Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1468

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1468: Ôn chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Đáng tiếc, nửa câu quan trọng sau thì lại bị tiếng sấm nhấn chìm, bị thiên uy ngăn cản.

Sau khi thành Tiên, tới tột cùng là như thế nào?

Thạch Hạo muốn biết thế nhưng phía đối diện lại có lôi đình đan dệt, vô cùng chói mắt, ngăn cách trời cao, làm dao động dòng sông cổ năm tháng.

Bị chó cắn?

Thạch Hạo muốn cười to, đây là Tào Vũ Sinh của năm tháng đằng đẵng sau này? Hắn đã trải qua những chuyện gì, lại còn bị chó đuổi theo cắn nữa chứ.

Nhưng, nhìn dáng vẻ của hắn thì cũng không có gì cực khổ, mà chỉ là những trải qua khó quên thôi.

Đồng thời Thạch Hạo cũng thấy thương cảm, tâm tình trong nháy mắt trở nên phức tạp vô cùng.

Bởi vì, đạo sĩ mập này không phải tên Mập trong Đế quan kia, mà là đạo sĩ đã trải qua vô tận năm tháng, sớm đã đắc đạo thành Tiên từ lâu, rất khó tưởng tượng được lại trải qua đoạn chông gai như thế này.

Từ ngôn ngữ đơn giản như vậy thì Thạch Hạo biết, Tào Vũ Sinh đã chôn vùi cửu thế, mỗi lần như vậy thân thể sẽ biến thành thi hài và bò ra khỏi cổ mộ, dựa vào đó để tu hành.

Việc này tàn nhẫn tới cỡ nào chứ, một người sống thế nhưng lại phải chôn vùi dưới nền đất cả cửu thế, dựa vào thân thể để thông linh, xảy ra thi biến và sống lại như vậy, tích tũy từ đời này sang đời khác.

Sau mỗi lần thi biến thì sẽ bắt đầu một đời, đều cần phải trải qua hàng loạt hồng trần, bách thái nhân sinh, chua đắng ngọt bùi, nếm lấy hết thảy trên thế gian.

Rời khỏi ngôi mộ, sống chín đời, nhìn thì đạt được rất nhiều thứ thế nhưng nào ai biết, hắn đã mất đi bao nhiêu?

Mỗi một thế sẽ gặp phải những chuyện khó quên, ghi lòng tạc dạ, không thể dứt bỏ, nhưng mà, tới cuối cùng hắn chỉ có thể lãng quên, đi về phía nghĩa địa và chôn lấy bản thân.

Nếu ngẫm nghĩ thật kỹ thì đạo sĩ mập này đã trải qua quá nhiều, tuy rằng đã thành tiên nhưng lại có rất nhiều chuyện được chôn giấu trong thâm tâm, mất đi, từ trần, khó hơn nữa là nắm chặt cùng với nhớ rõ.

Dù cho cuối cùng hắn sẽ đứng ở đỉnh cao nhất, huy hoàng cực điểm, nhưung lúc quay đầu lại thì sẽ lại càng thất vọng, khó lòng bù đắp được nụ cười cùng thương tâm năm xưa.

Huống chi, Tào Vũ Sinh đã chôn vùi tận cửu thế, mỗi lần hắn sống lại là thông qua thi biến, hoàn toàn khác với luân hồi, thế nhưng hắn vẫn là chính hắn ư?

Ngay như vấn đề này, kể cả chính bản thân hắn cũng không muốn đối mặt.

Dù sao, nguyên từng vốn có sớm đã hủ diệt, bất biến cũng chỉ là thân thể, thân thể huyết nhục mạnh mẽ lần nữa được thai nghén ra linh thức, tuy rằng có thể trưởng thành và cuối cùng đạt được hậu chiêu mà năm đó từng lưu lại - là những chữ viết về ký ức được phong ấn ở trong các đồ vật, thế nhưng nói tóm lại là vẫn không giống.

Thạch Hạo thở dài, cảm thấy đau khổ.

