← Ch.1347 | Ch.1349 → |
Kẻ thứ bảy!
Ba chữ, rất lạnh lẽo và cũng rất vô tình khiến đám vương giả kinh sợ.
Trong nhất thời, khu chiến trường cổ không một bóng cây ngọn cỏ nào trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía giữa trường, nhìn về người thanh niên trẻ tuổi tựa như chiến tiên kia.
Hoang, giết liên tục bảy vị vương giả, một mình đối kháng với toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của dị vực, chưa bại trận nào, khiến cho nhiều vương giả phải kinh sợ!
"Ghét thật mà!" Có người của dị vực gầm nhẹ, nắm đấm nắm chặt khiến các đầu ngón tay đều trắng bệch, tức giận ước ao có thể giết Thạch Hạo ngay tức khắc.
Nhưng, hiện thực đẫm máu đang bày ở trước mặt, thanh niên tên Hoang kia thật sự rất đáng sợ, không thể chiến thắng, vương giả trẻ tuổi các tộc không nắm chắc có thể đối phó được.
Ngay cả cửu Thiên thập Địa, lần này bọn họ không còn hoan hô, không còn sôi sục như trước nữa.
Bởi vì, thắng liên tiếp bảy trận, Thạch Hạo giết chết bảy đại cao thủ, sự phấn khởi của mọi người đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, và đang lo lắng thay cho Thạch Hạo.
Dị vực không còn cường giả nào nữa ư? Không thể!
Bởi vì, toàn bộ gia tộc Trường Sinh đều biết có vài gia tộc vô cùng cổ xưa, những người trẻ tuổi mà bọn họ bồi dưỡng nên từng tạo được những hành động đầy vĩ đại như thế nào ở cổ đại, quả thật có thể hù chết người, Chân Tiên cũng phải ngạc nhiên!
Những hành động vĩ đại này, bất luận là hành động nào nếu đặt ở tại thời đại này thì không cách nào có thể vượt qua được, tựa như là một tấm bia đá võ đạo đè ép khiến mọi người nghẹt thở!
Những người xuất thân từ mấy gia tộc này, lúc trẻ tuổi có người có thể bắt trăng hái sao, há miệng nuốt bốn biển, đó là quái vật trong quái vật, mạnh mẽ tới mức nào, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!
Năm tháng dài đằng đẵng đã qua đi như vậy, mấy gia tộc cổ xưa kia không thể nào sa sút được, bên trong tuyệt đối sẽ có những quái vật đời sau đang ngủ đông!
"Hoang, cảm ơn ngươi, nhưng phải cẩn thận đó!" Phía sau, có vài người của Lữ gia lên tiếng, biểu đạt sự cảm ơn trong vẻ bi thương thất vọng của mình.
Lữ Hồng, người nắm giữ hạt giống Sinh Mệnh, được tất cả mọi người xem trọng, mặc dù không thiện chiến thế nhưng lại lĩnh ngộ được chân nghĩa Sinh Mệnh, có thể sẽ có khả năng trở thành Trường Sinh giả, nhưng kết quả lại chết trong tay Ma điểu hoàng kim.
Thạch Hạo giết chết cô gái vàng kia thì cũng xem như là đã báo thù cho nàng.
Sinh linh của dị vực, lúc này tâm trạng vô cùng phức tạp.
Rất nhiều người đều đang suy nghĩ, quái vật trẻ tuổi có tên là Hoang này rất khó có thể địch lại, ít nhất bên trong sinh linh trẻ tuổi xuất trận lần này rất khó có thể tìm ra người ngang hàng.
"Có thể, hắn không hề yếu hơn người của gia tộc An Lan!" Có người thì thầm rồi yên lặng suy nghĩ.
An Lan tộc, đó chính là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của dị vực, mạnh tới mức khó tin, không thể nào tưởng tượng được, tên gọi của dòng họ này là một cấm kỵ, một khi gọi ra chân danh thì sẽ hiển uy ngay.
