← Ch.1276 | Ch.1278 → |
Núi lở mây tan, năng lượng tựa như biển lớn chập trùng, sóng lớn vỗ bờ!
Thạch Hạo tung hoành bên dưới bầu trời, dũng mạnh tuyệt thế, tranh đấu đầy kịch liệt với ba đại chí tôn, thần thuật diễn dịch không ngừng lan tỏa, lấp lánh và khiếp người.
Nơi đây sục sôi, cao thủ tranh hùng, chí tôn quyết chiến, hết từ trên trời lại giết xuống lòng đất rồi lại trở ngược lên mây xanh!
"A..." Tử Nhật Thiên Quân hét lớn, máu tươi chảy dài trên cổ, đầu lâu lắc lư, khí tím bao phủ tựa như ma như thần, hắn bị cành liễu vàng óng quét trúng suýt nữa thì đứt lìa nơi cổ.
Thời khắc này, cuộc chiến trở nên gay cấn tột cùng, cuộc chiến diễn ra tới mức điên cuồng, không màng tới sống chết, ít nhất Tử Nhật Thiên Quân là như thế, bởi vì hắn đã phát điên.
Hết lần này tới lần khác bị Thạch Hạo áp chế, đối với một người kiêu căng tự mãn tự phụ như hắn thì là một sự nhục vô cùng lớn.
Hồng Mông Tử Khí chủng, được mệnh danh là Vô Địch chủng, phàm là những ai đạt được hạt giống này đều trở thành một truyền kỳ, đều có những chuyện xưa kinh thiên động địa.
Vả lại hắn mới xuất quan mà đã gặp phải ngăn trở như vầy, vậy sao cam tâm chứ?
Nếu như hôm nay thất bại hoàn toàn thì uy danh vô thượng sẽ chuyển đổi sang cho Hoang, khi nhắc tới Hồng Mông Tử Khí chủng thì mọi người sẽ nghĩ ngay tới uy thế của Hoang!
Dùng Vô Địch chủng để tôn lên chiến tích của đối phương, là sự bi ai tới cỡ nào chứ, đồng thời cũng thể hiện ra sự oai hùng không gì sánh được của đối phương, ngạo thị toàn bộ mọi người cùng thế hệ trong thiên hạ này!
Boong!
Tử Nhật Thiên Quân xuất thủ, một hạt giống màu tim cổ xưa và an lành xuất hiên ở trước người hắn, nó tựa như là một thế giới đang bồng bềnh, đè ép lòng người.
Mọi người kinh ngạc, hạt giống này đã hiện ra hình thù thật sự ư?
"Không phải, vẫn còn thiếu chút xíu, Thiên Quân tuy mạnh thế nhưng cũng chỉ mới dung hợp mà thôi, cũng chưa thể vận dụng tùy tâm được, quá vội vàng, lúc này cũng chỉ vận chuyện được một phần khí Hồng Mông!" Có người nhỏ giọng nói.
Nhưng, vẫn rất là khủng khiếp!
Hạt giống này vừa thành hình, vừa xuất hiện trong thiên địa thì giông tố liền nổi lên, cuồng phông gào thét, trong nháy mắt càn khôn chợt biến sắc, tựa như ngày tận thế đã tới vậy.
Rắc rắc!
Một luồng ánh điện to lớn bay lượn giữa trời cao tựa như là một con Chân Long từ Tiên cổ chợt xuất hiện, khiến cho càn khôn tách làm hai nửa, khiến cho toàn bộ thế giới đều vỡ tan.
Giữa hư không, hàng loạt vết nứt lan tràn, tựa như một chiếc bằng sứ nào đó bị rạn nứt vậy.
Lúc này, Đại Tu Đà cùng với Lam Tiên đều hoảng sợ và nhanh chóng lùi về sau, cả hai đều sợ bị dính phải cho nên tạm thời bỏ đi công kích, rời khỏi nơi này.
"Ầm!"
Tay phải của Tử Nhật Thiên Quân nắm pháp ấn rồi vung thật mạnh, hạt giống kia chấn động, tuy rằng nó chỉ hơi run lên mà đã khiến càn khôn rung chuyển, như là phát sinh ra cơn địa chấn mạnh mẽ nhất.
Đất trời rung chuyển, hàng loạt thần sơn cổ xưa trong thư viện đều rạn nứt và như muốn bị hủy diệt.
Cũng may là, vào thời khắc này thì có người xuất thủ, có trưởng lão ngăn lại những thứ này, ngoài ra trận pháp hộ giáo cũng được khởi động và trấn thủ mười phương, ổn định lại toàn bộ.
Hư không thì không được như thế, nó vẫn đang nổ vang ầm ầm.
