lúc này nó đang được Ngũ trưởng lão khống chế nhẹ nhàng linh hoạt như một con mèo nhỏ tiến nhanh vào trong khe núi.
"Ngươi cũng chịu chơi đó chứ, ngay cả chiến ngẫu đã tự mình tế luyện nhiều năm như vậy cũng chịu xuất ra, muốn bị hủy ở đây à?" Tứ trưởng lão nói.
"Thế nào cũng phải đánh đổi một vài thứ thì mới biết được bên trong khe núi đó đã xảy ra chuyện gì." Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ nói, bọn họ không thể trực tiếp tiến thẳng vào được mà cần phải thăm dò trước đã.
Chiến ngẫu tiến thẳng vào trong khe núi, bóng hình lấp lánh ánh chớp và hình thành nên màn ánh sáng bảo vệ khắp toàn thân, trông sinh động tựa như có sinh mệnh vậy.
Tất cả mọi người đều hồi hộp quan sát, có người đã tu thành Thiên Nhãn thông thì mở ra thiên nhãn để quan sát và chờ kết quả.
Đương nhiên, bởi vì khoảng cách quá xa nên khi dùng Thiên Nhãn thông cũng rất vất vả, không có mấy người có thể nhìn thấy được, bởi vì mấy vị trưởng lão rất là cẩn thận nên đứng từ xa khống chế.
"Ồ, đã tiến vào sâu trong khe núi rồi mà nó cũng không có chút phản ứng gì, cũng chưa hề gặp chút bất ngờ nào cả." Ngũ trưởng lão ngạc nhiên, hoàn toàn khác với dự đoán của bọn họ.
"Đại trận Phản Ngũ hành không phải rất nguy hiểm hay sao chứ, phá hủy đi căn cơ ngũ hành, vạn vật đều nằm trong ngũ hành, chỉ cần đặt chân vào thì sẽ gặp chuyện chẳng lành ngay, tại sao tình hình lại như thế này?" Tứ trưởng lão cũng thấy kỳ lạ.
Ngũ trưởng lão nhắm hai mắt, một vết tích nguyên thần của hắn dung hợp cùng với chiến nẫu, lúc này có thể nhận biết rõ ràng tất cả mọi thứ bên trong khe núi, lúc này như chính hắn đang quan sát vậy.
Nửa canh giờ trôi qua thì mọi người trở nên nôn nóng, cảm thấy vô cùng bất an, thậm chí hơi chút thiếu kiên nhẫn, lúc này Ngũ trưởng lão mới mở mắt ra.
"Rất kỳ quái, nơi sâu trong khe núi nấy rất yên tĩnh, không hề có chút điểm dị thường nào, có thể tiến vào!"
Tin tức này ảnh hưởng không hề nhỏ, khiến cho Nhị trưởng lão lấy làm kinh hãi.
"Ở nơi đó ta thấy một vài tảng đá có khắc chữ, bên trên có nhắc tới một vài chuyện, ta cảm thấy đáng để tham khảo." Ngũ trưởng lão bổ sung.
"Là chuyện gì?" Những người khác hỏi tiếp.
"Không biết trả lời sao cả." Vẻ mặt của Ngũ trưởng lão trở nên kỳ lạ, tiếp theo bổ sung: "Dùng đất trời làm lò, dùng năm tháng làm lửa..."
Những chữ được khắc bên trên lại nhắc tới luyện đan, thế nhưng lò luyện cùng với ngọn lửa lại quá đáng sợ, dựa theo ghi chép thì nơi này chính là nơi luyện đan.
"Đương nhiên, có rất nhiều chỗ đã bị phá nát, văn bia không còn hoàn chỉnh nên cũng không rõ ràng lắm." Ngũ trưởng lão nói.
"Đi, ta với ngươi đi xem thử." Nhị trưởng lão sau khi nói tới đây thì hóa ra một bộ linh thân tiến vào khe núi kia, phóng thẳng tới chỗ chiến ngẫu đó.
Cũng không biết bao lâu thì linh thân của Nhị trưởng lão cùng với chiến ngẫu đã trở về, vẻ mặt rất khác lạ.
"Thế nào?" Các trưởng lão khác đồng loạt hỏi.
"Nơi này, có thể đi vào, hoàn toàn khác với phỏng đoán của chúng ta, ít nhất tới hiện tại thì trong khe núi đã an toàn rồi." Nhị trưởng lão nói.
Những người khác vui mừng, ai cũng muốn đi nhìn cho thật rõ ràng, ngay cả đám trẻ tuổi như Thạch Hạo cũng đứng ngồi không yên.
Chiến hạm màu bạc lao vút trở lại gần khe núi đó, lần này nó xông thẳng vào trong và hạ xuống nơi sâu trong khe lõm.
Trống trải, xa xưa, mang theo vẻ cổ kính và tang thương, nơi đây có một vẻ khó nói thành lời.
Có rất nhiều bộ xương cốt đã phong hóa bên trên mặt đất, những tảng đá cũng bị mưa gió cùng với chiến tranh của ngày xưa phá hủy chẳng ra hình thù gì, chiến hạm hạ xuống, mọi người lục tục đi ra.
"Nơi này có không ít di khắc, đều bàn luận về vùng đất Phản Ngũ hành, vừa nãy chúng ta đã tìm hiểu và nghiên cứu rất rõ, hiện tại nơi này không còn nguy hiểm nữa." Nhị trưởng lão nói.
