← Ch.1582 | Ch.1584 → |
Ai cũng không ngờ rắng sẽ có kết quả như thế này, quá khủng khiếp và cũng quá kinh người, Thạch Hạo một chân vừa mới bước qua cửa thì giờ lại trở thành phế nhân.
Đương nhiên, lần này cũng không phải do người khác hãm hại mà là do ông trời muốn thu lấy hắn.
"Hoặc là, thân thể vừa lột xác vừa nãy của hắn quá mạnh mẽ, thành ra sẽ bị thiên địa ngăn cản." Chí Tôn Đế tộc lên tiếng.
Việc này cũng không phải không có khả năng, khi nghĩ tới việc Hoang tới từ bên kia Đế quan và nếu như tái tạo lại thân thể ở bên này, như vậy sẽ bù đắp lại những tiếc nuối mà thiên địa bên kia khiếm khuyết.
Đại đạo của vùng thế giới này là đầy đủ, nếu như tái tạo lại chân thân và rèn luyện bản thân ở đây, như vậy sẽ càng giúp hắn mạnh hơn trước kia một đoạn dài, sản sinh ra tiềm năng kinh thế.
"Thiên địa ngăn cản ư, ha ha, mặc kệ như thế nào thì vận mệnh của tên nhóc này thật là thăng trầm." Một vị Chí Tôn cười khẩy nói.
Bởi vì, chuyện này không thể trách bọn họ được, những gì cần làm thì đã làm cả rồi.
Nếu như Hoang gặp bất trắc gì đó và chỉ còn sót lại nguyên thần, và nếu như có Vương Bất hủ truy cứu trách nhiệm thì cũng chỉ có thể nhằm về phía Cô tộc mà thôi.
Bởi vì, chuyện này vốn không hề có quan hệ gì với bọn họ, ngược lại, bọn họ còn ra sức cứu chữa cho Thạch Hạo, đi lấy hoàng huyết cho hắn, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lúc này, bọn họ xé ra hư không, vượt qua trời cao, nhanh chóng chạy về phía cổ địa Cô tộc.
Đây là lần thử nghiệm cuối cùng, nếu như không có hiệu quả nữa thì Thạch Hạo chắc chắn sẽ diệt vong.
Cô tộc, một chủng tộc thần bí và mạnh mẽ, một tay có thể cắt đứt không gian, một tay có thể cắt rời thời gian, hai môn thần thông cái thế này chính là tuyệt học của bọn họ và cũng là nguyên nhân để bọn họ có thể quét ngang quần hùng thiên hạ.
Đây là một bộ tộc vô địch!
Thành viên của tộc này ít ỏi y như Đế tộc, sinh sản không hề dễ dàng, thế nhưng chỉ cần xuất hiện một người thì sẽ là nhân vật khủng khiếp.
Một dãy núi đá được sương mù bao trùm, chúng tuy không cao, mờ mờ ảo ảo thế nhưng lại có sức mạnh kỳ dị lưu chuyển.
Những ngọn núi đá này rất nặng nề, hùng hồn và khí phách, mang theo một luồng bí lực khó diễn tả thành lời.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ luôn cảm thấy những ngọn núi đá này được ép chặt, tựa như ẩn chứa sức mạnh của vũ trụ vậy.
Đây chính là nơi dừng chân của Cô tộc, người ngoài không dám tới gần, chỉ có thể đứng ngoài.
Mấy người Chí Tôn mang theo Thạch Hạo tới đây, muốn mượn lò Âm Dương để chữa trị cho Thạch Hạo lần cuối cùng, mong rằng có thể xoay chuyển càn khôn, sửa lại kết cục.
Lò Âm Dương, một chiếc lò tiên với sắc thái thần bí, nó thai nghén ra hai khí Âm Dương, có thể điên đảo càn khôn, diễn hóa vận may lớn, giúp cho người khác có cơ hội cải mệnh.
Sở dĩ vật này mạnh mẽ cũng là vì, nó thai nghén ra hai khí Âm Dương.
Bởi vì, bất kỳ vật chất nào trên thế gian này cũng đều có thể giải thích bởi âm dương.
Núi đá liên miên, bao la hùng vĩ, diện tích to lớn, chỉ có điều nó lại bị sương mù thần bí nhấn chìm và không thể nào thấy được phần cuối, không thể nào biết được lai lịch thật sự của Cô tộc.
Tiên vụ ngập tràn, sức mạnh bất hủ khuếch tán, khí tức mạnh mẽ cùng với đạo vận tiên gia mờ ảo đan xen vào nhau, nơi đây chính là khu tịnh thổ của Cô tộc.
Vừa mới tới và vừa mới hạ xuống bên ngoài sơn môn thì mấy vị Chí Tôn đều ngẩn người, bởi vì nơi đây sớm đã có người đứng chờ và chẳng hề kinh ngạc khi thấy bọn họ.
