← Ch.1220 | Ch.1222 → |
Đây tuyệt đối được xem là mũi nhọn đấu với đao sắc, một người là Hoang, một người là nhân vật kiệt xuất trong Hoàng tộc dị vực, cuộc đối đầu giữa hai người này mà không phân ra sống chết, không đánh đến trời long đất lở, quỷ khóc thần gào thì không thể nào dừng tay được.
Sinh linh lông đỏ tương đối tự tin, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai đầy ngạo mạn, nói: "Ta nghe không rõ, lặp lại lần nữa coi!"
Động tác ngoáy ngoáy lỗ tai tùy tiện trước mặt mọi người này thực đúng là ngông cuồng và buông thả, hoàn toàn không để Thạch Hạo vào trong mắt, là đang sỉ nhục và chế nhạo.
"Chém ngươi!" Lần này Thạch Hạo nói rất ngắn ngọn, chỉ có hai chữ, hơn nữa còn cất bước nhanh chóng tới gần, trong chốc lát đã đến ngay trước mặt nó.
"Ngu xuẩn, cho ngươi cơ hội mà không biết quý trọng, lại còn dám lặp lại lần nữa, thế thì lên đường đi thôi!" Sinh linh lông đỏ trở mặt, cánh tay phải giương ra, bộ lông đỏ dài hơn một thước đung đưa, bàn tay to lớn và mạnh mẽ nhanh chóng đập về phía này.
Đánh bại liên tiếp ba đại cao thủ, chém ngang hông Huyền Côn, bắt giữ cao thủ của Tiên viện, đánh Vương Hi bị thương nên đã khiến sinh linh lông đỏ càng thêm xem thường người của thế giới này, hắn xuất thủ muốn giáng một cái bạt tai ngay mặt Thạch Hạo, là muốn hạ nhục Thạch Hạo.
Làm gì có chuyện vừa mới bắt đầu đánh nhau mà đã hống hách như vậy? Dáng vẻ của nó tựa như khí thôn sơn hà, mình ta vô địch.
Con ngươi Thạch Hạo vẫn sâu thẳm như trước, khí thế nội liễm, thân thể như một cây liễu thần đong đưa theo gió, tránh khỏi cái tát ấy.
"Xoẹt!"
Bàn tay của sinh linh lông đỏ kia quay về và vẽ ra một đường vòng cung hàm chứa đại đạo hoa văn, nó hóa thành một càn khôn khác tiếp và tiếp tục trấn áp xuống.
Loại thần thông tựa như Thế giới trong lòng bàn tay, là một môn đại thần thông!
"Còn chờ ta đích thân ra tay sao? Nếu như ngươi đủ thông minh thì hãy tự tử ngay đi, ta đã hết kiên nhẫn rồi, không muốn lãng phí thời gian nữa đâu!" Sinh linh lông đỏ nói.
Đừng nói là Thạch Hạo, ngay cả những người đang xem cuộc chiến cũng giận đến nghiến răng, tên quá kiêu ngạo, không thèm để tu sĩ trẻ tuổi của thế giới này ở trong lòng, sỉ nhục trắng trợn.
"Ầm!"
Đúng vào lúc này thì Thạch Hạo bùng phát, các loại bảo tàng, các loại tiềm năng của bản thân đều được mở ra toàn bộ.
Ngay tức khắc, hắn liền được một chùm sáng bao phủ, Động Thiên duy nhất mở ra tựa như được một vầng mặt trời vàng óng chói chang bao phủ bản thân, thật sự là rất rực rỡ.
Giờ phút này, ngay cả đời sau của Thủ Hộ giả là Độc Cô Vân cũng sinh ra một ảo giác, lầm tưởng đây là người cùng một mạch với bọn hắn.
Bởi vì lúc này Thạch Hạo được ánh sáng hừng hực bao phủ, từ sợi tóc đến da thịt, từ đầu tới chân, đều rất xán lạn. Ánh sáng huy hoàng chói mắt tựa như được đúc từ thần kim, giống như sinh linh có chảy dòng máu màu vàng óng vậy, từ đầu đến chân đều đã hóa thành màu vàng chói!
Sau khi Động Thiên duy nhất của Thạch Hạo xuất hiện thì nhanh chóng lan rộng, và muốn bao phủ sinh linh lông đỏ vào bên trong.
"Ngươi..." Thời khắc này, kiệt xuất của Hoàng tộc dị vực giật nảy cả mình, hắn cảm giác được nguy hiểm lớn lao, từng cọng lông đỏ toàn thân dựng thẳng, nổi lên cả lớp da gà.
Trong tích tắc, hắn phóng thích tất cả các loại thần thông, hoa văn đại đạo xuất hiện chằng chịt hòng áp chế và đánh gục Thạch Hạo.
