← Ch.1297 | Ch.1299 → |
Nơi đây chẳng hề giống bình thường, chỉ vừa mới bước vào đường mòn thì đã thấy được tấm da khô rơi xuống bên dưới, tiếng rít gào không ngừng truyền ra, vẻ thê lương vô cùng, nhưng hiện nay sao lại yên tĩnh như thế?
Chỉ còn mấy chục bước nữa là rời khỏi con đường mòn, khu vực này không thể phi hành, chỉ có thể từng bước đi tới mà thôi.
Trên không trung có những vết tích đại đạo tựa như là những lôi trì, nếu dám vượt qua chắc chắn sẽ hóa thành tro tàn.
"Hắn chuẩn bị đi vào rồi, nơi đó sẽ có những gì?"
Phía sau có rất nhiều người đang chăm chú quan sát, bọn họ còn căng thẳng hơn cả Thạch Hạo, ai cũng muốn biết được bên trong nơi tu luyện chung cực ấy sẽ ẩn chứa động thiên ra sao.
Nhưng mà, nếu như Thạch Hạo tiến vào bên trong thì bọn họ sẽ không còn quan sát được nữa, bởi vì con đường mòn ấy uốn lượn khúc chiết dẫn vào nơi trung tâm nhất!
Thở dài một hơi, Thạch Hạo điều chỉnh lại tinh khí thần, làm tốt mọi chuẩn bị rồi liếc mắt nhìn Kiến nhỏ bên trên bả vai, nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Lên đường!" Thiên Giác nghĩ thì rất thẳng thắn, vì Bất Diệt kinh nên nó không thèm đếm xỉa bất cứ thứ gì.
Một bước, hai bước...
Sau năm bước thì ngân hà chảy ngược, trời đất quay cuồng, toàn bộ đều thay đổi!
Ầm!
Núi lở đất nứt, mấy ngọn núi khổng lồ nổ tung, ánh sáng đại đạo lan tỏa hạ xuống những sợi xích thần trật tự kinh thế, toàn bộ nhằm thẳng về phía Thạch Hạo hòng ngăn cản đường tiến của hắn.
Quả nhiên, vẫn có biến cố, vẫn gặp nguy hiểm!
Thạch Hạo sớm biết sẽ không thể nào thuận lợi như thế được, vừa mới tiến lên thì đã gặp phải chuyện kỳ lạ thì vài bước cuối cùng làm sao có thể bình an vượt qua được chứ?
Thạch Hạo rít lớn, dùng hết khả năng, vận dụng toàn bộ sức lực xuất kích, cả người hắn đều là phù văn, toàn là tia chớp, còn có cả cánh chim côn bằng, tất cả chống lại những sợi xích thần trật tự do mấy ngọn núi khổng lồ kia hạ xuống.
Boong!
Tia lửa tung tóe khắp nơi, mọi người giật mình phát hiện, nắm đấm của Thạch Hạo có thể sánh ngang với tiên kim, khi va chạm với xích thần màu bạc thì liền phát ra âm thanh chói tai.
Nên biết, dù gì cũng là một sợi dây xích đại đạo to bằng miệng chén, là hóa thân của trật tự thế nhưng lại bị hắn dùng tay không ngăn cản.
Răng rắc!
Thạch Hạo hét lớn, đại phát thần uy, hắn nắm chặt quyền ấn rồi chặt đứt mười mấy sợi xích thần trật tự, toàn bộ đều bị đánh nát.
"Phụt!"
Nhưng, đây là xích thần đại đạo, là hóa thân của quy tắc, có một vài sợi xích mạnh mẽ và khó lòng phòng bị tới mức không cách gì diễn tả được. Trong đó có một sợi chợt xuất hiện từ trong hư không rồi đâm thẳng vào bả vai của Thạch Hạo, lập tức máu tươi đỏ chói lan tỏa.
"Hoang bị thương rồi!"
Mọi người ngơ ngác, Thạch Hạo mạnh mẽ như mặt trời giữa ban trưa, ở cùng một cảnh giới thì khó có thể tìm được người ngang hàng thế nhưng vẫn bị thương ở nơi này.