Sức mạnh to lớn tựa như là đại dương mệnh mông không cách nào ngăn cản được bao phủ toàn bộ đất trời, tất cả đều xông thẳng về phía Thạch Hạo.
Hạt giống ấy được lôi điện quấn quanh, vẻ chói mắt tới kỳ dị, ánh tím lan tỏa, chấn động tâm hồn người nhìn, làm mọi người khi đối diện cảm thấy muốn khấn vái với nó.
"Hoang, ngươi nhất định phải chết trận!"
Tử Nhật Thiên Quân hét lớn, tóc dài bay múa, hai mắt bắn ra hai tia điện màu tím dài mười mấy dặm, cả người ẩn trong sương mù đầy thần bí và khủng khiếp.
Hạt giống màu tím lúc này cũng xem như đã bị hắn hắn kích hoạt hoàn toàn, đại biểu cho ý chí của thiên địa, là lời tán thành của trời xanh.
Vào lúc này, rất nhiều quy tắc tựa như thác nước từ vực ngoại hàng lâm xuống, chúng hóa hữu hình và tiến vào trong hạt giống màu tím ấy.
Được trời ưu ái, được trời che chở!
Hồng Mông Tử Khí chủng, lúc này đang được đạo tắc gột rửa, ngập tràn sức mạnh của thiên địa to lớn này, áp chế toàn bộ những người phản kháng, đây là uy thế của đại đạo!
Hư Đạo cảnh, đây mới thật sự là áo nghĩ chí cao, là sự thể hiện của việc gần gũi với đại đạo!
Hồng Mông Tử Khí chủng đã đề thăng sức mạnh của cảnh giới này lên mức tận cùng, đại biểu cho sự phán xét của thiên địa, đại biểu cho sự phán quyết của trời xanh!
Hoàn toàn chính xác, lúc này Tử Nhật Thiên Quân vô cùng kinh khủng, vẻ oai hùng khiếp người, hắn đứng giữa hư không, hai tay kết pháp ấn, trước người là hạt giống đang tỏa ra ánh tím ngập trời, sương mù mịt mờ khắp nơi.
Hạt này từ từ ngưng tụ với đại đao, tuôn ra sức mạnh đang sợ nhất.
Còn Tử Nhật Thiên Quân tựa như là đứa con cưng của trời xanh, mang uy phong của thiên địa, có thể đánh đâu thắng đó!
Không ai không sợ hãi, lúc này, hắn nối liền với đại đạo, có thể hủy đi tất cả mọi ngăn cản, không gì là không xuyên thủng, không gì là không phá nát!
Hoang nguy rồi! Đây là nhận thức chung của rất nhiều người, rõ ràng cảm nhận được uy thế vô địch của hạt giống kia.
Tinh khí thần của Tử Nhật Thiên Quân được đẩy lên cực hạn, chẳng hề có kẽ hở, nhìn xuống vạn vật bên dưới, tự tin của hắn tăng mạnh, thần lực cái thế, dõi mắt quan sát những người cùng trang lứa.
"Chết!"
Tích súc đã lâu, âm của Tử Nhật Thiên Quân chấn động cả sơn hà, tóc đầy đầu dựng thẳng, con ngươi trợn to, ánh mắt như mặt trời chói chang, lỗ chân lông toàn thân đều phụt ra tinh khí.
Ầm ầm!
Nối liền với đại đạo, kết hợp với càn khôn, xuất ra một đòn khủng khiếp như vậy, Hồng Mông Tử Khí chủng hiện thế, giết chết Hoang!
Vạn linh đều run, không ai không e dè, nỗi kiêng kỵ sợ hãi xuất hiện từ trong xương tủy đối với hạt giống này, nó là hạt giống được đại đạo của thế giới này thai nghén nên!
Mọi người run rẫy trong lòng, có vài người ngã khụy trên mặt đất, bọn họ không kiêng trì được, đây là lòng kính nể và sự thần phục với đại đạo.
Hành động này không cách nào tự chủ được, không cách nào khống chế được, xuất phát như một loại bản năng!
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Thạch Hạo đã găp phải phiền toái rất lớn, trừ phi hắn cũng thả ra hạt giống mà bản thân đang ẩn giấu, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn, thậm chí sẽ dẫn tới cái chết!
Xoẹt!
Đúng lúc này, một luồng tiên quang lấp lánh tỏa ra.
Thạch Hạo triển khai tứ chi, tay vung quyền ấn, ánh sáng êm dịu trong cơ thể trở nên phồn thịnh và đầy lộng lẫy.
Lấy thân làm chủng, lúc này thân thể hắn chính là một hạt giống đại đạo!
Trong cơ thể hắn, từng 'cánh cửa' thần bí đè ép áp lực bên ngoài và khe hở lớn từ từ được mở rộng, phóng thích ra tiềm năng bản nguyên nhất của thân thể, khổng lồ và kinh thiên.