"Vì sao?" Những người khác không hiểu cho lắm.
"Đại trận Phản Ngũ hành đã chấm dứt sự vận chuyển, chỉ cần đừng kích thích tới thì sẽ không có bất ngờ nào phát sinh đâu." Nhị trưởng lão giải thích.
"Là duyên cớ ra sao, các ngươi có phát hiện gì hả?" Ngay cả những trưởng lão còn lại đều mơ hồ không hiểu.
"Khe núi này chính là vị trí của mắt Âm Dương, nếu là khi xưa thì chúng ta chẳng thể nào thong dong đi vào như vậy được, cần phải dùng đại pháp lực chống đỡ, lúc nào cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm chết người." Nhị trưởng lão giải thích.
Bên trên một tảng đá có giải thích rất rõ ràng, một ngày nào đó nếu có thể dễ dàng tiến vào trong khe núi này, chắc chắn nguy hiểm nơi đây đã được giải trừ.
Nơi đây là chỗ phong ấn, dựa theo những ghi chép kia thì vốn phong ấn hung vật tuyệt thế, một khi bị thả ra thì sinh linh đồ thán, không thể tưởng tượng được.
Có rất nhiều ghi chép cho thấy nơi đây là một nơi luyện đan, người xưa cố ý dẫn tới những thứ cực kỳ hung ác để đẩy chúng vào cuộc, dùng đại lục Ngũ Hành làm lò, dùng năm tháng làm lửa để rèn luyện, biến chúng thành đan.
"Là đan dược như thế nào đây, cần gì phải hao tổn sức lực để bố trí như vậy chứ, lại còn dùng năm tháng làm lửa để tiến hành rèn luyện nữa chứ?"
"Theo như ghi chép thì hiện tại, đan dược này bắt đầu xuất lò rồi." Nhị trưởng lão nói.
Nhắc tới giá trị của dược này thì hắn trở nên kích động, cảm xúc dâng trào, bởi vì đan dược đó chính là thứ của Tiên gia, có thể phục sinh Tiên vương!
"Cái gì, đây là đan dược được Tiên luyện chế, cần phải đợi cả một kỷ nguyên?" Tất cả mọi người đều há hốc miệng, chẳng trách lại bố trí đại trận Phản Ngũ hành để bảo vệ.
"Ngũ Ma Phong Thiên chủng, phong ấn chính là đại dược vô thượng?" Ngay cả mấy vị trưởng lão cũng lộ vẻ kinh dị.
"Cái gọi là Ngũ Ma, hẳn là chỉ đại trận Phản Ngũ hành, Thiên chủng khả năng là thứ thuốc có thể phục sinh Tiên vương." Ngũ trưởng lão gật đầu nói.
"Không đúng cho lắm, ta luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái." Tam trưởng lão không quá tin tưởng.
"Nơi này có rất nhiều đá khắc, một vài ghi chép có nhắc tới một hạt giống hoàn mỹ không chút tì vết nào đó, là thứ được lưu lại để phối hợp phong ấn thứ cực kỳ hung ác kia, hiện giờ hẳn vẫn còn ở bên trong." Nhị trưởng lão nói.
Bởi vì di khắc quá nhiều nên bọn họ cũng chỉ có thể tin vào những chuyện được ghi chép lại nhiều, đối với những ghi chép mập mờ thì cũng không tin lắm.
Vì lẽ đó, Nhị trưởng lão cùng với Ngũ trưởng lão tuy đã dò xét qua, thế nhưng cũng không xác định được có hay là không có hạt Thiên chủng hoàn mỹ kia.
Đột nhiên, một chiếc chiến thuyền từ xa lao tới rồi từ từ hạ xuống.
"Xúi quẩy, sao bọn họ cũng tới chứ!" Tam trưởng lão than thở, đã nhìn ra được đó là chiến thuyền của Tiên viện.
"Chư vị, lại gặp nhau nữa rồi, thế nhưng lần này chúng ta sẽ không nhượng bộ và rút lui đâu đó, nơi này có tiên duyên, chúng ta muốn lưu lại." Một lão quái vật bước ra.
Mọi người của Thư viện Thiên Thần đều bất đắc dĩ, nơi này chắc chắn không thể yên tĩnh được nữa, thể nào cũng sẽ có chiến đấu và tranh đoạt.
"Các ngươi biết nơi này là nơi nào?" Nhị trưởng lão hỏi.
"Tất nhiên là biết, khả năng còn rõ hơn các ngươi đôi chút nữa đó, năm xưa có người thuộc Tiên viện từng sống sót và trở về từ nơi này." Một lão quái vật nói.
Chỉ là, người kia sau khi trở về cũng không có bàn giao được câu nào thì đã lăn đùng ra chết, cho nên người của Tiên viện cũng không thể xác định vị trí chính xác của nơi đây, lần này tiến vào cũng đã cố gắng để tìm kiếm.
"Mặc dù đã yên bình và không gặp nguy hiểm nữa, thế nhưng cũng không biết sau khi mở ra lò dược này thì có xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta cùng nhau liên thủ mở ra lò Càn Khôn này chứ?" Một lão quái vật nói.
"Đồng ý!" Nhị trưởng lão sảng khoái đáp ứng.
← Ch. 1211 | Ch. 1213 → |