← Ch.1657 | Ch.1659 → |
Táng sĩ, bộ tộc này đã xuất hiện, có nam có nữ, ai nấy đều trẻ trung, ngồi bên trên một chiến xa hắc kim trồi lên từ lòng đất.
Mai Táng đại cách nơi đây vô cùng xa xôi, bọn họ đã dọc theo cổ táng mạch bên dưới lòng đất tới đây, trở thành một biến số trước Đế quan này.
"Đừng hiểu lầm, chúng ta cũng chỉ tới xem trò vui mà thôi, cũng không hề có ý định ra tay đâu, ngủ lâu như vậy rồi nên muốn nhìn xem thử anh kiệt đương đại này mạnh tới mức nào." Một người trẻ tuổi trong đó giải thích.
Một thế lực đột ngột xuất hiện thì ai dám thả lỏng chứ?
Dù cho là dị vực cũng không dám xem thường, dù cho bản thân họ rất mạnh mẽ, có thể nhìn khắp thiên hạ, lòng ngập tự tin, thế nhưng khi đối diện với Táng khu thì cũng phải cực kỳ kiêng kỵ!
Bởi vì, trước đây không lâu Vương Bất hủ đã tự mình tới thăm Mai Táng địa, dùng thái độ trịnh trọng hết mức để gặp mặt, vả lại còn đi rất nhiều ngày nên khiến người người giật mình.
Vương Bất hủ siêu nhiên biết dường nào, cao cao tại thượng, ngắm nhìn dòng sông dài thời gian chảy dài, ngồi xem thiên kiêu trong nhân gian lần lượt thay đổi, trên đời này rất ít thứ có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ thế nhưng khi đối mặt với Mai Táng địa thì lại cực kỳ coi trọng!
"Chúng ta sẽ lùi về sau đôi chút, chư vị xin cứ tiếp tục." Một người trong đó lên tiếng.
Thạch Hạo rất bất ngờ, bởi vì, chưa bao lâu mà đã gặp lại người quen cũ, Tam Tạng cùng với Thần Minh cũng nằm trong nhóm người này thế nhưng cũng không biểu thị gì cả.
"Tuân mệnh Táng vương tới quan chiến." Rốt cuộc thì Thần Minh cũng mở lời, lộ ra hàm răng trắng bóng óng ánh.
Mấy sinh linh này đều là Táng sĩ hoàng kim, trong đó Tam Tạng là người thánh khiết nhất, Thần Minh thì đầy quyến rũ, tất cả đều thu hút ánh nhìn của mọi người, không muốn chú ý cũng khó.
Trước kia, mọi người hiểu rất ít về Táng khi, thậm chí Đế quan còn chẳng biết gì cả, chỉ là gần đây mới biết được đôi chút mà thôi.
Chiến xa hắc kim mang theo khí tức loang lổ của năm tháng, dù cho bên trong có pha trộn không ít tiên kim hắc ám thì nó vẫn bị ăn mòn không ít, vết rạn xuất hiện khắp nơi.
Là do thời gian chém xuống, năm tháng lưu lại, hiển lộ ra một phần nào đó của sự cổ xưa, trạm trổ ra dấu vết của đại đạo!
"Chư vị, có thể không quan tâm thì chớ quan tâm, đợi chúng ta phá tan Đế quan thì cùng nhau đạp phá giới này!" Một vị Chí tôn mở lời, hoàn toàn không hề xem nhẹ với vài người trẻ tuổi này.
Việc này khiến người người thất kinh trong lòng!
Thạch Hạo có lý do để hoài nghi, lúc An Lan Du Đà tiến vào Mai Táng địa đã đạt thành điều kiện nào đó với Táng vương của nơi đó rồi.
Thế nhưng, hôm nay đã không còn đường lui nữa, chẳng lẽ còn có chuyện thê thảm bết bát hơn việc dị vực phá quan thành công ư?
