← Ch.1325 | Ch.1327 → |
Thời đại đáng sợ nhất trong lịch sử cũng đã tới!
Khi nghĩ tới đây thì mọi người đều sợ hãi, ai nấy cũng run lạnh toàn thân, mỗi người tựa như chìm ngập trong vực sâu, cuộc đại chiến... lại tới như thế, quá đột ngột, mọi người vẫn chưa hề chuẩn bị tốt tâm lý.
Liên quan tới thế giới một bờ khác, liên quan với những địch thủ đầy vô tình và tàn nhẫn đáng sợ kia, truyền thuyết có quá nhiều, thứ này đại biểu cho địa ngục, cho tai ương!
Đồng thời, căn cứ vào những gì tiên hiền suy diễn, đại kiếp nạn của đời này sẽ vượt xa dĩ vàng, sẽ lật đổ toàn bộ đất trời, sẽ trở thành năm tháng tối tăm nhất trong lịch sử.
"Quá đột ngột mà, cuộc náo loạn này sao lại bạo phát như vậy chứ, ta vẫn còn chưa chuẩn bị kỹ càng!" Một vị trẻ tuổi kêu to.
Rất nhiều người run rẩy trong lòng, bọn họ chưa hề chuẩn bị xong, cơ bản là không có chuẩn bị, đều hi vọng cuộc đại chiến này tới càng muộn càng tốt!
Ngay cả Đại trưởng lão, hóa thạch sống của Thánh viện hay là ông lão của Tiên viện cũng đều biến đổi sắc mặt, bọn họ khiếp sợ không thôi, hiển nhiên đã bị tin tức này làm cho hoảng sợ.
Bởi vì, những nhân vật lớn tuổi này đã từng liên thủ suy diễn, cho rằng năm tháng đen tối sẽ không thể tới sớm như vầy được, ít nhất cần phải mấy ngàn năm nữa.
"Không ngờ bọn họ có thể phá giới tới đây nhanh như vậy, Hùng quan kia vững chắc bất hủ, được đúc thành từ huyết nhục của Tiên đạo, đáng ra không thể tan vỡ mới đúng." Có người nói nhỏ, tới hiện giờ vẫn không hề tin vào tai mình..
"Tỉnh táo một chút đi, đừng tiếp tục hôn mê nữa, nói rõ toàn bộ chuyện đã xảy ra nào!" Đại trưởng lão điểm vào mi tâm của người trung niên kia, dùng sức lực giúp hắn trị thương.
Người trung niên này bị thương quá nặng, tương tự như chiếc chiến thuyền bằng đồng kia vậy, nửa thân thể đều đã bị hủy sạch, dù là pháp khí phi hành hay là bản thân cũng đều hao tổn rất nghiêm trọng.
Vả lại, nguyên thần của hắn cũng đã rạn nứt.
"Mạnh tiền bối, quá thảm, biên cương đã hóa thành địa ngục, chết không biết bao nhiêu người, vô số sinh hồn kêu rên, vẻ thê thảm khiến người người không đánh lòng chứng kiến luôn đó!" Người trung niên dàn dụi nước mắt nói.
Hắn vô cùng bi phẫn, huynh đệ của hắn, người thân của hắn, bằng hữu của hắn, rất nhiều người thân thuộc đều bị đánh giết trong chớp mắt, cơ bản không thể nào phản khán được.
Khi nghe hắn nói rõ thì lông tóc của rất nhiều người đều dựng đứng, cuộc công kích của dị vực quá mạnh mẽ, cao thủ được điều động tới quả thật không thể nào tưởng tượng nổi, chớp mắt đã kích nứt Hùng quan.
Chỉ trong nháy mắt đó đã khiến rất nhiều người chôn thây bên trong phế tích, huyết nhục cùng với thành trì đều tan nát cùng với nhau, đều hòa thành thịt nát, vô cùng thê thảm!