Đó là một ông lão với vóc người thấp bé, con mắt tựa như ngọn đèn lấp lánh có thần, đó chính là Chí Tôn của Cô tộc, chính hắn là người đã phế bỏ Thạch Hạo.
"Cô Dịch, ngươi đang chờ chúng ta?" Một vị Chí Tôn mang theo vẻ chần chừ hỏi.
"Ừ, đã chờ rất lâu rồi." Cô Dịch, Chí Tôn Cô tộc gật đầu đáp.
"Ngươi... sớm đã dự liệu được, sẽ như thế?" Một vị Chí Tôn lộ ra thần mang trong mắt nhìn hắn chất vấn.
"Cô Dịch, ngươi cố ý phải không, muốn chúng ta đi xin hoàng huyết, và biết sẽ có kết quả như vậy?"Có người quát hỏi.
"Đương nhiên không phải cố ý rồi, chỉ là vừa nãy dâng trào cảm xúc nên chợt cảm ứng được, các ngươi hẳn phải biết, Cô tộc chúng ta được mệnh danh là một tay có thể cắt không gian, một tay có thể cắt thời gian, chính vì thế nên có quan hệ với sự mẫn cảm tới đặc biệt của bản thân, tất nhiên sẽ hiểu rõ thôi." Cô Dịch nói.
Lúc này, Cô Dịch đã nhìn ra tình trạng thảm hại của Thạch Hạo nên tiến về trước, cẩn thần tìm hiểu và hỏi những chuyện đã xảy ra.
"Ha ha, nếu như có thể thành công ngay lần đầu thì hắn cũng quá nghịch thiên rồi." Chí Tôn Cô tộc lắc lắc đầu, nói: "Bên kia Đế quan, thiên địa đã hư hao cả, nếu như muốn tái tạo chân thân ở chỗ này, bắt đầu lại từ đầu thì đời nào dễ dàng chứ, tất sẽ bị cắn trả!"
Hắn dùng giọng điệu chắc nịch nói, cho rằng chuyện này quá bình thường, bởi vì, nếu như bất cứ người nào từ Đế quan qua đây đều có thể bù đắp rèn luyện những tiếc nuối về thiếu khuyết của thiên địa đối với chân thân, như vậy thì đúng là trò cười, đó là chuyện không hiện thực mới đúng.
"Tiến vào lò Âm Dương, đây chắc chắn là một giai đoạn tất yếu phải trải qua, đối với tên nhóc này, khả năng sẽ là nhân họa đắc phúc, sẽ rèn luyện ra được một bộ thân thể vô địch vang dội cổ kim." Cô Dịch nói.
Hắn liếc mắt nhìn Thạch Hạo đã rơi vào trạng thái hôn mê, máu me khắp người, thân thể dần lạnh lẽo thì đưa ra kết luận như thế.
"Thân thể vô địch bễ nghễ cả cổ kim, nếu như có thể khôi phục lại như cũ hoặc là mạnh hơn đôi chút so với trước kia là tốt rồi." Lập tức có Chí Tôn ngăn lại.
"Thì ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi, ha ha, muốn làm như thế thì phải trả cái giá cực lớn, thế nhưng hắn lại không phải là con cháu Cô tộc ta." Cô Dịch cười khẩy.
Mấy người gật gật đầu.
"Nhưng mà, dù cứu sống hắn và khôi phục lại như cũ thì e rằng cũng không phải một lần là xong, cần phải thêm một vài thiên tài địa bảo để phụ trợ nữa." Chí Tôn Cô tộc Cô Dịch đưa ra yêu cầu.
Dựa theo lời hắn nói, Hoang đã bị phế tới mức này thì khá là nghiêm trọng, hơn phân nửa cũng chỉ có lò Âm Dương mới có thể rèn luyện được hắn, thế nhưng cần phải có một vài dược thảo quý báu ném vào trong lò.
"Rất phiền phức, cần phải ứng phó thật cẩn thận thì mới có thể luyện ra được bảo thể." Cô Dịch bình tĩnh nói.
Mấy người còn lại lộ vẻ khác thường, Chí tôn Đế tộc thì mở miệng, nói: "Ngươi hành hạ ra như vậy, là mục đích gì hả?"
"Nếu như ngươi đã cho là như vậy thì cứ mang Hoang rời đi đi." Chí tôn Cô tộc Cô Dịch nói.
Chỉ là, làm sao mấy người này sẽ rời đi chứ, tuy rằng vẫn đang hoài nghi động cơ của hắn thế nhưng hiện tại cũng chỉ có mỗi Cô tộc mới có thể bảo vệ được Hoang, mới có thể nghịch chuyển càn khôn.
