← Ch.1664 | Ch.1666 → |
Đây là hỗn hợp nhiều loại thần thông mà Thạch Hạo hòa lẫn vào nhau tạo nên thần uy khó lường.
Giữa bầu trời, ma cầm màu đen kia từ từ thu nhỏ lại, Khánh Khôn không dám triển khai pháp tướng nữa bởi vì mục tiêu quá lớn, dù cho động tác có nhanh như tia chớp thì cũng khó lòng mà tránh né kịp.
Nhưng mà, lần này hắn không thể nào tránh né được, lần nữa bị bắn thủng thân thể, máu nhuộm cả người.
Bởi vì, bên trong mũi tên kia ẩn chứa phù văn luân hồi, mang theo sức mạnh thời gian, quấy nhiễu thời không nên khó lòng tác ra được.
Phụt!
Máu tươi tung tóe, Khánh Khôn giận dữ.
"Trên dưới bốn phía đều là không gian, ta khí thôn khắp thiên hạ!" Ma cầm màu đen hí dài, Khánh Khôn phát uy, lông chim màu đen toàn thân thiêu đốt.
Tiếng kinh văn vang vọng, hắn đang sử dụng tới bí pháp hòng ngăn cách Thạch Hạo, khiến Hoang tựa như sa lầy vào vũng bùn, hư không xung quanh tựa như bị nung nấu và biến mất.
Và tất nhiên Thạch Hạo sẽ bị tan chảy biến mất theo, đây chính là bí thuật của bộ tộc Khánh Khôn, có thể nuốt chửng thiên địa.
Ầm!
Đúng vào lúc này thì Ổ Côn đã thoát khỏi cành cây do pháp môn Liễu Thần biến thành, đồng thời tay cầm thiên đao chém thẳng về trước.
"Thạch Hạo, nạp mạngđi!" Cũng trong lúc đó thì Dư Vũ hét lớn lên.
Khánh Khôn đập cánh hợp lực cùng hai đại cao thủ kia liều mạng với Thạch Hạo.
Thạch Hạo rơi vào thế bị động, nhất thời bị các ký hiệu kinh văn của ba đại Đế tộc vờn quanh và nhấn chìm bên trong trong, ba đại cao thủ không hề bảo lưu gì cả, vận dụng tới thủ đoạn cấm kỵ mạnh mẽ nhất.
Ầm!
Thể nội Thạch Hạo lưu chuyển ánh ánh và một luồng sức mạnh đặc biệt lan tràn, là vị trí bụng, là Luân Hải, là cánh cửa đang giải phóng tiềm năng trong cơ thể hắn.
Hắn tạo ra một màn ánh sáng bảo vệ lấy chính mình, dùng thân làm chủng, mở ra toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình đồng thời thông qua một vài loại bảo thuật chí cường để phóng thích ra pháp lực.
Thạch Hạo mạnh mẽ chống đỡ rồi công kích thẳng về Khánh Khôn, tựa hồ không chết không giảng hòa, thành ra hắn đã nhận lấy một đao của Ổ Khôn khiến thân thể lảo đảo một cái.
Hắn giương cung gài tên, thề phải giết cho bằng được đối phương.
Khánh Khôn phẫn nộ tức tối, cảm thấy Hoang đang ức hiếp bản thân mình, coi hắn là quả hồng mềm ư?
"Giết!"
Khánh Khôn gào thét, trên người hiện lên rất nhiều lông chim màu đen tựa như những thanh kiếm sắc bén, tiếp đó là những tiếng vút vút phóng thẳng tới Thạch Hạo.
Xoẹt!
Nhưng mà khiến hắn ngạc nhiên chính là, Hoang đột nhiên bật nhảy lên trời cao, sau lưng là cặp cánh Côn Bằng vỗ mạnh, hai tay lấp lánh phù văn tia chớp, ký hiệu luân hồi nằm dày đặc nơi ngực, tiếp đó một cây nhỏ màu vàng hiện lên sau đầu, mặc kệ hứng lấy những đòn đầy nghiêm trọng của hai người khác giết thẳng về phía Khánh Khôn.