"Từ trần cả trăm ngàn vạn năm sau, hoặc là cả một kỷ nguyên, vậy còn sót lại thứ gì?" Thạch Hạo tự hỏi đồng thời nhìn bóng người phía đối diện, chính vị cố nhân này cũng không phải là vị cố nhân đơn thuần kia.

Thạch Hạo không biết vô số năm về sau thì sẽ phát sinh chuyện gì, tới cùng đã xảy ra thứ gì.

Thế nhưng hắn biết, thời gian vô tận đã tiêu diệt, bạn bè thân thiết của đời này khả năng sẽ không tồn tại, hoặc là già đi qua năm tháng, hoặc là đã chết trận!

Bởi vì, từ trong lời nói của Tào Vũ Sinh thì hắn linh cảm được một vài thứ gì đó, một ngày kia rồi cũng sẽ tới.

"Hoang, người anh em của ta, ta vẫn là ta đó!" Đối diện, lôi đình ngưng lại, giáp trụ Tiên gia của đạo sĩ mập bị phá tan, hắn la lớn như vậy, tựa như có thể đoán được Thạch Hạo đang suy nghĩ thứ gì.

"Ta cũng không phải là thi biến đơn giản như vậy, ta đã tu ra được chín vệt dấu ấn Luân hồi, thật sự nhớ rõ quá khứ, ta vẫn là ta!' Hắn hét lớn.

Mặc dù tu vi của hắn cao thâm khó dò thế nhưng lúc này lại trở nên thất thố, tâm tình kịch liệt còn hơn cả Thạch Hạo, bởi vì năm tháng vô tận qua đi và đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người bạn bè khi xưa.

Đặc biệt, người này lại là Hoang, là một người từng lưu lại vô tận truyền thuyết, rực rỡ cực điểm thế nhưng cũng không còn xuất hiện nữa.

Hơn một kỷ nguyên, máu tanh quá nhiều, tối tăm quá nhiều, tàn khốc quá nhiều, không cách nào nói nên lời được.

Cặp mắt của đạo sĩ mập đỏ bừng, người quen thuộc lần nữa xuất hiện trước mắt mình khiến cho lệ nóng chảy đầy mặt, tựa như trở lại thời đại thiếu niên, hồi tưởng lại năm tháng xa xưa, những sự hài lòng, những dòng lệ nóng, những chuyện xưa và cả người xưa tựa như đang diễn ra trước mắt, cùng Thỏ nhỏ xinh đẹp hoạt bát nhai miếng thịt lớn, cạn ly rượu đầy, Thiên Giác nghĩ luôn miệng cả ngày cùng với hiếu chiến không thôi, Thập Quan vương đầy mạnh mẽ... Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, thiên cổ đã chôn xuống toàn bộ!

Đặc biệt là người trước mắt này, ở thời đại kia từng đẩy ra tăm tối, một người giết thẳng về nơi xa, dần dần đi xa.

Hắn từng muốn giúp đỡ thế nhưng đáng tiếc, khi đó trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, quá khủng khiếp.

Hơn nữa, sau đó thì hắn được mai táng, được chôn dưới địa phủ, mang theo đầy vẻ tiếc nuối.

Thật sự là Tào Vũ Sinh không biết, tới tột cùng có người nào kề vai sát cánh chinh chiến với Hoang hay không, nếu như không có thì thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, quá khổ, sẽ đối mặt với quá nhiều thứ.

Dù cho đoạn năm tháng đen tối ấy đã bị chôn vùi, trên thế gian cũng chỉ còn sót lại những tin đồn, không thể nào tìm hiểu được, không thể nào nghiên cứu ra, thế nhưng hắn biết, sự khủng khiếp ấy càng ngày càng sâu, càng ngày càng kinh khủng hơn cả mười lần, trăm lần!

Vì lẽ đó, khi Tào Vũ Sinh nhìn thấy Thạch Hạo, nhìn thấy tuổi trẻ như trước thì hắn không kìm hãm được sự thất thố của mình, bởi vì hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, hiện giờ người trẻ tuổi này vẫn còn rất non nớt, ngày sau sẽ bước lên một con đường như thế nào?

Hắn muốn biết, nhưng không cách nào biết được!