Chỉ là, khiến cho hắn kinh sợ chính là, pháp lực của hắn lại đang sụp đổ, thần thông bị tan rã, tất cả đều đã mất đi hiệu lực.
Miễn dịch pháp lực!
Lần này, Thạch Hạo thật sự đã nổi giận, vừa bắt đầu liền vận chuyển ngay đòn sát thủ, bởi vì những lời nói của sinh linh lông đỏ này rất quá đáng, ngay cả tượng đất còn có vài phần tức giận chứ đừng nói chi là hắn.
Do lúc đầu Thạch Hạo đã hết sức che giấu, bây giờ lại bùng phát toàn bộ nên hắn đã đánh cho sinh linh lông đỏ không kịp trở tay, có chút choáng váng.
"Thần thông này của ngươi, chính là bản lĩnh thiên phú của một Hoàng tộc nào đó của thế giới ta!" Hắn thất thanh la lên, vận dụng toàn bộ sức lực để chống lại.
Ở dị vực, có một Hoàng tộc dựa vào thần thông này để xưng bá thiên hạ, không ai có thể so sánh được, là tuyệt học trấn giáo, cao thủ khắp nơi khi nói về thứ này đều phải biến sắc.
Chuyện này không ít người biết được, ngay lúc Thạch Hạo hàng phục Mạc Đạo thì đã từng thi triển ra trước mặt mọi người trong Thư viện Thiên Thần.
Sinh linh lông đỏ không biết có người như Hoang, vậy nên lúc này khiếp sợ là điều đương nhiên.
"Vù!"
Một Côn Bằng quyền đánh ra, thiên địa bạo động, lông thần màu vàng óng bay đầy trời, Thạch Hạo dùng thần thông cùng với quyền lực mang tính áp đảo đấm tới.
Con ngươi màu bạc của sinh linh lông đỏ co rút lại, lúc này đã không còn dám ngạo mạn nữa mà tập trung tinh khí toàn thân, cố gắng đánh trả cùng chống đỡ, hắn biết thần thông của mình đã bị vô hiệu, chỉ có thể dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể mà thôi.
Ầm!
Đại đạo ầm ầm, âm thanh điếc tai.
Phù văn Côn Bằng đầy trời giam cầm quả đấm của hắn lại, Động Thiên duy nhất cũng phát sáng gắt gao giữ chặt thân hình của hắn.
Sinh linh lông đỏ gào thét, cảm giác này quá tệ, chỉ mới vừa bắt đầu giao thủ mà đã bị đối thủ trung hòa pháp lực và khóa chặt thân thể mình lại, không ổn chút nào.
Đùng!
Cú đấm này của Thạch Hạo đánh cho hư không nổ vang, quá mức cương mãnh, không có bất cứ bất ngờ gì, một quyền này nện lên trên mặt sinh linh lông đỏ, gọn gàng nhưng mạnh mẽ.
Đừng nói là mí mắt của sinh linh lông đỏ, mà ngay cả của tất cả những người đang quan chiến đều nhảy giật lên, cảm thấy vẻ đau đớn thay cho hắn, quá tàn nhẫn mà, khuôn mặt ấy bị lõm xuống một lỗ.
Phụt!
Sinh linh lông đỏ phun máu phè phè, nửa gương mặt truyền tới cơn đau nhức, huyết nhục lõm sâu, hắn chưa từng trải qua sự đau đớn như đứt từng khúc ruột như thế này cả, bị người chính diện đấm thẳng vào mặt.
"A..."
Hắn gào to, trong tiếng kêu còn ẩn chứa vô vàn lửa giận cùng uất ức, mái tóc dài màu đỏ đầy đầu dựng thẳng, hai mắt bắn ra ánh bạc như thiêu đốt.
Hắn thật sự rất tức giận, là xấu hổ, càng là nhục nhã nhục, đường đường là kiệt xuất của Hoàng tộc vậy mà lại bị người đấm thẳng lên trên mặt, chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Cách đó không xa, tất cả những người đang xem cuộc chiến sau khi thoát khỏi sự hãi hùng khiếp vía ban đầu thì đều đồng loạt thở ra một hơi, tràn ngập cảm giác vô cùng khoan khoái.
Cũng tương tự như việc sau khi căng thẳng qua đi, nhìn thấy kết quả mỹ mãn thì như trút được gánh nặng vậy.
Bởi vì, sinh linh lông đỏ quá là ngông cuồng, cái loại ngang ngược hùng hổ doạ người ban nãy khiến rất nhiều người tức giận và khó chíu, hiện tại ai cũng cảm thấy như được xả hết cơn giận.
"Ngươi gào cái quỷ gì thế hả?" Thạch Hạo mắng và tặng tiếp một quyền, lần này không còn là Côn Bằng thuật mà là mang theo lôi điện, từng luồng ánh điện từ trên quả đấm của hắn bắn ra ngoài.
Ầm!