Hoang tựa như vị Trích tiên đầy mạnh mẽ và kinh người, bùng nổ ra ánh sáng chói lóa nhất.
Ầm!
Thạch Hạo xoay chuyển hàng loạt bảo thuật, tựa như là một vị Đế quân bễ nghễ thiên hạ mang theo khí thế ép người, hắn đang sử dụng Lục đạo luân hồi.
Hắn thoát khỏi vòng vây của Ổ Côn cùng Dư Vũ rồi giết thẳng lên trời cao, chuyên tâm trừ khử Khánh Khôn.
Hắn dung hợp rất nhiều bảo thuật lại với nhau để mở ra Lục đạo, khiến thời gian xoay chuyển, khiến lôi điện đan dệt, khiến sức mạnh Côn bằng xé rách cả bầu trời.
Thạch Hạo vận dụng một thân đạo hạnh giết tới con ma cầm kia.
"Chạy đi đâu!" Ổ Côn hét lớn, trường đao trong tay vung mạnh tản ra đao khí cuồn cuộn chém trúng sau lưng Thạch Hạo, thế nhưng lại bị một đám phù văn cản trở ngăn chặn, không cách nào chém thành hai nửa được.
Dư Vũ cũng hét lớn, song chưởng đánh tới đầy đinh tai nhức óc tựa như đại ấn ép mạnh xuống trúng vào phía sau lưng Thạch Hạo.
Ầm!
Ánh điện lấp lánh, phù văn đan dệt.
Sau lưng của Thạch Hạo bùng phát ra hào quang óng ánh bảo vệ bảo thân, chống đỡ lấy công kích của hai người kia, thế nhưng hắn cũng nhận lấy tổn thương ói ra ngụm máu tươi.
Thân thể lắc lư một hồi thế nhưng vẫn nằm trong sự kiểm soát, tiếp tục lao tới áp sát liều mạng với Khánh Khôn.
Lúc này, sau lưng là cánh Côn bằng tựa như là một con ác điểu, thế nhưng cặp cánh đó cũng không phải là thực thể mà là tạo thành từ pháp lực.
Thần thông Lục đạo luân hồi mạnh mẽ hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Cùng với đạo hạnh càng thêm sâu sắc thì sự lý giải về môn thiên công này càng thêm tinh thâm.
"Chỉ là một môn thiên công cổ xưa mà nghĩ áp chế ta!" Khánh Khôn gầm nhẹ, hắn vận dụng bí pháp Đế tộc, bên ngoài cơ thể phát sáng hóa thành một vầng thái dương đen ngòm.
Nhưng vào lúc này, hắn cũng đã lấy ra binh khí của mình, đó chính là một thanh thiên mâu đen kịt như mực đâm thẳng về Thạch Hạo.
Ầm!
Thiên địa rung lên bần bật, hai người đánh ra một đòn đầy kịch liệt khiến xug quanh nổ tung.
"Hoang, ngươi chạy đâu cho thoát!"
Cũng trong chính lúc này thì Ổ Côn, Dư Vũ đã đuổi sát tới, lần nữa tiến hành vây công.
Nhưng mà tình thế có chút khác lạ, Khánh Khôn ứa máu nơi khóe miệng, trong cuộc va chạm trực diện vừa rồi hắn đã bị trọng thương, thân thể thoáng chút co giật.
"Chính là giọt máu này!" Đầu ngón tay của Thạch Hạo hiện ra một giọt máu, đó chính là tinh huyết của Khánh Khôn.
Tiếp đó hắn rít lên một tiếng, xung quanh là dày đặc ký hiệu, tổng cộng xuất hiện mấy mũi thần tiễn, có ngưng tự từ pháp lực Côn bằng, có hóa thành từ Lôi đình, có xưng dựng bằng phù văn Luân hồi...
Hắn bôi giọt tinh huyết kia lên trên mũi tên rồi tiếp đó là bùng nổ.
"Thề bắn chết cho bằng được!"
Thạch Hạo gầm nhẹ, khống chế một thân đạo hạnh rồi lấy ra mấy mũi tên này, tất cả đều nhiễm lấy khí tức của Khánh Khôn.