"An Lan tộc, rất nhiều vạn năm thì mới có thể bồi dưỡng được một hai người kế thừa có huyết thống mạnh mẽ nhất, nhiều nhất cũng không quá ba người, không biết đời này sẽ có thể đi ra một người nào không."
Vương giả dị vực đứng phía sau đang đánh giá và trao đổi, theo như tình thế hiện tại thì bọn họ rất ngóng trông người của tộc này xuất hiện, sẽ quét ngang cửu Thiên thập Địa, tiêu diệt tên Thạch Hạo ngang tàng này!
Ngay cả một cô cái của tộc này với thiên phú cũng không phải là rất mạnh được gả ra ngoài tộc mà lại có thể sinh ra một thiên tài như Triển Phong, trở thành một trong những vương giả thuộc thế hệ trẻ tuổi đời này, như vậy có thể thấy được An Lan tộc khủng khiếp tới cỡ nào.
Trên thực tế, dòng chính của bộ tộc này, người có huyết thống chân chính thì xưa tới nay sẽ không gả ra ngoài.
Đáng tiếc, nhân khẩu của tộc này ít tới mức đáng thương, huyết thống quá bá đạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự sinh sôi.
"Kẻ tiếp theo!"
Ngay khi chiến trường đang yên tĩnh thì người trẻ tuổi đang đứng giữa sân chợt mở lời, ba chữ dường như là sắt thép đánh thẳng vào lòng của thế hệ trẻ tuổi dị vực, khiến mỗi người đều run rẩy toàn thân.
Thời khắc này, rất nhiều người cảm nhận được sự nhục nhã, còn có cả tức giận và vẻ thất bại!
Đối diện, chỉ có đúng một người mà có thể chặn đứng được con đường của chư vương, tất cả mọi người đều không làm gì được hắn ư? Lẽ nào phải quay về và nhờ người khác tới chiến đấu?!
Một người một mình chặn đứng nơi ấy, khiến cho vương giả thuộc thế hệ trẻ tuổi của dị vực không hề có đối sách nào, khó có thể đối đầu.
Cảnh tượng này, vả lại còn ba chữ kia nữa, tất nhiên sẽ vô cùng chói tai!
"Kẻ tiếp theo", ba chữ này mang theo sự sỉ nhục còn có vẻ lạnh lùng, tựa như người thống trị đang liếc nhìn bọn họ bên dưới và đang tuyên án đầy cay nghiệt.
Điều này khiến cho cao thủ trẻ tuổi của dị vực không thể không tức giận, còn có chút khuất nhục, bởi vì từ các đời tới giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ bị sinh linh cửu Thiên thập Địa này sỉ nhục.
Kiếp này, hoàn toàn ngược lại, có người chặn ngang đường tiến công của bọn họ, một người khiến cả đám vương giả bọn họ phải kinh sợ!
Đối với một người mà có uy thế như vầy, tuyệt đối là một loại vinh quang, còn là một sự huy hoàng, hiện giờ bước đầu Thạch Hạo đã làm được.
Mặc kệ sau này ra sao, mặc kệ hắn có chết trận hay không thì trong chốc lát ngắn ngủi ấy, hắn đứng bên trên một ngọn núi cao và khiến cho những vương giả của các tộc dị vực không dám chạm trán!
Có thể, nhân số đám vương giả này có hạn, tới đây cũng không phải rất nhiều, dị vực còn có nhiều người rất mạnh và đang ngủ đông không ra, thế nhưng vào lúc này, cảnh tượng như vầy đã đủ rồi!
Phía sau, cao thủ trẻ tuổi của cửu Thiên thập Địa, vừa ước ao, lại đố kị, đồng thời nhiệt huyết sục sôi, Thạch Hạo có uy thế như vậy đã khuấy động cảm xúc của mọi người.
Thời gian lưu chuyển, từ xưa tới nay, sinh ra ở phía cửu Thiên thập Địa này luôn luôn bị bóng tối bao phủ, gặp phải uy hiếp, hôm nay, một người trẻ tuổi lại có thể khiến cho sinh linh của thế giới một bờ khác phải cúi đầu, việc này tất nhiên sẽ khiến người khác kích động và phấn chấn.