Cú đấm này thực sự quá nhanh, gọn gàng đánh ngay trên mặt của sinh linh lông đỏ, trúng ngay lên chỗ bị đánh lúc nãy khiến hắn choáng váng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Gương mặt của hắn chảy máu và lõm xuống, cơn đau nhức đã kích thích tròng mắt màu bạc hiện từng tơ huyết, gần như đỏ đậm toàn bộ.
Nhưng biết sao được, thần thông của hắn đã mất đi hiệu lực, hơn nữa lại bị Động Thiên duy nhất giam cầm, tuy rằng còn có thể cử động nhưng hành động chậm chạp, cho nên gặp phải nguy cơ nghiêm trọng nhất.
Tiếng đùng đùng không dứt bên tai, cú đấm này của Thạch Hạo tiếp tục nện trên mặt hắn, không chỉ có sức mạnh thuần túy mà còn có cả lôi điện, lúc này hoàn toàn bùng phát.
Có thể thấy rõ ràng, mái tóc dày màu tím trên đầu hắn bị ánh điện đập trúng và cháy đen, còn bộ lông trên khuôn mặt thì bị bong tróc, cả gương mặt trở nên đen xì và bốc ra mùi khét lẹt.
Loại kích thích này quá nghiêm trọng, sinh linh lông đỏ tức đến nỗi suýt nữa thì bất tỉnh, chưa bao giờ gặp phải sự sỉ nhục như thế này, bị hành hung ngay trước con mắt mọi người.
Tồi tệ nhất chính là, tất cả những cú đấm đều nện lên trên gương mặt của hắn.
Hơn nữa, trước đây không lâu hắn còn rất xem thường và chẳng hề đặt kẻ này vào mắt, kết quả chỉ trong tích tắc mà hắn liền bị đánh cho nhừ tử.
Điều này còn có thiên lý sao? Sinh linh lông đỏ hận đến phát điên!
Đương nhiên, giật mình nhất vẫn chính là những người quan chiến, hoàn toàn trợn mắt ngoác mồm.
Những tu sĩ trẻ tuổi của thư viện Thiên Thần không phải là không biết Hoang rất mạnh, nhưng kết quả hiện tại vẫn vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ, dũng mãnh quá mức chứ?
Trong mắt mọi người thì đó là kiệt xuất của Hoàng tộc dị vực, mặc dù Hoang có mạnh mẽ hơn nữa, nếu như cùng tranh tài với nó thì cũng phải trả giá bằng máu, hơn nữa còn chưa chắc có thể thắng được.
Nhưng giờ nhìn lại, chuyện hoàn toàn không phải như vậy!
Điều này lật đổ mọi nhận định trước đó, mới vừa bắt đầu mà Thạch Hạo đã cho mọi người một niềm vui bất ngờ, hay có thể nói là kinh hãi!
Chưa từng gặp được người mạnh như vậy. khi đối mặt với Hoàng tộc dị vực đầy cuồng dã thì tựa như xách một con gà con, trực tiếp nắm chặt lấy rồi hành hung ngay tại chỗ, có thể ngang tàng hơn nữa không?
"Phốc!"
Thạch Hạo giáng xuống quyền thứ ba, đánh cho miệng mũi của sinh linh lông đỏ phun đầy máu, dáng dấp cực kỳ thê thảm.
"Không nghĩ tới da mặt của ngươi lại dày đến như thế, đánh rất đã tay!" Thạch Hạo mỉa mai.
Trên thực tế, hắn có chút hoảng sợ, nếu là người bình thường dưới một quyền của hắn thì đầu lâu đã sớm vỡ nát, hóa thành một đám mưa máu, sẽ không có bất cứ bất ngờ gì.
Mà sinh linh lông đỏ trước mắt lại không như thế, vẫn sống nhăn răng.
Người xem cuộc chiến cũng phản ứng lại, lập tức ý thức được sinh linh lông đỏ đáng sợ đến cỡ nào, nếu như không bị Thạch Hạo đột ngột giam cầm thì đây tuyệt đối sẽ là một cuộc ác chiến. Thể phách của hắn quá mạnh mẽ, hoàn toàn là một Luyện Thể sĩ đỉnh cao, nếu không, sớm đã bị nắm đấm ấy đập vỡ tan rồi.
"Tên khốn mặt dày!" Thạch Hạo vừa vung đầu nắm đấm, vừa chế nhạo.
"Đùng!"
Lần này, quyền lực của hắn đặc biệt mạnh, hơn nữa còn mang theo phù văn thần thông, đánh thẳng lên trên xương mũi của sinh linh lông đỏ.
"Gào..."
Sinh linh lông đỏ gầm rú, nước mắt chảy dài, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó lòng phòng ngự hết được, đầu tiên nơi mũi truyền tới cơn đau nhức tiếp đến là không còn cảm giác, đã bị đánh bẹp dí.
