← Ch.1612 | Ch.1614 → |
Chuyện này là thế nào, tâm tư Thạch Hạo ngổn ngang, lại thấy đạo sĩ béo, hơn nữa còn thêm một con chó đen đầu vuông tai to nữa.
Đó chính là Tào Vũ Sinh lúc trưởng thành, hay có thể nói là đạo sĩ béo của vô tận tháng năm sau này, sau khi bị người chôn dưới đất không biết bao nhiêu năm lại thấy ánh mặt trời.
"Thời không hỗn loạn, kia không chỉ là những việc ở thượng cổ mà còn có một vài sự kiện không thể đoán được xảy ra khoảng thời gian nào khi sông dài năm tháng vỗ vào hai bên bờ." Tam Tạng mở miêng.
Con chó kia quá uy mãnh, nước da đen bóng như một dải ngân hà lấp lánh ánh đen, hình thể khổng lồ như một ngọn Ma sơn thời Thái cổ.
"Đây là giống vật gì mà khí tức còn hung mãnh hơn cả hung thú thời tiền sử, hay là mấy loài có thể dễ dàng nuốt sống Thao Thiết, ăn sống Toan Hống*!" Thần Minh lộ vẻ kinh ngạc.
(*): Lai giữa sư tử và chó sói
Tam Sinh dược quý giá đến thế sao?
Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng ý thức sâu sắc được vật kia không đơn giản, hắn còn tưởng chỉ có Táng sĩ mới xem nó là chí bảo thôi chứ không hề nghĩ rằng ngay cả đạo sĩ béo kia cũng như vậy!
"Đối với Táng sĩ hoàng kim mà nói thì Tam Sinh dược chính là đệ nhất kỳ trân từ cổ chí kim. Sở hữu một cây liền mang ý nghĩa có thể tiến hóa thành Táng vương, nếu tên mập có phát hiện, chúng ta có thể chặn cướp!" Thần Minh mỉm cười.
Bởi vì, bọn họ biết rõ, cái kia chẳng qua là mảnh vỡ thời gian của tương lai chứ không phải thật sự là chuyện xảy ra trước mắt, dù cho đối phương có là Chân Tiên thì cũng không làm gì được bọn họ.
Mộ lớn san sát, ngang dọc trong hư không, tương đối kỳ lạ.
Một người một chó kia ngang dọc, vượt qua từng ngôi lại từng ngôi mộ cổ, thế nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, không thu hoạch được gì.
Hư không bất ổn, rất nhanh bọn họ trở nên mơ hồ, không thể hiện ra trong thời gian dài được nữa.
Có điều, thỉnh thoảng vẫn còn có tiếng chó sủa cùng tiếng quát mắng của đạo sĩ béo.
Ngoài ra, còn có tiếng bi thiết thê thảm cuối cùng, trong đó có cả tiếng của con chó đen to lớn kia. Bọn họ đã thất bại, không hề tìm được Tam Sinh dược.
Muốn cứu người nào? Bọn họ lại tìm cả đến nơi này, đây chính là giới ngoại, ở ngoài tất cả mọi thế giới.
Trong quá trình này, Tam Tạng cùng Thần Minh đang nhanh chóng ra tay càn quét chung quanh. Bên trong từng ngôi mộ cổ đều lưu lại hình bóng của bọn họ.
Nơi này rất quái lạ, rõ ràng ở trong tinh không nhưng tại sao lại có thể có nhiều ngôi mộ như vây?
Thế nhưng, tất cả các ngôi mộ đều trống trơn, bên trong có quan tài nhưng không hề có Táng sĩ ngủ say, càng không có hài cốt của bất kỳ sinh linh nào.
Trống rỗng, không có sinh linh, thi hài cũng không có, nơi này quá trống trải rồi.
Lôi linh vẫn đang tìm kiếm, khiêng thi thể đặt trên chiếu kia càn quét khắp toàn bộ khu mộ cổ, cuối cùng không có thu hoạch gì, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Con đường sau đó phảng phất như đã đến bên rìa vũ trụ. Giới bích rách nát, vết tích thời gian dày đặc, còn có từng cái khe hở đáng sợ, ở trong hư không, ở trên những ngôi sao chết, ở trên giới bích, vết nứt không ngừng lan tràn.
Tựa hồ, nếu có người hét lớn một tiếng thì nơi này sẽ đổ nát.
Tuy nhiên, khi Tam Tạng thử đánh một quyền thì hắn lại phát hiện chắc chắn hơn tưởng tượng nhiều, ít nhất còn có thể trường tồn nhiều vạn năm nữa, nơi này sẽ không hủy diệt.