Như đứa đồ nhi của hắn từng nói, chung quy lại hắn đã bị chôn vùi dưới lòng đất, được mai táng trong năm tháng, cơ bản không thể nào biết được đoạn cổ sử quan trọng kia đã xảy ra như thế nào!

Nhìn thấy người bạn cũ đã biến mất đang xuất hiện trước mặt mình, nhìn thấy hắn vẫn thanh xuân niên thiếu, mặc dù biết Hoang rất lạc quan thế nhưng sâu trong nội tâm của Tào Vũ Sinh lại không nhịn được chợt co quắt lại, tương lai của người trẻ tuổi này còn có thể cười nổi nữa không, hay là phải gánh vác cả thanh thiên để chiến đấu.

Nhưng, hắn nhớ lại, ít nhất trước khi rời đi thì Hoang vẫn đang cười tươi, chỉ là mang theo chút uể oải mà thôi.

"Một trận chiến ngang trời, ta tin chắc, vào những năm tháng ấy ngươi là người mạnh mẽ nhất, sẽ sống sót! Chỉ là, vì sao không thể gặp nhau?" Nghĩ tới những chuyện về sau, về Hoang không còn xuất hiện nữa, hắn nhịn không được rống lớn một tiếng.

Bởi vì, hắn nhìn thấy Hoang đang giai đoạn trẻ tuổi, Tào Vũ Sinh thất vọng, càng là thương cảm, ước ao có thể bước qua dòng sông cổ năm tháng ấy để gặp hắn, cùng nhau ngồi tán gẫu hàn huyên mọi chuyện, nâng cốc cười đùa vui vẻ.

Nhưng mà, hắn làm không được, không một ai có thể làm được.

Hơn nữa, chính vì hắn biết, đời sau sẽ không có Hoang, không ai biết hắn đi nơi nào, như thế nỗi buồn càng tăng dần hơn.

"Thế giới này lớn như thế thì luôn có địa phương để ta tới, ta sẽ không chết!"

Thạch Hạo tuy rằng còn trẻ thế nhưng lại có thể thấy được một góc của tương lai, có thể cảm nhận được tâm trạng cô đơn và cô độc của loại vạn cổ kia, hắn có thể hiểu được Tào Vũ Sinh, cho nên lên tiếng an ủi như vậy.

"Đúng, ngươi sẽ không chết, tóm lại ngươi sẽ xuất hiện, ha ha... ta chờ ngươi!" Tào Vũ Sinh cười lớn, vốn là một người rong chơi trong hồng trần, thế nhưng hôm nay cánh mũi lại cay xè, lại rơi lệ.

Ầm!

Lôi điện cuồn cuộn mang theo tiên vụ, mang theo ánh sáng hỗn độn, tất cả đều là lôi điện trường sinh bổ nhào lên trên người của Tào Vũ Sinh.

Đoạn trò chuyện này của bọn họ không hề dính gì tới bí mật, chưa từng nói về những đại sự ảnh hưởng cổ kim thế nhưng lại gặp phải thiên phạt, bị thiên uy đánh lên trên người.

Thứ này có thể hủy diệt vạn vật, chém giết cao thủ vô thượng.

"Tại sao, ta không có bị trừng phạt?" Thạch Hạo nghi hoặc.

"Bởi vì, người kia đã gắng gượng nhận lấy hết thiên uy, tất cả đều đổ lên trên một người, chủ động nhận lấy tất cả!' Táng sĩ nữ khẽ thở dài.

Tâm tình của nàng khó yên tĩnh, vô cùng chấn động, những gì ngày hôm nay nàng nhìn thấy tuyệt đối là hiếm có cả vạn cổ, dù cho nhìn xuyên cổ kim thì cũng khó có thể tái hiện lại chuyện như thế này.

Nhưng hôm nay nàng đã thấy, đã chứng kiến được thiên biến, sẽ trở thành một đoạn bí sử!

Sau đó không lâu thì lôi điện biến mất, Tào Vũ Sinh nhe răng nhếch miệng không ngừng chửi rủa, một tiếng Đạo gia, một tiếng lão trời già khốn khiếp, khôi phục lại bản tính của mình.