"Ngươi ngông cuồng quá!" Đối diện, có người quát lớn.
Thế nhưng, không người nào đứng ra, lúc này Mai rùa tiên vẫn chưa hề phát sáng, vẫn chưa chọn đối thủ cho Thạch Hạo.
Bởi vì, mỗi lần thắng liên tiếp ba trận thì sẽ có thời gian để hắn nghỉ ngơi ở trong chiến trường, không có tiếp tục lựa chọn đối thủ ngay lập tức.
Vừa nãy, Xà Dạ Xoa, Ma điểu hoàng kim từng là người chiến thắng nên có thể quay lại chiến trường bất cứ lúc nào, không cần phải được Mai rùa tiên chọn lựa, vì thế mới có thể chiến đấu cùng Thạch Hạo và dẫn tới việc hắn thắng liên tiếp bảy trận.
Hiện giờ, hắn có thể nghỉ ngơi hồi sức trong thời gian ngắn ngủi.
"Ta chỉ vừa mới ăn được Địa Tam tiên thôi, phía sau còn cần bốn viên thuốc, rồi thịt ba chỉ nữa... Quả là làm người khác đau đầu mà, thứ ngon quá nhiều, biết chọn sao đây, nấu nướng hầm luộc như thế nào, căng não thật." Thạch Hạo thở dài.
"Ngươi... quá hung hăng rồi đó, ngày khác chắc chắn sẽ chết rất thảm!" Đối diện, có sinh linh không nhịn được lớn tiếng nói.
Địa Tam tiên, bốn viên thuốc, thịt ba chỉ gì gì chứ, chẳng hề có cái tên nào dễ nghe cả, quá tục tĩu, quá cặn bã, là đang cố ý sỉ nhục đám vương giả bọn họ.
Trên mặt đất, cô gái vàng hóa thành một con chim thần vàng, thân thể của Xà Dạ Xoa chia năm xẻ bảy và lấp lánh ánh bạc, một thân rắn màu bạc đang nằm bên dưới.
Thạch Hạo thong thả thu dọn, chuẩn bị hưởng dụng mỹ vị.
Trên chiến trường trở nên yên tĩnh tới mức đáng sợ, việc này rất kỳ lạ, rất nhiều người đều đang nhìn hắn, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi dị vực đều đỏ bừng cặp mắt, từng người đều ngập tràn sát khí!
"Đúng quá còn gì nữa, có phải các ngươi đang trải nghiệm qua sự bi phẫn, vẻ bất lực cùng với nỗi sầu não?" Thạch Hạo đứng dậy nhìn bọn họ, cười lạnh nói: "Những thứ này đều bị các ngươi đẩy hết lên người chúng ta, từ xưa tới nay đều là như thế, uy hiếp sinh tử của chúng ta khiến chúng ta sinh tồn đầy gian nan. Hiện tại, ta cũng chỉ mới giết có bảy tên sinh linh thuộc thế hệ trẻ tuổi chớ nhiêu, chưa chi mà đã không chịu đựng nổi rồi à, thử suy nghĩ lại những thành tựu mà các ngươi đã gây ra đi, nhìn thử hai cánh tay dính đầy máu tanh của các ngươi đi, năm tháng dài đằng đẵng tới giờ thì chuyện ác đó nhiều như thế nào?!"
Thạch Hạo đứng đó mắng chửi chẳng chút đồng tình, bễ nghễ quần hùng dị vực, bao quát cả những người thuộc thế hệ trước, hắn rất căm phẫn cũng như tức giận dâng trào.
"Người trẻ tuổi, tuy rằng nóng nảy thế nhưng vẫn không thể làm nên chuyện gì. Thiên vận nằm ở bên ta, ở dưới đại thế sẽ trấn áp tới đây thì bất kể là ngươi hay là Tiên chân chính, tất cả đều trở thành cặn bã!" Một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, hắn cũng chẳng hề tức giận vì hậu bối của mình liên tiếp bại trận, vẫn lạnh lùng vô tình như trước, trong đôi mắt ấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đầy lộng lẫy, tựa như hai ngôi sao chói mắt lóe lên trong đem rét buốt.