"Ồ, tế đàn, các ngươi xem, nơi có có một tế đàn vô cùng cổ xưa, chúng nó đã leo lên đó, là muốn đi đâu?" Thần Minh kinh dị nói.
Ở nơi tàn tạ bỏ đi này lại có một cái tế đàn được luyện chế từ loại xương không biết tên, lóe lên ánh sáng lộng lẫy lờ mờ, hình thành một cái tế đàn cổ.
Phương pháp mở ra rất đơn giản, chỉ cần khống chế pháp lực, truyền năng lượng vào là có thể kích hoạt.
Ánh sáng năm góc lóe lên, mấy trăm con Lôi linh khiêng bộ thi thể vô thượng kia cứ thế biến mất rồi.
"Đuổi theo nữa không?" Thần Minh mang theo vẻ hoài nghi.
Chính bọn họ cũng không biết tới nơi nào, thật sự đã rời đi đủ xa, từ Hải bộc ở dị vực siêu thoát ra ngoài, tiến vào hư không cổ không biết.
Bọn họ đã nhìn thấy Lôi linh khiêng thi thể và theo sát phía sau, đã nhìn thấy vô sổ mộ lớn, hiện giờ lại càng sắp vượt qua thiên địa, muốn tiến vào một nơi không thể nào đoán trước nữa sao?
"Nhìn, cá Côn con vẫn đang theo vào!" Thạch Hạo nói.
Con cá kia rất kiên định, từ đầu đến cuối đều đi theo, không hề có ý tứ rời đin.
"Có lẽ con đường trở về của cá con nguyên thủy vẫn con đang tiếp tục. Nó muốn trở về nơi đầu nguồn, chúng ta cũng theo vào!" Tam Tạng nói.
Dựa theo lý giải của hắn thì cá con nguyên thủy từ đầu nguồn đi ra, bơi đến các nơi như trong Hải bộc, đến giai đoạn hơi trưởng thành nhất định sẽ dọc theo đường cũ quay về.
Chỉ là, con đường này cũng quá đặc biệt, không phải đầm nước, không phải sông lớn, mà là tinh không, còn có cả tế đàn!
Cuối cùng, bọn họ nhanh chóng theo vào, sợ mất dấu đám Lôi linh đã bước lên hành trình mới.
Ánh sáng ở năm góc lấp lóe, bọn họ đã xuất hiện trên một bình đài, xung quanh tràn ngập khí hỗn độn, khắp nơi đều là những ngôi sao tàn tạ, nơi này vẫn là một khu vực bị bỏ rơi.
Cách đó không xa vẫn là một tế đàn!
Có thể cảm ứng được, nơi đó có gợn sóng và khí tức còn lại của Lôi linh sau khi rời đi.
"Đi nơi nào đây mà không ngừng sử dụng tế đàn, chúng ta còn có thể trở lại sao?" Dù bình tĩnh như Tam Tạng thì vào lúc này cũng đau cả đầu, đã hơi hoài nghi rồi.
Thế nhưng còn có lựa chọn sao?
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi tiếp tục lên đường.
Lần này, sau khi ra khỏi tế đàn truyền tống thì bọn họ phát hiện đang ở trên một gốc cổ thụ, nó vô cùng to lớn nhưng toàn thân lại khô héo, không có cành lá.
"Thần thụ khô héo, đã chết trong quá trình tiến hóa thành Thế Giới thụ, vùng tinh không này cũng vì thế mà đều khô cạn theo!" Vẻ mặt Tam Tạng nghiêm túc.
Điều này làm cho bọn họ nghi ngờ, những nơi đi qua đều là những thế giới cổ xưa tàn tạ, mà không giống như một biển sao, một thế giới khác.
Cứ thế, bọn họ vẫn không ngừng lướt qua, sau mỗi một lần ra ngoài đều có thể nhìn thấy một cái tế đán, tất cả đều có trận văn phức tạp, có lẽ có thể dẫn đến những thế giới không giống nhau.
Cứ thế, bọn họ liên tục vượt qua nhiều lần, tổng cộng bước lên chín cái tế đàn, lúc này mới tới gần chỗ cần đến.
Nói là chỗ cần đến bởi vì bọn họ phát hiện Lôi linh đã ngừng lại, hơn nữa nơi này cũng đã không còn tế đàn để tiếp tục lên đường.
Đây là nơi nào mà càng thêm trống trải, mờ mịt, dường như là thế giới lúc sơ khai, vạn vật chưa xuất hiện, không thấy sinh linh, tất cả đều nguyên thủy như vậy.
Khí Thái sơ chuyển động, âm dương đan xen.