Hắn sẽ chết ở nơi đây ư? Hơn phân nửa lành ít dữ nhiều rồi, bởi vì từ cổ chí kim vẫn không một ai còn sống rời khỏi, ít nhất là kỷ nguyên này không có!
Xoẹt!
Lại thêm một sợi xích thần trật tự hạ xuống, nó tựa như là rắn độc đâm thẳng sau ót của Thạch Hạo.
"Răng rắc!"
Hắn chẳng hề quay đầu mà vung nắm tay ngược ra sau, tiếp đó là kéo mạnh tới và xé nát sợi xích ấy.
Mọi người thấy được, trong lòng bàn tay của Thạch Hạo lóe lên một vài ký hiệu, đó chính là pháp của hắn, hắn đang dùng đại thần thông chống lại xích thần trật tự ở giữa bầu trời kia.
"Giết!" Kiến nhỏ vàng óng cũng hét lớn, nó đứng trên bả vai của Thạch Hạo và ra sức giúp hắn phòng ngự, nó vung đầu nắm đấm chống lại những quy tắc này.
"Ầm!"
Liên miên ánh sáng chiếu rọi, vô số dây xích hạ xuống tựa như hàng vạn con độc long cuộn trào nhấn chìm Thạch Hạo.
Thạch Hạo tạo ra Động thiên duy nhất hóa thành một màn ánh sáng, vạn pháp bất xâm, vào thời khắc sống còn thì hắn còn áp chế động thiên trở thành một Cực điểm rồi sau đó phát nổ.
"Rầm!"
Tiếng vang kinh thiên động địa, cánh cửa trong cơ thể của hắn mở rộng và nhận lấy sự kích thích của ngoại giới rồi nổ tung cùng với Cực điểm, phóng thích ra sức mạnh đáng sợ.
Giữa bầu trời, rất nhiều xích thần trật tự vỡ nát.
Cảnh tượng như thế chấn động lòng người, mọi người tin chắc, thủ đoạn của Hoang sẽ rung động cả thiên địa, có thể áp chế được Tử Nhật Thiên Quân thì không phải là không có đạo lý, là chuyện đương nhiên.
Hắn quá mạnh mẽ, chỉ dựa vào sức lực một người đã đánh vỡ rất nhiều xích thần trật tự.
Đổi lại là những người khác thì chắc chắn đã sớm bị ghim thủng ngay tại chỗ rồi!
Trong hư không trở nên yên tĩnh lại, đồng thời xuất hiện dị tượng thần thánh!
Mưa ánh sáng liên miên chiếu rọi tựa như đang có người phi tiên, đồng thời phối hợp với thi thể đang ngồi xếp bằng trên núi với con mắt liếc nhìn xuống dưới và bóng mờ ác quỷ bên cạnh quan tài cổ, những thứ này đều toát lên vẻ kỳ lạ vô cùng!
Có thứ gì đó hạ xuống? Là lông chim, từng cọng từng cọng một, tựa như là những thanh thiên đao to lớn chém về phía Thạch Hạo.
Đây chính là thứ ở trong quan tài kia, trước kia chúng từng cùng hạ xuống với tấm da người kia nhưng chỉ có điều vẫn luôn treo bên trên vách núi ấy, lúc này mới bắt đầu phát uy!
Ngoài ra còn một chiếc vảy với uy nghiêm đáng sợ, nó mang theo ánh sáng đầy lạnh lẽo.
"Keeng!"
Thạch Hạo toàn lực oanh kích thế nhưng thứ này vô cùng cứng cỏi, căn bản không cách nào đánh tan được, bởi vì đều là những thứ của sinh vật chí cường sau khi chết đi lưu lại.
Thạch Hạo tiến tới đẩy lùi áp lực, oanh kích lên những cọng lông chim cùng với chiếc vảy kia, ngoài ra bên trên ngọn núi còn có những tảng đá lớn lăn xuống và nện hết lên người hắn.
Những thứ này đều mang theo phù văn, không thể nào tính toán theo lẽ thường được!
"Ầm!"