Từng sợi xích thần trật tự quấn quanh ngoài thân của Thạch Hạo, tiếp đó hắn cứ triển phải sức mạnh cực hạn của mình đánh về Hồng Mông Tử Khí chủng!
"Thôi tiêu rồi!" Đệ tử của Thư viện Thiên Thần sợ hãi kêu lên, sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.
"Không ổn, làm sao lại dùng cách này để chống đỡ chứ?" Đám người Tào Vũ Sinh cũng la lên, linh cảm sẽ xảy ra chuyện xấu gì đó, thế nhưng cũng chẳng hề có biện pháp nào để trợ giúp hóa giải.
Ngay khi mọi người cảm thấy Hoang gặp phải nguy hiểm thì chuyện tình làm người khác kinh ngạc và chấn động phát sinh.
Hồng Mông Tử Khí chủng với khí thế hùng hồn chợt giảm nhanh tốc độ, bị ép xuống dưới tựa như gặp phải trở ngại cực lớn nào đó.
Rắc!
Tiếp đó, một tiếng vang nhỏ truyền khắp, một nắm đấm mang theo hào quang màu vàng kim xuyên thẳng qua hạt Vô Địch chủng này!
"Cái gì?!"
Tất cả mọi người đều ngây dại, tại sao lại như vậy chứ, cổ chủng vô địch khôn cùng lại bị đánh tan như vậy?
Chuyện này làm người khác khó mà tin được, ai ai cũng trợn tròn mắt nhìn kỹ, hoàn toàn khác với dự đoán của mọi người!
Tử Nhật Thiên Quân với khí thế vô địch, với dáng vẻ ngông cuồng hùng dũng, lúc này chợt căng cứng tiếp đó là nhanh chóng suy giảm, hắn tích súc sức mạnh tới mức tận cùng, về lại lại giống như một quả bóng hơi bị người khác đâm thủng.
"Sao lại như thế..." Ngay cả hắn cũng quên đi cơn tức giận, vẻ mặt lúc này chợt hoang mang và tìm kiếm lý do.
"Không thể!" Tiếp đó, hắn gào lên thật lớn.
Nơi đây, ban đầu thì ai cũng im lặng nhưng sau đó thì liên tục vang lên những tiếng bàn tán dò hỏi lý do là vì sao?
"Tình huống diễn ra như này thì chỉ có đúng một khả năng, là do hạt giống này bị áp chế, Hoang có một hạt giống còn hoàn mỹ hơn cả Hồng Mông Tử Khí chủng của Tử Nhật Thiên Quân, đạo tắc ẩn chứa càng nhiều hơn nữa, áo nghĩa kinh thế!" Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần nói.
Nhưng mà, làm sao có thể xảy ra chuyện đó được chứ, Hồng Mông Tử Khí chủng đã là hạt giống vô địch, vậy mà còn có hạt giống lợi hại hơn nữa ư?
Dù cho là cùng cấp đi chăng nữa thì cũng không thể tìm được mấy hạt, huống chi còn lợi hại hơn!
"Bởi vì, sự hiển hiện của Hồng Mông Tử Khí chủng vừa nãy vẫn chưa đạt tới mức hoàn mỹ, còn thiếu một chút nữa, thời gian quá ngắn nên Tử Nhật Thiên Quân không thể chờ tới giây phút đó được, cho nên lúc nãy mới bị khiếm khuyết, nếu như có hạt giống đồng cấp nào đó áp chế thì chắc chắn hắn phải chịu thiệt!" Một vị trưởng lão của Tiên viện giải thích thêm.
"Ngươi gạt ta, ngươi cũng có một hạt giống hoàn mỹ, không ngờ lại dám lừa ta!" Tử Nhật Thiên quân hét lớn, cảm thấy bản thân bị lừa dối, chịu lấy sỉ nhục, không hề phục trong lần thất bại này.
"Nếu như cho rằng là như vậy thì cũng không có sai, chính ta đã là một hạt giống vô địch rồi!" Thạch Hạo hét lớn.
Cánh cửa trong cơ thể mở rộng, rất nhiều cánh cảnh thần bí nơi xâu nhất trong cơ thể đồng thời phát sáng, từng làn ánh sáng êm dịu ngưng tụ lại một chỗ và đẩy sức mạnh của Thạch Hạo lên tới cực điểm!
Lúc này, hắn đứng đỉnh cao nhất của nhân sinh, trước nay chưa từng có, đạt tới mức mạnh nhất.
Xoẹt!
Thạch Hạo chẳng hề ẩn giấu nữa, lần đầu tiên vận dụng tới sức mạnh đầy mạnh mẽ như vầy, hắn phóng nhanh về phía Tử Nhật Thiên Quân, toàn lực đánh giết!