"Ngươi nói là, ngươi tới từ Đại Xích Thiên!" Đại trưởng lão nhíu mày, lúc này hắn vẫn không hề mất đi bình tĩnh, vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh như trước.
"Dạ, Đại Xích Thiên, khu cổ địa được xưng không gì có thể phá nổi lại gặp phải hạo kiếp chưa bao giờ xảy ra, sinh linh đồ thán, hóa thành vùng đất ma quỷ!" Thân thể của người trung niên này ứa đầy máu tươi, bi phẫn tới gần chết.
Lúc này, một ông lão của Tiên viện lấy ra một viên thần đan có màu vàng tím nhét vào miệng hắn, lập tức người trung niên này được thần quang quấn thân, thần lực dâng trào.
Tiếp đó, xương cốt trong cơ thể của hắn không ngừng vang lên những tiếng ken két, huyết nhục từ từ rục rịch, nửa thân thể bên dưới đang nhanh chóng tái sinh với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Rất rõ ràng, đây là một viên thần đan, có thể giúp hắn phục hồi như cũ trong thời gian ngắn nhất!
"Đa tạ tiền bối!" Người trung niên lên tiếng, với tu vi của hắn thì cũng không thể nào tàn phế được, điều dưỡng qua một thời gian thì có thể mọc lại như cũ.
Hiện giờ, hắn chỉ mệt mỏi về tâm thần, bi thương quá độ mà thôi.
"Không phải Đại Xích Thiên dùng tiên cốt xem như là gạch đá để xây nên ư, con đường này đáng lý không thể bị phá mới đúng, làm sao lại sụp đổ được?"
Mấy ông lão này đều cau mày, sắc mặt biến ảo không ngừng, nếu là sự thật thì tình huống quá gay go.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như sinh linh của thế giới một bờ khác giết vào đây, thì cũng chỉ có thể tiến vào từ Biên hoang của Ba ngàn châu, vì nơi đó không hề vững chắc.
Năm tháng vô tận qua đi, cũng không biết có bao nhiêu chí cường giả đã tới nơi ấy và trấn thủ bên trong tòa thành cổ kia.
Cửu Thiên thập Địa, chỉ có Biên hoang của Ba ngàn châu mới không vững chắc, năm tháng dài đằng đẳng tới hiện tại, người của dị vực tuy rằng không thể nào đổ bộ vào từ nơi này thế nhưng vẫn tạo ra những phiền toái vô cùng lớn.
Vì vậy, từ đời tiên hiền này tới đời tiên hiền khác, khi sinh mệnh của bọn họ còn không nhiều thì đều sẽ tới nơi này, sẽ dùng sức lực cuối cùng của mình, dùng tu vi kinh thế đốt cháy bản thân và tiến hành một trận chiến cuối cùng trong cuộc đời mình.
"Nếu như Đại Xích Thiên sinh biến thì phiền toái càng lớn hơn, chuyện này mang ý nghĩa những con đường khác cũng khó có thể thủ vững được, bởi vì đều là những cửa ải có cùng cấp bậc như nhau." Đại trưởng lão than nhẹ.
Tại sao sẽ như thế chứ, yên ắng cả vạn cổ sẽ bước vào chung cuộc như vậy ư, máu và lửa sẽ đốt cháy khắp mặt đất này.
"Đi mượn Tổ Long giác rồi nhanh chóng thổi lên, hiệu lệnh toàn bộ đại tộc trên cửu Thiên này tới đây để trợ giúp Đại Xích Thiên!" Đại trưởng lão nhanh chóng ra lệnh, bởi vì tình huống quá khẩn cấp.
Thần hồn của tất cả mọi người đều run rẩy, vừa rồi còn nghe người trung niên kia kể lại mà hiện nay đã bước vào trong giai đoạn chiến tranh rồi.
Biết rằng chuyện này sẽ xảy ra thế nhưng một khi dấn thân vào trong và nghĩ tới những khả năng sẽ phát sinh, ai nấy đều rung động, nắm chặt nắm đấm, thậm chí có vài người sợ hãi và run rẩy thân thể.