Quả nhiên, dưới sự chống cự cứng rắn của Thạch Hạo thì hai tay hắn mờ tối, trên núi đá có khắc những hoa văn cứng rắn bất hủ, dù thế nào hắn đánh cũng không nát.
Keeng!
Thời khắc mấu chốt chợt Thạch Hạo rút ra một thanh kiếm thai, vẻ sáng bóng như tuyết chợt lóe lên, tựa như là một vầng ngân hà buông xuống.
Xoẹt xoẹt!
Hắn vung mạnh tiên kiếm Đại La, toàn lực chém thật mạnh tới, bởi vì hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, nếu như tiêu hao sạch tinh lực nơi đây thì làm sao còn có thể thám hiểm ở bên trong chứ?
Thạch Hạo biết rõ, nơi tu luyện chung cực chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều!
"Keeng!
Có cọng lông chim bị chém đứt và tuôn ra hoa lửa chói mắt, vả lại còn có một vài chiếc vảy cũng bị chém nát, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên chói mắt.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc quan tài cổ trên ngọn núi khổng lồ chợt có tiếng ác quỷ gào khóc đầy thê thảm, khiến người nghe sởn hết da gà.
Phía sau, mọi người đều tái xanh mặt mày, những thứ trên núi sẽ không lan xuống tận đây đấy chứ?
Ở trong mắt mọi người thì Thạch Hạo gan to bằng trời, đã tới một bước này mà vẫn còn dám tiến lên, không hề dừng lại, trên núi tựa như có quỷ tiên đang theo dõi hắn vậy.
Rầm!
Nhưng vào lúc này trên bầu trời chợt xuất hiện một sinh vật thân thể hình người, đầu là chim diều hâu còn cặp cánh là chim ưng màu đỏ ửng, tay cầm chiến mâu màu máu nhanh chóng đáp xuống
Chiến mâu kia đã gãy vỡ thế nhưng lại rất đáng sợ, nó mang theo một tia tiên khí và lan tỏa uy năng vô thượng!
Vẻ mặt của Thạch Hạo chuyển sang bí xị, đây vẫn gọi là thử thách ư?
Đối phương sở hữu pháp khí vô cùng khủng khiếp, vả lại bản thân mạnh mẽ vô cùng, thanh chiến mâu kia rất có khả năng là pháp khí Tiên đạo đã gãy vỡ!
Đây là tuyệt cảnh, tuyệt đối phải chết, hiện giờ hắn có đôi chút tin tưởng, nơi đây đã xảy ra biến cố nào đó và không còn là nơi thí luyện nữa!
Xoẹt!
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Thạch Hạo chỉ có đúng một động tác, ném mạnh tiên kiếm Đại La lên không trung.
Ầm!
Một cách không ngờ chính là, sau khi tiên kiếm Đại La xông mạnh lên mây xanh thì bản thân lại tỏa ra ánh sáng vô lượng, mưa ánh sáng ngập tràn tựa như đang phi tiên, tiếp đó là phát sinh một cú nổ cực lớn.
"A..."
Tiếng gầm rú đầy thê thảm cùng với mưa máu hôi tanh giữa bầu trời rơi ra, sinh linh cánh chim ưng kia nhanh chóng trốn về trên vách núi cheo leo.
Mà tiên kiếm Đại La thì rớt xuống và rơi vào trong tay của Thạch Hạo.
"Phát sinh chuyện gì thế?" Thạch Hạo nghi ngờ không thôi, mưa ánh sáng phát ra từ thanh kiếm này vừa nãy khiến hắn quan sát không rõ ràng lắm.
Qua một đòn vừa rồi thì hắn càng vững tin hơn, thanh kiếm có thể do trời sinh được đào từ bên trong mỏ đá dưới lòng đất này chắc chắn có lai lịch vô cùng to lớn!
Lần này, con đường mòn đã trở nên yên tĩnh lại.
Thạch Hạo lần nữa cất bước mà chẳng hề gặp phải ngăn cản nào, cũng không hề có bất cứ nguy hiểm nào.