"Lục đạo luân hồi, giết!"
Thạch Hạo hét lớn, sáu mũi tên xoay tròn, không còn thông qua cung lớn nữa mà là từ trong sáu cái động đen ngòm lao ra nhằm thẳng Khánh Khôn.
Tiếp đó, Thạch Hạo mặc kệ rồi xoay người đối kháng với hai người đang đánh tới.
"Tại sao lại như thế?" Khánh Khôn kinh sợ, không cách tránh né được, màn ánh sáng hộ thể cũng không còn tác dụng nữa, mũi thần tiễn đầu tiên bay tới và đâm thủng thân thể của hắn, sau đó là chuyện đáng sợ phát sinh, nơi ấy nổ tung.
Ầm!
Một con Côn bằng nổ tung nơi bả vai, khiến hắn mất đi một cánh tay và hóa thành mua máu, đã phế bỏ.
Phụt!
Tiếp đó, mũi thần tiễn thứ hai bắn trúng ngực của hắn, một mảnh vỡ thời gian bay lượn rồi nổ tung khiến hắn nhanh chóng hóa già, trước sau nơi ngực đều thông suốt.
"Lục đạo luân hồi lại có thể diễn dịch tới một bước này!"
Xa xa có người chấn kinh.
Hoang quá mạnh mẽ, còn trẻ như vậy mà đã có thể dùng Lục đạo luân hồi để điều động khống chế những bảo thuật tới hoàn cảnh này, thật sự khủng khiếp.
"A..."
Khánh Khôn hét lớn, hắn đang tránh né, đang trốn tránh thế nhưng lại không cách nào chạy thoát.
Lại một mũi tên khác lao tới rồi nổ tung hóa thành một cây liễu, cành liễu tựa như tơ lụa quấn chặt lấy hắn.
Phụt!
Tiếp đó, lại thêm một mũi tên lao tới xuyên thủng bắn nổ qua thân thể hắn.
Ầm ầm!
Trong hư không, đột nhiên sáu lỗ đên đó hòa làm một thể rồi nhìm chìm và giam cầm lấy Khánh Khôn.
"Nổ!"
Thạch Hạo hét lớn, hố đen nổ tung và bùng phát ra thần năng vô lượng, chấn cho Khánh Khôn chia năm xẻ bảy.
Đặc biệt là, nơi đó vang lên những tiếng phốc phốc, sáu mũi thần tiễn tái hiện vào lao vút trong hư không, toàn bộ đều bắn thẳng vào trong đầu lâu của Khánh Khôn.
Phụt!
Hắn bỏ mạng, đầu lâu hóa thành một chùm mưa máu, thi thể không đầu rơi khỏi trời cao.
Khánh Khôn đã bị giết!
"Thật là can đảm!
Một bên khác, Ổ Côn cùng Dư Vũ tức giận, bọn hắn chỉ biết trơ mắt mà nhìn chứ không có cách nào ngăn cản.
Thiên công Lục đạo luân hồi được diễn dịch tới một bước đó, cơ bản tu sĩ ở cảnh giới này không tài nào thể hiện ra được.
"Nên tới phiên các ngươi rồi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Trên người hắn mang theo vết máu thế nhưng không phải của mình, tất cả đều là của những kẻ địch lưu lại trên người hắn.
Hắn khống chế vài loại bí thuật, dùng Tám thức Tán Phật xuất kích.
Ba ngươi quần đấu, liều mạng cùng nhau.
Thạch Hạo cũng chẳng hề dễ chịu chút nào, khóe miệng tràn ra một tia huyết, bởi vì khi nãy giết Khánh Khôn thì hắn đã tiêu hao quá lớn, vì để giết chết đối phương một cách nhanh chóng nên đã suýt chút nữa đã rút khô pháp lực.
Đồng thời lại còn phải ứng phó Ổ Côn cùng Dư Vũ, thành ra áp lực cực lớn.
Cũng còn may là, hắn lấy thân làm chủng, tiền lực vô biên, hơi hơi điều tức thì tinh khí cuồn cuộn lại lần nữa.