Đây không phải là chuyện có thể nói sơ sài được, mà là bắt đầu liều mạng, bậc cha chú của bọn họ, thậm chí là huynh đệ của chính mình rất có thể sẽ máu nhuộm sa trường, sẽ bỏ mạng!
"Nói hết những chuyện mà ngươi biết ra đi, tại sao Đại Xích Thiên lại sụp đổ, trước đó thì có những biểu hiện ra sao?!" Một ông lão của Thánh viện trầm giọng nói.
"Lúc đó, toà thành cổ ấy cũng không có điều gì bất thường cả, chỉ là bị tiên vụ lượn lờ, thành trì vẫn vững chắc như trước mới đúng. Thế nhưng vào sáng sớm, khi mà luồng hào quang đầu tiên của thái dương chiếu tới thì thành trì đột nhiên vang lên một tiếng 'kèn kẹt', tiếp đó là rạn nứt rồi đột nhiên nổ tung!"
Người trung tiên miêu tả thật kỹ hình ảnh đáng sợ lúc đó nên đã khiến mọi người đều căng thẳng, tựa như đặt mình vào ngay trong tình cảnh đó.
Thành cổ bất hủ được xây dựng từ huyết nhục tiên dân đang sụp đổ ầm ầm thì rất nhiều người nhìn thấy được một chiếc 'bình' đầy đáng sợ, nó xé nát tất cả, dù cho tòa thành trì này được xây dựng từ xương cốt của Tiên đi nữa thì cũng không trụ nổi.
Khi nghe tới đây thì Thạch Hạo liền biến sắc, hắn nghĩ ngay tới điều gì đó rồi liếc mắt nhìn về Thiên Giác nghĩ trên bả vai mình.
"Lẽ nào là... Bình Luyện Tiên?" Kiến nhỏ màu vàng khẽ chấn động.
Trước đây không lâu bọn họ đã từng thấy qua một chiếc bình ở Bất Diệt phong, nó gào thét giữa sơn hà, hút lấy tinh huyết của chí cường giả, khủng khiếp tới cực hạn.
Đó chính là những dấu vết được lưu lại từ những năm cuối Tiên cổ!
Tương truyền, chiếc bình này được chế tạo ra để luyện Chân Tiên, hung uy cái thế.
Mà nó vốn nằm trong tay của một vị tồn tại thuộc thế giới một bờ khác đầy lâu đời không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng mà điều khiến người khác an ủi nhất chính là, nghe đâu vì người này đã sống quá lâu nên đã từ trần.
Không biết vì sao trong trận đại chiến ở trên một kỷ nguyên trước, bình Luyện Tiên này vẫn không hề xuất hiện, có người nói, chiếc bình này đã được chôn cùng với người ấy.
Chỉ là, Thạch Hạo cùng với Thiên Giác nghĩ không hề tin vào chuyện này, từ khi đi qua Bất Diệt phong thì bọn họ đã biết được một ít chân tướng. Sau khi cuộc đại chiến trên một kỷ nguyên trước kết thúc, Hạc Vô Song đã mang theo chiếc bình này đi khắp chiến trường để hút lấy tinh huyết.
"U u..." Tiếng kèn lệnh trầm nặng vang lên đánh tan suy nghĩ của Thạch Hạo.
Tiếng kèn lệnh này cuồn cuộn như sấm rền, vang vọng khắp Vô Lượng Thiên, xuyên thấu qua giới bích và lan rộng về cửu Thiên thập Địa.
Đây chính là chiếc kèn lệnh được luyện chế từ sừng Chân Long và nhận được vô số lần gia trì của tiên hiền. Chiếc sùng này sớm đã thông linh từ lâu, không thể nào tưởng tượng ra được, âm thanh của nó kèo dài và xuyên thấu qua giới bích, kêu gọi một vài gia tộc mạnh mẽ nhất.