Ầm!
Tử Nhật Thiên Quân hoảng sợ, nội tâm chấn động không thôi, hắn nhanh chóng ngưng tụ khói tím Hồng Mông, để Vô Địch chủng này kết hợp với bản thân hòng ngăn cản đòn đánh này.
Chỉ là, hiện tại hắn vô cùng bất lợi, hạt giống này vừa mới bị Thạch Hạo xuyên thủng, sau khi được gọi ra thì đã không còn hữu hiệu như trước nữa, hắn rơi vào thế bị động.
Rầm!
Một đòn kinh thiên, nắm đấm của Thạch Hạo chấn cho Tử Nhật Thiên quân ho ra đầy máu, thân hình bay ngược ra sau.
Tiếp đó, thiên địa nơi này như muốn sụp đổ, Thạch Hạo tựa như một vị chiến tiên dùng tư thế vô địch oanh kích, càn quét quân thù, mỗi một nắm đấm đều chấn nát còn khôn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Loại sức mạnh này quá đáng sợ, trong lúc Thạch Hạo vung quyền thì càn khôn cuồn cuộn, Tử Nhật Thiên Quân bị động đón đỡ, từng quyền giáng xuống là từng ngụm máu tuôn rơi.
Đồng thời, cánh tay của hắn đã biến hình, máu thịt be bét.
Tất cả mọi người đều ngây người, không cách nào tin tưởng mà nhìn toàn bộ mọi thứ, Thạch Hạo với khí thôn sơn hà, tóc đen rối tung, con ngươi lạnh lẽo đáng sợ, một bước là một quyền, dứt khoát nhanh gọn, không hề có những hư thức bắt mắt nào, cứ thế đánh giết đối thủ!
Tử Nhật Thiên Quân từng bước lùi là từng ngụm máu phun ra, thân thể như vỡ tan, không cách nào chịu nổi áp lực khủng khiếp này, cả Thư viện Thiên Thần đều chấn động.
Đây là thực lực chân chính của Hoang ư?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chuyện này quá đáng sợ.
Đồng thời, mọi người nghĩ ngay tới lời nói của hắn, hắn nói, bản thân chính là một hạt giống hoàn mỹ, chứ không phải nhắc tới việc lợi dụng một hạt cổ chủng vô địch trong thiên địa.
"Sao có khả năng chứ?" Mấy nhân vật thuộc cấp độ hóa thạch sống của Tiên viện lộ vẻ sợ hãi, trên gương mặt đầy nếp nhăn tràn ngập vẻ không tin.
Bọn họ là người như thế nào, dù thái sơn có đổ sụp ngay trước mặt cũng sẽ không bao giờ biến sắc, thế nhưng vẻ chấn động hiện đầy cả mặt.
"Lẽ nào hắn lại đi... thông con đường kia?!" Lúc này, bọn họ nghĩ ngay tới, xưa nay chưa hề có một ai thành công trên con đường lấy thân làm chủng!
Con đường này quá gian nan, đã chết không biết bao nhiêu anh kiệt cái thế, không một ai thành công!
Nhưng, hôm nay, khả năng là Hoang đã thành công!
Mấy nhân vật hóa thạch sống này ngơ ngác chẳng biết nói gì, trong nhất thời không nói nên lời, người thiếu niên này đã bị bọn họ gạt bỏ, ngay cả một hạt cổ chủng cũng không ban tặng, kết quả, hắn lại bước ra được bước kia, bước mà ngay cả cổ nhân các đời cũng không cách nào thành công được!
Tin tức này vô cùng kinh thế, kinh động cả thiên hạ!
Phụt!
Tử Nhật Thiên Quân bay ngược ra sau, thương thế vô cùng nghiêm trọng, bị Thạch Hạo oanh kích gần như bỏ mạng, sức chiến đấu đại giảm, nếu tiếp tục chắc chắn sẽ bị đánh thành tàn phế!
Đại Tu Đà, Lam Tiên đồng thời xuất thủ về trước, thế nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được sự thoải mái của Hoang được, hắn đã bước vào trong một ý cảnh vô địch, mình ta vô địch, khủng khiếp tới cực điểm!
"Kẻ chặn đường ta, giết!" Thạch Hạo hét lớn nhìn chằm chằm Đại Tu Đà cùng với Lam Tiên, hắn quyết chí tiến công, thủ đoạn thông thiên, không cách nào đối đầu!
"Hắn đã đi thông con đường kia ư, lấy thân làm chủng... chưa từng ai thành công?!" Lúc này, những tu sĩ khác khi nghe thấy lão già Tiên viện nói thì bừng tỉnh, ai nấy đều run rẩy.
← Ch. 1276 | Ch. 1278 → |