"Thật cổ quái!"
Bọn họ không chắc có thể còn trở lại được không, bởi vì, những tế đàn kia là một chiều, không thể qua lại.
Lôi linh đứng đó chần chờ, cuối cùng đồng thời vèo vèo chuyển động, xuyên qua một mảng sương mù, tiến thẳng trong hư không. Hình như chúng nó rất kích động.
"Đã tìm được chỗ cần đến ư?" Tam Tạng lộ ra sắc mặt khác thường.
Con đường phía trước rất đặc biệt, cũng rất quái lạ, chiến kích sứt mẻ, rìu đá vỡ nát, còn có chiến hạm thủng trăm ngàn lỗ, lại hiện lên một cách đột ngột.
Bên trong sương mù hỗn độn, ở trên đường đi, càng lúc càng xuất hiện nhiều loại chiến thuyền bỏ đi cùng với các loại binh khí gãy vỡ.
Rất rõ ràng, nơi này đã từng xảy ra đại chiến.
"Rất đáng sợ, tuy rằng các loại binh khi kia đã hoàn toàn hư hại, phù văn cũng đã bị người xóa đi, thế nhưng có thể nhận ra, chúng nó đã từng vô cùng mạnh mẽ, tiên khí cũng không ít!" Thần Minh cho ra phán đoán.
Có vài thứ từng là binh khí tuyệt thế, nhưng đã bị hủy diệt rồi, hơn nữa vết tích còn bị hoàn toàn xóa đi, đáng tiếc là tinh hoa kim loại Tiên đạo ẩn chứa bên trong đều bị lấy đi rồi.
"Đã đến, chỗ đó có hai cánh cửa!"
"Cửa... lớn như vậy?"
Đó là hai cánh cửa đá, thật sự quá lớn rồi, ở trước mặt nó, ngôi sao đều có vẻ rất nhỏ, đứng sừng sững trong hư không như thế, không biết dẫn đến nơi nào.
Mà trước cánh cửa này, các loại đồ vật càng nhiều hơn, ngoại trừ chiến hạm ra thì còn có hòn đảo rách nát.
Nói là hòn đảo nhưng lại giống thiên thạch đã bị luyện chế hơn.
Ngoài ra, còn có hài cốt, có cái rất lớn, như một xương sọ trắng tinh, giống như một ngôi sao, thậm chí còn lớn hơn.
Có điều, chúng không có phù văn, cũng không có sóng thần lực, đều đã bị lấy sạch tinh hoa, chỉ để lại xương cốt.
Một ít binh khí như cây búa màu tím lớn như mặt trăng vậy, cũng đã bị chém đứt một nửa, mất hết tinh hoa, cũng rơi rớt ở nơi này.
Từng bộ từng bộ thi hài còn sót lại cho biết lúc trước từng mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng hiện giờ chỉ còn sót lại cái túi da, còn có những khúc xương bất hoại.
"Khó có thể tưởng được, những thứ này đều là tuyệt đại cao thủ, là sinh linh không thể nào tưởng tượng được, lại chết đi không ít, năm đó, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Chính là cái cánh cửa đá trước mặt này đã cắt đứt con đường phía trước của bọn họ sao?
Thạch Hạo hoài nghi, các loại pháp khí ở nơi này cùng với các loại sinh linh, cấp độ cao đến dọa người, chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì mà đều bị người rút đi tinh hoa, chém hết đạo tắc, chỉ chừa lại những khúc xương vỡ, xóa hết huy hoàng từng có.
"Chờ một lát, có chút mùi vị quen thuộc." Thạch Hạo bỗng mở miệng.
Cách đó không xa có một khối thiên thạch, ngay trước cửa đá, bên trên có một sinh linh đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm, máu thịt khô héo, tinh khí mất hết.
"Trước người hắn vẫn còn máu, còn chưa khô cạn!"
Đây là một phát hiện kinh người, tất cả sinh linh đã mất hết tinh hoa mà hắn lại còn giữ lại một phần. Đối với nơi này mà nói thì đó là kỳ tích, là phát hiện trọng đại.
Trước sinh linh kia có một vài chữ, rất cổ xưa, cũng rất thần bí, là dùng máu để viết ra.
Phần phía trước là máu màu vàng, phần phía sau là máu màu đen.
Thế nhưng, Thạch Hạo không nhận ra!
"Về... không được rồi!" Tam Tạng nói ra vài chữ như vậy, hắn vậy mà nhận ra, hơn nữa còn nói cho Thạch Hạo, đó là Tiên văn thật sự!
← Ch. 1612 | Ch. 1614 → |