Rất cấp bách, nhất định phải thông báo cho toàn bộ các đại tộc, để bọn họ chuẩn bị đại chiến!
Chiếc sừng rồng này ngày thường sẽ không được thổi vang, thực tế từ xưa tới nay cũng chỉ thổi qua có một hai lần, chỉ khi nào gặp phải chuyện mang tính uy hiếp cho cửu Thiên thập Địa thì mới dùng tới!
Kèn lệnh vừa vang thì mang ý nghĩa rằng, ngày tháng đen tối đã tới rồi!
Chân Long giác, vốn là một chí bảo khó tìm trong thiên địa, sau khi được chế tạo thành kèn lệnh thì có thể tưởng tượng ra được uy năng của nó tới mức nào. Nhưng, tiếng kèn lệnh này cũng không hề làm tổn thương tới linh hồn người nghe, nó tuy rằng vang khắp đất trời thế nhưng cũng không hề khuấy động tinh lực của người khác, sẽ không hề gây nguy hiểm tới nổ tung.
Vào thời khắc chiếc kèn lệnh ngân vang thì rất nhiều ông lão trở nên nghiêm nghị, người trẻ tuổi thì có im lặng, có nhiệt huyết dâng trào, cầu mong có thể lập tức dấn thân vào cuộc đại chiến, cũng có người trắng bạch mặt mày đầy vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy.
"Hùng quan nổ tung, chín phần mười những người bảo vệ ở nơi ấy đều chết thảm cả, khó mà chống lại được loại thiên uy kia..." Người trung niên tiếp tục lên tiếng.
Sau khi bình Luyện Tiên xuất hiện thì phá tan tất cả, phàm là tu sĩ trú đóng ở bên trong Hùng quan thì đều bị ép thành thịt nát, không hề có chút bất ngờ nào, chỉ có một tia tinh huyết vốn có sẽ bị miệng bình hút sạch.
Đây chính là hình ảnh đáng sợ vô cùng, chấn động tất cả mị người, ma uy như vậy thì ai có thể chống lại?
Duy có một điều khiến người khác không rõ nhất chính là, bình Luyện Tiên ấy vẫn lơ lững bên trên phế tích chứ không hề xung kích, và cuối cùng không ngờ lại lui trở lại, trở về một bên khác của giới bích.
Thế nhưng, sự đáng sợ vẫn nối tiếp, từ trong lối hở ấy có một bàn tay màu đen đầy to lớn lao ra phế tích, bao phủ cả khu vực biên cương và nghiền ép toàn bộ sinh linh.
Mặc kệ là già trẻ nam nữ, bất kể tu vi cao thâm hay yếu kém, tất cả đều hóa thành thịt vụn dưới một trảo này, những người không có ở trong tòa thành cũng đều bị giết chết.
Hành động này là tuyệt sát, tàn nhẫn và vô tình!
"Hơn nữa, đó tựa như là một nghi thức thờ cúng nào đó, thông qua máu huyết của sinh linh giới ta để mở ra một con đường đầy vững chắc!" Người trung niên ấy nghiến răng nghiến lợi nói, con mắt đỏ ửng, bởi vì thân nhân bằng hữu của hắn đều chết hết ở nơi đó.
Cũng không phải là chết trận mà là bị thu hoạch, là bị xóa bỏ, áp bức lăng nhục bi phẫn lấp kín tâm tình của hắn.
"Tất cả mọi người đều chết cả, biên cương của Đại Xích Thiên, những đứa bé vài tuổi đều bị một trảo chụp chết, chết không nhắm mắt, ta hận quá đi mà!" Người trung niên gào thét, những huyền tôn nữ của hắn cũng nằm trong số này, tất cả đều chết thảm, hắn tức giận sục sôi khiến cho phun ra một ngụm máu đỏ.