Ầm ầm!
Đại chiến không ngừng, quyết đấu sinh tử.
Từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại đã qua hơn ngàn chiêu rồi.
May mắn chính là, Thạch Hạo đã giết chết được hai tên cao thủ Đế tộc.
"Giết!"
Sau khi chiến đấu hơn hai ngàn chiêu thì Thạch Hạo gầm nhẹ.
Thời khắc này, lúc hắn vận dụng Tám thức Tán Phật thì bàn tay đột nhiên chói lọi ra hào quang, hắn dung hợp vào kính văn Bất Diệt, thân thể lập tức mạnh mẽ tới cực hạn.
Phù, pháp ấn của Dư Vũ bị xuyên thủng, bàn tay be bét thịt nát, không cách nào địch lại Hoang.
Boong!
Cùng thời gian đó, Thạch Hạo lại nổ ra một quyền đánh thẳng lên trường đao của Ổ Côn, tay không đánh văng binh khí đồng thời đánh thẳng lên trên chuông lớn tủ kim nơi đỉnh đầu của Ổ Côn, khiến cho tiếng vuông văng vẳng tan nát cả trời xanh.
Thân thể Ổ Côn lắc lư rồi thối lui.
"Giết!"
Thạch Hạo gầm nhẹ, hắn nhìn chằm chằm Dư Vũ rồi giết thẳng tới.
Ổ Côn giật mình, tuy rằng hắn bị đánh bay thế nhưng vẫn giết trở lại, hắn rất sợ Thạch Hạo lại giết thêm một tên Đế tộc lẫn nữa.
Ầm ầm!
Giao phong đầy kịch liệt, ba người vẫn dây dưa như trước.
Thế nhưng, chung quy lại trận chiến nào cũng phải hạ màn kết thúc, lúc Thạch Hạo vận dụng bất Diệt kinh tới mức tận cùng thì thân thể đáng sợ tới khủng khiếp, đặc biệt là hào quang nơi nắm đấm xé rách cả bầu trời.
Phụt!
Cuối cùng, hắn một quyền xuyên thủng lồng ngực của Dư Vũ rồi đánh nổ tung!
Giữa bầu trời, mưa máu tung tóe, tình cảnh khá là khủng khiếp.
"A..."
Dư Vũ hét lớn đầy không cam, hắn nhanh chóng gây dựng lại thân thể, huyết nhục cũng như tinh huyết chạy ngược lại dính kết với nhau.
thế nhưng, hắn chưa kịp gào thét thì quyền phải của Thạch Hạo mang theo một mảnh tràng vực nện mạnh tới.
Vù, bao trùm toàn bộ, phịch, một quyền của Thạch Hạo nổ mạnh xuống khiến cả người hắn đều nổ tung, lần này hắn cũng không bao giờ gây dựng lại chân thân nữa.
Bởi vì, một quyền của Thạch Hạo đã hoàn toàn đánh giết nguyên thần đồng thời thân thể của hắn cũng nổ tung theo.
"Hình người, chẳng được tí gì!"
Thạch Hạo nói đến đây thì chẳng thèm lưu ý tới thân thể nữa.
"Nên tới ngươi rồi!"
Thạch Hạo nhìn chằm chằm Ổ Côn, rất nhiều bảo thuật tỏa ra bảo vệ bản thân, mà hai tay thì lại hiện lên phù văn Bất Diệt kinh, không gì là không xuyên thủng giết thẳng tới.
Boong!
Tiếp đó, Thạch Hạo tay không chặt đứt trường đao của Ổ Côn rồi đánh nổ thân đao.
Boong!
Mà đáng sợ nhất chính là, một quyền của hắn xuyên thủng chiếc chuông lớn màu tím kia, đánh nổ pháp bảo với tính chất phòng ngự bảo vệ cho Ổ Côn.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, một quyền tạt ngang trời xanh xuyên thủng Ổ Côn, máu tươi tung tóe, giết chết người cuối cùng trong bốn đại cao thủ của Đế tộc!
Hắn tựa như ma như thần đứng giữa trời xanh!
← Ch. 1664 | Ch. 1666 → |