"Ha ha, các vị bằng hữu Mai Táng địa, các ngươi tốt chứ, ngưỡng mộ đã lâu!" Có người trẻ tuổi của dị vực mở lời, hắn cũng là Đế tộc đang chào hỏi những người này.
Từ thân phận và địa vị tới nói thì Táng sĩ hoàng kim cũng ngang ngửa với Táng sĩ.
"Các ngươi cứ làm việc của mình, xem chúng ta như không khí cũng được." Một nữ Táng sĩ nói.
'Tốt, chúng ta quyết chiến, mau chóng giết chết những tên này, sau đó sẽ cùng chư vị hàn huyên tiếp." Thanh niên Đế tộc cầm thiên mâu trong tay lên tiếng, tiếp đó phân phó nói: "Còn không đi giết bọn chúng đi, một đám gà chó mà thôi, chớ có lãng phí thời gian."
Có thể nói, lời này rất là ngạo mạn kèm theo sỉ nhục, xem thường người bên phía Đế quan này.
"Ha ha... Để ta tới, cái tên kia, tự cho mình là hạng người vô danh kia, ngươi lại đây, trước tiên giết chết ngươi rồi tính!'
Phương hướng dị vực, một chàng trai còn trẻ tuổi với chiến y màu bạc bước tới, dáng dấp điển trai thế nhưng lại nở nụ cười đầy cợt nhã, chẳng hề giống như chuẩn bị đại chiến.
Hắn ngông cuồng chỉ thẳng mặt Kim Triển, tràn đầy vẻ xem thường.
"Ta tên Kim Triển!' Kim Triển lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn cố nén lấy cơn khí nóng, lúc này hắn muốn hét thật lớn, trước giờ đời nào hắn bị người khác xem thường như thế chứ?
Lần này, hắn chiến để quật khởi, nếu như Đế quan ổn định lại thì đây chính là một chiến tích đầy huy hoàng của hắn!
Làm sao để Hoang giành mất danh tiếng chứ? Hắn không phục, Hoang có thể trăm chiến trăm thắng, nhưng hắn thì được mấy phần? Ngày đó tuy ràng bị Hoang đánh bại thế nhưng trong lòng hắn ngập tràn sự không cam.
Kim Triển rất tự tin, hắn đã thoát thai hoán cốt hơn xa trước kia, có thể một trận chiến trước Đế quan này sẽ khuấy động cả thiên hạ!
"Gì mà Kim gì mà Triển, đều là người chết cả, không cần nhiều lời, ta không hứng thú và cũng không muốn biết, bởi vì giết chết ngươi rồi cũng sẽ chẳng hề tăng cường hào quang của ta."
Thanh niên áo bạc chẳng hề khách khí gì cả, cứ thế lớn giọng chế nhạo, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Kim Triển.
Dù cho Thạch Hạo rất phản cảm với Kim gia thế nhưng lúc này cũng vô cùng căm ghét tu sĩ của dị vực này, ngông cuồng hung hăng tự đại, thật sự cho rằng Đế quan rất dễ bắt nạt ư?
"Tới, tới, tới, nhanh để ta cắt lấy đầu ngươi nào." Người trẻ tuổi áo bạc lên tiếng.
"Giết!'
Kim Triển nổi giận, nhục nhã như vậy khiến sắc mặt của hắn đỏ bừng như máu, mái tóc dựng thẳng, ánh mắt lộ vẻ căm thù giết thẳng về trước, vận dụng đại thần thông của tộc này.
Mạch này có thể chất mạnh mẽ, ưu thích nhất là luyện thể, Kim Triển vừa tới chính là chưởng ấn với trăm ngàn luồng phù quang.
Ầm một tiếng, mặt đất rung bần bật, giữa càn khôn xuất hiện quy tắc đại đạo, đây chính là sự thể hiện thực lực của Kim Triển, hiện giờ hắn thể ngộ cực sâu trong cảnh giới Trảm Ngã.
"Xoẹt!'