Lúc đó hắn đứng rất xa và khi liều mạng lao tới thì đã bị cơn gió mạnh do bàn tay lớn ấy tạo ra quẹt trúng, kết quả nửa chiến thuyền bằng đồng cùng với nửa thân thể của hắn đều bị đánh nát!
Chỉ là cơn gió mạnh từ xa cuốn lại mà đã đáng sợ như vậy rồi, nếu như là bàn tay thật sự của kẻ địch ấy chụp xuống thì ai có thể chống lại?
Tất cả mọi người đều im lặng khó nói nên lời, quả thật hiện giờ bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Dựa theo những gì người trung niên này nói, khả năng quá nửa cửu Thiên thập Địa tiêu đời rồi, bởi vì không một ai có thể ngăn chặn được sức mạnh ấy!
Rất nhiều người đang suy đoán, quá nửa là do Bất Hủ xuất thủ, là người trường sinh bất tử thật sự từ cổ đại tới giờ gây nên, vậy giới này ai sẽ là đối thủ chứ? Đời này không hề có sinh linh như vậy!
"Kẻ đó có truy kích không?" Một ông lão thuộc cấp độ hóa thạch của Tiên viện hỏi.
"Không biết vì sao bàn tay lớn kia lại lui trở về, vẫn không có hoàn toàn phủ xuống." Hai mắt của người trung niên ấy đẫm lệ, khi nghĩ tới thân nhân của mình đều chết hết thì như muốn phát điên.
Chính bởi vì biết bản thân kém rất rất nhiều so với bàn tay lớn cùng với chiếc bình Luyện Tiên đầy thần bí kia, cho nên hắn mới không hề xông lên chịu chết mà chạy về đây báo tin.
Đáng tiếc, giữa cửu Thiên thập Địa đều có giới bích, trận đài vốn có sớm đã bị bàn tay lớn kia bao trùm và hủy diệt, cho nên hắn đã trì hoãn thời gian nên mới có thể phá giới bích và tới đây.
"Các ngươi sợ à, sợ hãi ư?" Đại trưởng lão mở lời rồi nhìn tất cả mọi người.
Vào lúc này, nếu như nói là mọi người không sợ hãi thì đó là không phải, Trường Sinh giả không tồn tại ở kiếp này, không hề thấy Chân Tiên, vậy dùng thứ gì để chống lại Bất Hủ, đi chống lại người bất diệt từ xưa tới nay?
Hoàn toàn là châu chấu đá xe, là tình thế chắc chắn phải chết, cơ bản không hề có chút hi vọng nào!
Lúc này, rất nhiều người đều trầm mặc, cảm thấy cả bầu trời trở nên u ám, nhân sinh ngập tràn tuyệt vọng, không thể nhìn thấy được đường sống!
"Ta nói cho các ngươi biết, không cần phải sợ và cũng không được sợ hãi, người của thế giới một bờ khác dù cho mạnh hơn đi nữa thì cuối cùng gì cũng sẽ bị chúng ta đẩy lùi!" Đại trưởng lão hét lớn.
"Các ngươi có biết, năm xưa khi bọn chúng tiến vào giới này và cuối cùng vì sao lại rút lui không? Đó chính là, có một nguồn sức mạnh tồn tại!" Đại trưởng lão quát lớn: "Đời này, không cần phải tuyệt vọng, bởi vì bọn họ vẫn sẽ bị đánh lui như trước, khó có thể đặt chân vào giới này!"
Hắn là đang tiếp sức lực cho mọi người, không thể toàn bộ lâm vào cảnh hoảng sợ và mất đi tự tin.
"U u...." Kèn lệnh Chân Long được thổi vang chấn động cả sơn hả, khiến cho tâm thần mỗi người đầu nhộn nhạo.
Bởi vì, âm thanh của kèn lệnh trở nên cao vút và sục sôi, khiến chiến huyết trong cơ thể từng người sôi trào theo!
← Ch. 1325 | Ch. 1327 → |