"Bọn họ đâu?" Thạch Hạo muốn biết, thế nhưng cũng hiểu được, không nên hỏi.

Nhưng mà trong lòng hắn run rẩy, hắn hiểu rõ những người kia đều như thế nào

Tào Vũ Sinh sẽ biết hắn đang hỏi ai, đang hỏi về thời đại kia, những người thân thuộc ấy, những sơn hà nọ, nghĩ tới một kết quả rõ ràng.

Chỉ là, Tào Vũ Sinh vô cùng khó khăn, có một số việc hắn cũng không rõ.

"Lúc ta bị mai táng, bọn họ..."

Khi nói chỗ này thì một tia chớp xuyên thủng thân thể của Tào Vũ Sinh, quá khủng khiếp, tia sáng ấy mạnh mẽ tới cực điểm khiến thân thể của hắn chia năm xẻ bảy, gặp phải đại kiếp nạn.

Thiên uy này rất khó dò, muốn hủy diệt đi hắn.

Thạch Hạo sắc mặt biến đổi, hắn vô cùng hối hận, vô cùng tự trách bản thân, đáng ra không nên truy hỏi.

Rõ ràng, tên đạo sĩ mập kia biết rõ sẽ như vậy nhưng vẫn đáp lại câu hỏi của hắn, không hề sợ sinh tử.

"Bọn họ... đi cùng với ngươi!" Tào Vũ Sinh hét lớn, rốt cuộc khi nói ra vài chữ này thì đã bị hủy diệt trong ánh chớp, gần như diệt vong.

Thế nhưng, thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, trong miệng không ngừng gào thét: "Độ Kiếp tiên công!"

Cuối cùng, hắn gây dựng lại thân thể chứ không hề bị giết chết, chủ yếu là những lời nói này cũng không hề ảnh hướng tới cổ kim gì cả, cũng không phải là nhân quả quan trọng nào.

Nếu không, hắn không cách nào mở miệng được.

Trong lòng Thạch Hạo buông lỏng, cảm thấy có hi vọng, con đường phía trước cũng không quá tối tăm, hết thảy đều có thể thay đổi!

Chỉ là, trong lòng Tào Vũ Sinh cảm thấy nặng nề, bởi vì vô tận năm tháng sau này thì thế gian chỉ còn nghe cái tên Hoang chứ không còn gặp những vị cố nhân khác, việc này hơn phân nửa báo trước một chút chuyện gì đó.

Nghĩ tới những việc này thì Tào Vũ Sinh cũng tự hỏi bản thân, chân tướng của những năm tháng ấy là như thế nào? Tại sao đều phủ đầy bụi bặm vậy!

Đời sau, rất nhiều người nghiên cứu đoạn cổ sử ấy, chỉ có cái tên Hoang là được lưu truyền, một chiêu kiếm chém vạn cổ, độc đoán năm tháng, quá mức khủng khiếp.

Mặc cho việc không thấy Hoang thế nhưng Tào Vũ Sinh biết, xác thực đời kia đã có kết quả, sau khi thanh toán xong thì mới có năm tháng yên bình dài đằng đẵng qua đi, không có người nào tái chiến nữa.

"Ta đã tìm ngươi rất nhiều năm rồi thế nhưng lại không thấy. Đi khắp các vực, có thể trên thế gian này không thể nào thấy được ngươi nữa, nhưng hôm nay lại có thể nhìn thấy, ta rất cao hứng, rất kích động, đời này không hối tiếc rồi! Rất nhiều năm rồi không có khóc như vầy." Đối diện, Tào Vũ Sinh rất muốn khóc và cũng đang mỉm cười, thế nhưng nụ cười này còn khó nhìn hơn cả khóc.

Thật sự hắn rất kích động, nắm chặt nắm đấm tiếp đó là hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh trở lại, đồng thời trở nên nghiêm túc và trịnh trọng.

Hắn muốn nói cho Thạch Hạo một chuyện, dù cho gặp thiên phạt, dù cho có bỏ mạng thì cũng phải nói ra, nhất định phải nói cho Hoang đang còn trẻ này biết, sự liên quan của nó quá to lớn!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)