Phụt!
Tiếp đó, hàm răng sắc bén trắng như tuyết của hắn cũng bị nắm đấm của Thạch Hạo đánh cho lung lay và rơi lả chả ra ngoài.
"Ta muốn giết ngươi!"
Sinh linh lông đỏ gào lên đầy phẫn nộ, sự sỉ nhục chưa bao giờ có khiến tinh huyết cả người hắn sôi sục, nguyên thần phát sáng, miệng tụng một loại cổ kinh.
Ầm!
Thạch Hạo nện thẳng vào mặt là muốn đánh tan nguyên thần của kẻ này, bởi vì hắn cảm giác được pháp lực miễn dịch sắp mất đi hiệu lực, mà kinh văn đối phương ngâm tụng lại rất đặc biệt, sắp thoát khỏi loại giam cầm này.
Không nghi ngờ chút nào, tên sinh linh lông đỏ này vô cùng mạnh mẽ!
Thạch Hạo có một loại cảm giác, nếu như quyết đấu thật sự mà không phải đột ngột phát động tập kích, chắc chắn trận đấu này sẽ vô cùng kịch liệt chứ không phải dễ dàng nghiêng về một bên như vậy.
Xoẹt!
Nhưng vào lúc này, Thạch Hạo rút ra một thanh kiếm thai mờ đục rồi không chút do dự chém về phía mi tâm của hắn, muốn nhanh chóng kết thúc tinh mạng của kẻ địch.
Kiếm khí nổ tung, đây là tiên kiếm Đại La, chỉ trong nháy mắt ánh sáng chói lòa phát ra che lấp cả đất trời, nhật nguyệt ngân hà đều ảm đạm phai mờ theo.
"Phụt!"
Mi tâm của sinh linh lông đỏ bị cắt ra, thế nhưng mũi kiếm đã bị chặn lại, một tấm khiên năm màu từ trong mi tâm của hắn bay ra.
"Keeng!"
Tấm khiên lờ mờ, tia lửa văng khắp nơi, và sau cùng đã bị cắt lìa.
Kiếm thai tiên kiếm Đại La rung lắc, nó rút lấy tinh hoa của tấm khiên năm màu rồi dung nhập vào bên trong bản thân. Tấm khiên này là một bảo cụ được đúc từ tiên kim, giá trị không thể nào đo đếm được nhưng vẫn bị chém đứt!
Trải qua sự kích thích giữa lằn ranh sống chết đã khiến cho sinh linh lông đỏ phải cố hết sức tránh né, và rốt cục cũng thoát khỏi giam cầm, khôi phục lại tự do.
Xoẹt!
Chỉ là, vẻ thần dũng của Thạch Hạo lúc này tựa như Chiên tiên nhập vào người, đã chiếm được thế chủ động nên chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn vung kiếm thai rồi chém về phía trước, kiếm khí như cầu vồng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu khắp càn khôn.
Sinh linh lông đỏ rất mạnh nhưng đã bị thương nặng, lúc nãy mi tâm của hắn còn bị cắt đứt, tuy rằng đúng vào thời khắc mấu chốt đã được một tấm khiên cổ ngăn cản lại, nhưng nguyên khí vẫn chịu phải thương tổn rất lớn.
Vào lúc này, một thân bản lĩnh thông thiên động địa của hắn đều rất khó phát huy toàn bộ, lập tức rơi vào thế bị động.
"Phụt!"
Thạch Hạo đánh mạnh về phía trước, kiếm khí dày đặc, sau cùng một kiếm cắt đứt cổ của nó, đầu lâu kia suýt chút nữa đã lăn lông lốc xuống mặt đất.
Sinh linh lông đỏ dùng tay cầm chặt cổ rồi nhảy lùi về phía sau, bịch, hắn chạm vào vách đá và tiến thẳng vào trong, nuốt hận trốn mất tăm.
Mọi người không phải là không biết Hoang ngang tàng, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì vẫn bị chấn nhiếp, dù gì hắn cũng Hoàng tộc dị vực, một mình đã đánh bại một lúc ba đại cao thủ, thế nhưng lại bị Thạch Hạo đánh cho chật vật như vậy, ngàn cân treo sợi tóc.
Gợn sóng màu vàng khuếch tán, đời sau của người Bảo vệ Độc Cô Vân cũng đã đi vào bên trong vách đá, Thạch Hạo vung kiếm thai lên đâm vào bên trong, kết quả chính bản thân hắn cũng tiến nhập vào.
Mấy người Thập Quan Vương, Trích Tiên hơi do dự một chút rồi sau đó cả đám cũng xông vào.
"Đi, chúng ta cũng đi vào!" Càng ngày càng nhiều người làm ra quyết định, vọt mạnh về phía trước.
← Ch. 1220 | Ch. 1222 → |