Chuyện này truyền khắp và một vài sinh linh của các tộc đã biết được chút ít tình huống, thành ra đã tạo nên sóng lớn vô cùng.
Bởi vì, cần phải có một ít thiên tài địa bảo nên phải đi thu gom, cho nên sẽ không thể nào giấu nổi những người nhiều chuyện.
Mà lại, lúc ở thư viện Chiến Thần thì đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Thạch Hạo bị phế bỏ, hết thảy đã không còn là bí mật gì nữa, bên ngoài sớm đã lan truyền rồi.
Hoang bị phế bỏ, việc này từng khiến cho một ít bộ tộc vỗ tay ăn mừng.
Hiện giờ lại phải cứu sống Hoang, việc này khiến bọn họ rối bời.
Thế nhưng, những người hiểu rõ nội tình thì đều lên đường chạy về cổ địa Cô tộc, muốn xem rõ ngọn ngành và cũng muốn nhìn thấy cái chết của Thạch Hạo.
"Trật tự thiên địa đã đứt đoạn với thân thể của hắn, giờ muốn phục hồi lại như cũ thì đúng là nằm mơ, như vậy là bị phế hoàn toàn rồi!"
Trong dị vực này, nếu có người muốn Thạch Hạo khỏe lại thì thật sự không nhiều.
Mấy ngày sau, Cô Dịch lấy ra những dược thảo hi thế, là do các Chí Tôn cùng nhau liên thủ tìm kiếm lấy ra.
Đương nhiên, trong quá trình này cũng xuất hiện một số chuyện khác, ví dụ như có rất nhiều cao thủ tới, có Chí Tôn thậm chí là Bất hủ cũng đang để ý.
Trong đó, tất nhiên sẽ không hề thiếu đội ngũ của các đại tộc âm thầm thực hiện một vài giao dịch!
"Lò Âm Dương, tuy nhìn thấy là một thể thống nhất thế nhưng bên trong lại chia làm hai lò âm và dương, ta cũng chẳng hề có yêu cầu gì, chỉ cần để đứa cháu ta ở bên lò Âm và cùng rèn luyện với Hoang, có thể hay không?"
Đây là lời nói của Chí Tôn Đế tộc, hắn nói thẳng thừng, lần này hắn có đưa ra một ít đại dược quý báu để cứu chữa cho Hoang, thế nhưng lần này cũng phải giúp cho tôn nhi của hắn.
"Không được, phía trung tâm của lò Âm lần này ta đã thu xếp cho một đứa nhỏ của Cô tộc, cơ hội này làm sao đưa cho người ngoài chứ!" Cô Dịch kiên quyết cự tuyệt.
Có người đi ngang qua, đặc biệt là có một vị Chí Tôn khác mơ hồ nghe được lời nói đó thì liền kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra thế?" Hắn nhịn không được hỏi.
"Tranh đoạt tạo hóa, Cô tộc chẳng hề tử tế gì." Vị Chí Tôn của Đế tộc lạnh lùng nói.
"Hả?" Vị Chí Tôn đi ngang qua kia ngạc nhiên.
"Lúc Hoang tái tạo chân thân thì rất nhiều quy tắc cùng xích trần tật tự trong thiên địa đã đứt đoạn trong cơ thể của hắn, đây là một vận may lớn." Chí Tôn Đế tộc lạnh lùng nói.
Ngẫm nghĩ thật kỹ thì tên Chí Tôn đi ngang qua kia đã hiểu, nếu là người bình thường thì sớm đã chết đi rồi, đã hóa thành mưa máu, nhưng Hoang lại có thể dùng thân thể tàn tạ của mình để gánh chịu lấy đạo tắc cùng trật tự kia, lý do cũng một phần có mấy đại cao thủ bảo vệ ở bên người và giúp niêm phong hắn lại.
Hắn được đưa tới đây và rèn luyện bên trong lò Âm Dương, vậy những xích thần trật tự đứt rời trong người kia sẽ có giá trị kinh người!
"Cô Dịch, những thứ này đều là do ngươi cố ý phải không, ngươi sớm đã đoán được như vậy?" Một vị Chí Tôn quát lớn.
"Tuyệt đối không hề cố ý." Cô Dịch lắc đầu.
Lúc này, lò Âm Dương chân chính đã được đưa tới, rất nhiều người vây quanh và nhấc tới một hang đá tựa như được chế tạo từ một ngọn núi đá.
Nơi đây không chỉ có khí hỗn độn mà còn có ánh lửa bất hủ chân chính, hang đá này không hề tầm thường.
"Quăng thuốc vào trong lò!" Cường giả Cô tộc Cô Dịch phân phó, muốn bắt đầu việc rèn luyện.
Về phần Hoang, đã sớm bị bỏ vào trong lò Âm Dương rồi.
← Ch. 1582 | Ch. 1584 → |