Một vệt ánh bạc xuất hiện, người trẻ tuổi đối diện giờ tay thành đao chém hư không, đoạn thiên địa!
Hắn rất là ngả ngớn thế nhưng lực công kích lại kinh người.
Ầm!
Chưởng ấn của Kim Triển hóa thành ánh sáng và bị cắt lìa trong hư không.
"Chỉ có ngần ấy bản lĩnh à?" Người trẻ tuổi của dị vực cười cợt nói.
Mọi người của Đế quan ở phái sau hoảng sợ, KIm Triển mạnh mẽ là điều hiển nhiên, trong thế hệ cùng trẻ tuổi cũng thuộc hạng kỳ tài ngút trời, không có mấy ai sánh vai được.
"Người này không hề đơn giản, không phải bình thường Vương tộc, thể nội của hắn ẩn chứa rất mỏng Đế huyết!" Phía sau chợt có người lên tiếng.
Người trẻ tuổi áo bạc rất mạnh, lúc vận chuyển pháp lực thì thể nội tản ra một chia khí tức Đế tộc rất nhạt khiến người khác phải kính nể.
Đế tộc, bất luận như thế nào thì số lượng của mạch này rất là ít ỏi, sinh sôi rất là khó khắn, bởi vì nếu mạch này đủ nhiều thì thừa sức quét ngang thiên hạ!
Nói như vậy, những chủng tộc khác thông hôn với Đế tộc và có dòng dõi thì chín phần người khi được sinh ra sẽ là Đế tộc, dòng máu của bọn họ bá đạo vô cùng.
Đương nhiên, việc này cũng chỉ giới hạn ở tình huống bình thường.
Mà trong quá trình sinh sôi trong năm tháng dài đằng đẵng thì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như thông hôn với một vài Đế tộc có thể phách bị bệnh thì sẽ đản sinh ra những dòng dõi thuộc tộc khác.
Loại đời sau như vầy thì thể nội sẽ chảy Đế huyết rất mỏng manh, không cách nào sánh được với Đế tộc và sẽ trở thành chi thứ, thế nhưng cũng sẽ mạnh hơn những chủng tộc khác.
Kim Triển rất là bất hạnh, lại gặp phải loại này!
Thế nhưng, xét theo khía cạnh của Kim Triển thì hắn lại vô cùng không phục, cảm thấy mình nhận lấy sỉ nhục, bởi vì phía đối diện có Đế tộc dòng chính thế nhưng lại không thèm để ý tới hắn, chỉ sai khiến một tên chi thứ có huyết thống không thuần thuộc cảnh giới Trảm Ngã tới giao thủ với hắn.
"Giết!'
Kim Triển hét lớn, bạo phát toàn diện, trên trán hiện lên hoa văn thần bí và thậm chí còn mọc ra một chiếc sừng với hào quang khiếp người.
Thời khắc này, khí tức của hắn tăng vọt, thực lực tăng vọt, tựa như thoát thai hoán cốt vậy.
Hắn cũng không phải là Nhân tộc, ai cũng biết, Kim gia tuy rằng hiện ra hình người thế nhưng lại có lai lịch khác, hiện giờ hắn đang triển khai năng lực thiên phú của bản thân.
Ầm ầm ầm!
Hư không trong thiên địa sụp đổ, hắn muốn giam cầm rồi đánh chết chàng trai áo bào này.
Thời khắc này Kim Triển đầy đáng sợ, hoa văn trên trán bay ra ngoài và không ngừng mở rộng, mỗi một hoa văn tựa như một dãy núi trấn áp về trước.
Hắn đang xây dựng quy tắc và hình thành nên một vùng pháp giới bên trên bầu trời, chính là phạm vi quy tắc bao phủ lấy tứ phương, có thể trấn áp cường địch!
Xoẹt!
Đồng thời, nơi trán của hắn lao ra một chiếc sừng óng ánh, nó xé nứt thiên địa và tiến vào trong vùng pháp giới ấy, chém ngang tất cả!