"Chuyện đó cũng không thể nào nói trước được, đời sau nối tiếp đời trước để chém giết, từ thế hệ trẻ cho tới trung niên rồi tới lão niên, lấy máu thì phải trả bằng máu, dùng giết chóc để ngăn cặn giết chóc! Cái gọi là đại thế thì thế nào chứ? Ta chờ, Thiên vận thì sao chứ, ta mặc kệ, chỉ cần đánh tan là được!" Thạch Hạo đáp lại.
"Ngươi giết ta? Cũng chỉ là giun dế mà cũng om xòm à, ta chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết ngươi!" Người trung niên lạnh lùng nói.
"Ngu xuẩn, ông tới đây được à, cứ chờ tới lúc ông có thể vượt giới tới đây thật sự đi, tới lúc đó ta sẽ một bay bóp chết ông!" Thạch Hạo hùng hổ đáp lại.
Bởi vì, dựa theo suy đoán của những người của cửu Thiên thập Địa bên này, người của dị vực hẳn đang có mục đích gì đó thì mới không tiếc bất cứ giá nào để phá tan biên cương Đại Xích Thiên và mở ra một lổ hổng, thế nhưng lại bị sức mạnh của bức tường giữa hai giới áp chế, quy tắc ngăn cản, thật ra bọn họ không cách nào xâm nhập sâu vào trong, chỉ có thể dừng lại ở nơi biên cương này!
"Ngươi dám quở trách ta?!" Mày kiếm của người đàn ông trung niên dựng thẳng, sát khí ngập trời, tựa như một vùng biển đầy ma khí cuộn trào bao phủ đất trời.
"Nói ra cái tên của ông đi!" Thạch Hạo nói.
"Ngươi vẫn chưa phục? Nhớ kỹ, ta tên Sắc Đức!"
"Rất tốt, ra đã nhớ kỹ, ta nói được thì sẽ làm được, ngày khác, một tay ta bóp chết ông!" Thạch Hạo rất thẳng thắng nói.
"Ngươi..." Sắc Đức cũng không cách nào nhịn được nữa nên tức giận bước lên trước, muốn vung tay bóp chết Thạch Hạo.
Nhưng, thân thể hắn chợt rung động, vẻ cất bước cũng không được tự nhiên cho lắm.
Mọi người bên phía cửu Thiên thập Địa biến sắc, hắn đang bị sức mạnh giới bích áp chế, chứng tỏ hắn vô cùng mạnh mẽ và tạo nên sự cắn trả của quy tắc, người càng mạnh thì biểu hiện càng rõ.
"Ngươi muốn chết à?" Nhưng vào lúc này, Đại trưởng lão của Thư viện Thiên Thần Mạnh Thiên Chính âm thanh như sét, người trung niên đang chấn động kia chợt hừ lạnh một tiếng rồi quay trở về.
"Tiếp tục, có thể tiếp tục quyết chiến, còn lại ba người, ta cho phép các ngươi cùng lên một lúc!" Thạch Hạo mở lời, bễ nghễ đám nhân mã dị vực.
Việc này khiến không khí nơi đây nổ tung, rất nhiều người của dị vực nổi giận, bao gồm là một ít cường giả trung niên, sinh linh thấp kém trong mắt bọn họ, sinh sống ở trong thế giới từng bị bọn họ chinh phục, thân là đời sau của đời sau của kẻ chiến bại, thế nhưng lại dám xem thường bọn họ như vậy.
Thạch Hạo chẳng chút khách khí gì cả, nói: "Ta biết, các ngươi có mục đích không thể nói cho ai biết, ta muốn nói là, kế hoạch cứ thực thi và ra chiêu nhanh nhanh một chút, để người trẻ tuổi của giới mình lần lượt uổng mạng để làm gì? Nếu như tiếp tục đẩy bọn họ đi tìm chết, vậy thì cứ đưa một cục tới đây, ta sẽ cố gắng dọn sạch sẽ!"
← Ch. 1347 | Ch. 1349 → |