Tiếp đó, hắn từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người, tiến thẳng vào nơi sâu nhất của khu tập luyện.
"Hoang đi vào trong rồi!"
"Hắn có thể thành công hay không, có thể còn sống đi ra ngoài hay không!?"
Nơi đây trở nên sôi sục, đã nhiều niên đại trôi qua và hiện giờ cũng đã có người đang hướng về nơi tu luyện chung cực này, bước đầu đã thành công và chỉ là không biết có thể sống sót trở ra không mà thôi.
Không một ai rời đi, tất cả đều đang chờ đợi kết quả.
Trên thực tế, dù là kết quả ra sao thì cái tên Thạch Hạo này chắc chắn sẽ in đậm ở rừng đá Bắc Hải này, sẽ không một ai lãng quên.
Thạch Hạo đi vào trong, tiến tới nơi tu luyện cuối cùng!
Phóng mắt nhìn khắp nơi thì hắn chợt ngây ngẩn tựa như hóa đá, rất lâu sau vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Bởi vì, thứ đập vào mắt hắn rất là kinh người!
Đây là một nơi đầy thê lương, rất rộng lớn chẳng thấy đâu là bờ, từng làn mây đen vờn quanh khiến bầu không khí nơi đây càng trở nên thần bí và đáng sợ hơn.
Trên đất, thi thể la liệt, cơ bản không cách nào đếm hết được.
Quan trọng hơn chính là, những sinh linh này tựa như vừa mới chết đi và ngã nhào trong vũng máu, máu tươi vẫn đang túa ra ngoài, thân thể tựa như vẫn còn sức nóng.
Mặt đất đỏ đậm, máu chảy thành sông!
Hơn nữa, gần như toàn bộ những sinh vật này hắn chưa hề nhìn thấy qua, từng hình thể to lớn nằm ngổn ngang nơi đó.
Bọn họ cầm trong tay rất nhiều binh khí thế nhưng đều bị gãy vỡ cả.
Là một khu chiến trường, là một nơi quyết chiến với quy mô hùng vĩ!
Có chim thần tựa như là Thanh Thiên bằng to lớn như núi cao, toàn thân là màu vàng đen, mi tâm của nó bị một mũi thần tiễn to lớn bắn thủng và phơi thây nơi đó.
Có một con vượn vàng to lớn tới cả vạn trượng, phía sau có mọc ra một chiếc đuôi cá sấu, là bị người khác dùng một côn đập nát đầu lâu, óc trắng tung tóe, nguyên thần tan nát, chết rất thảm.
Còn có sinh linh tựa như chân long nhưng lại có tới tám cái đầu lâu, thân thể khổng lồ cuộn tròn tựa như một ngọn núi lớn, kết quả là cơ thể bị đánh nát và cắt đứt thành mười mấy khúc, nó bị một thanh kiếm sắc bén chém lìa thế nhưng thanh kiếm ấy cũng bị gãy nát và cắm trên đỉnh núi lớn.
...
Nơi đây vô cùng khốc liệt, sinh vật mạnh mẽ vô số, tất cả đều nằm trong vũng máu, thân thể dính đầy binh khí, chết vô cùng thê thảm.
Việc làm Thạch Hạo kinh sợ nhất chính là, cuộc chiến này tựa như vừa mới diễn ra, bởi vì máu huyết trong thân thể của những cường giả này vẫn đang bốc ra sức nóng, vẫn còn độ ấm!
Việc này quá kinh người, tại sao lại như thế?
Dựa vào cảm giác thì Thạch Hạo biết, từng sinh vật nơi này đều mạnh mẽ tới khủng khiếp, dưới cách nhìn của hắn thì đây đều là một đám cường giả mạnh mẽ nhất!
Vì sao lại có một nơi như thế này? Cuộc chiến vừa mới kết thúc ư? Người sống cũng vừa mới rời đi à?
Thạch Hạo cất bước đầy cẩn thận trong làn máu đỏ, hắn muốn đi vào nơi sâu nhất và muốn nhìn xem thử đã xảy ra chuyện gì.
← Ch. 1297 | Ch. 1299 → |