Chiếc sừng này rất đặc biệt, nó rong chơi trong quy tắc, có thể trảm đạo, có thể cắt chém trật tự, như muốn chém giết chàng trai áo bạc đang bị trấn phong bên trong phạm vi pháp tắc kia.
Hành động này vô cùng dũng mãnh, vùng pháp giới kia nổ vang như muốn cố định lại chàng trai áo bạc, khiến cho không ít người trên tường thành Đế quan hoan hô hò hét.
Đáng tiếc là, lúc chiếc sừng kia chuẩn bị chém trúng đối thủ thì người nọ chuyển động, đột nhiên tránh thoát đồng thời cả người phát sáng, đốt cháy ra chiến khí kinh thế.
Đó là máu Đế tộc, tuy rằng rất mỏng thế nhưng có thể phá diệt hết thảy ngăn cản.
Ầm ầm!
Người trẻ tuổi áo bạc vung quyền giết về phía Kim Triển, thần uy lẫm liệt, xuyên thủng pháp giới.
Hai người giao thủ đầy kịch liệt cuốn chặt lấy nhau, trong hư không xuất hiện một tiếng nổ vang rền, thần quang óng ánh soi sáng cả sa mạc vô ngần.
Không thể không nói, Kim Triển mạnh tới mức không tưởng, tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Thế nhưng vẫn rất là đáng tiếc, khi giao thủ hơn ba mươi mấy chiêu thì hắn đã bị đối phương dùng một quyền đánh bay, máu tươi phun khắp, bởi vì vào lúc này sức mạnh của đối phương đã tăng vọt nên hắn không cách nào chống đỡ nổi.
Đế huyết cùng sức lực của cường giả tuổi trẻ áo bạc sục sôi khiến Kim Triển bị đánh tới miệng phun đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch không thôi.
"Ngươi quá yêu!'
Người trẻ tuổi áo bạc lạnh lùng nói, lần nữa dồn ép về trước.
Ầm ầm!
Động tác của người trẻ tuổi áo bạc này tựa như là ma quỷ, quá nhanh, vọt tới và liên tiếp xuất trọng thủ.
Kim Triển bị đánh tới mức liểng xiểng không ngừng bay ngang sang bên, đã bị thương nặng.
Ầm!
Đáng sợ nhất chính là, sau đó thanh niên áo bạc đuổi tới rồi một cước đạp lên trên ngực của hắn, xương cốt gãy nát vang lên đùng đùng.
Hắn một chân đạp Kim Triển bên dưới mặt đất, mắt nhìn xuống dưới, nói: "Thứ được gọi là anh kiệt Đế quan, xem ra yếu tới đáng thương, gà cho như nhau!"
Hắn dùng sức dẫm xuống, lồng ngực của Kim Triển lún sâu, máu tươi tuôn trào.
Một đám người phía sau quát lớn, người của Kim gia tức giận, chẳng lẽ Kim Triển sẽ chết ở đây ư?
Người của Vương gia thấy cảnh này chợt than nhẹ, đường đường là Kim Triển, nhân vật ngút trời một đời nhưng lại thất bại như thế!
Trước sau so sánh thì bọn họ chợt nghĩ tới Hoang, vì sao lại có sự chênh lệch tới mức đó chứ, Hoang thì danh chấn dị vực, dù cho bị cầm tù trong thế giới kia thì vẫn có thể đánh bại Đế tộc chân chính!
Rất nhiều người đều nghe được, HOang từng chém qua hậu nhân của Xích vương, đánh bại thú Thời Gian.
Chân kim cần hỏa luyện, hiển nhiên, Kim Triển đã thất bại, chưa từng mài luyện ra được kim thân rực rỡ, bản thân như muốn bại vong!
Đây là người chiến bại đầu tiên, trong đại thế đầy tàn khốc này đã không thể chứng minh được bản thân, không cách nào quật khởi được.
← Ch. 1657 | Ch. 1659 → |