Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1687

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1687: Đường về
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Nơi sâu nhất trong thư viện Thiên Thần, bên trên tế đàn vô cùng to lớn có một chiếc chiến thuyền mày xanh thẳm lấp lánh ánh kim loại.

Một đám trẻ nhỏ đứng bên trên, chính là 'Đời sau Tội huyết'.

Hiện giờ, bọn chúng không còn áo quần rách rưới nữa mà thay vào đó là áo quần tươm tất, mỗi một đứa nhóc không còn dơ dáy mà là sạch sẽ thơm thơ, khuôn mặt xinh xắn non nớt.

Đại chiến kết thúc, máu và xương vung vãi khắp, Biên hoang đã kết thúc.

Bọn chúng muốn rời đi cùng Thạch Hạo để mở ra một cuộc sống mới, là căng thẳng, là chờ mong cũng như mờ mịt đối với những đứa nhóc này.

"Hẹn gặp lại!"

Trên chiến thuyền, đám nhóc vẫy vẫy tay chào tạm biệt những người đang đưa tiễn trong thư viện.

"Bảo trọng!" Thạch Hạo lên tiếng, từ biệt mọi người.

Bên ngoài tế đàn có rất nhiều người, ví như Trích tiên, Đại Tu Đà, Yêu Nguyệt công chúa, thậm chí còn có cả Vương Hi.

Bên trông chắc chắn không thể thiếu đám người Trường Cung Diễn, Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ... trong mắt bọn họ ngập tràn thương tâm, lần từ biệt này không biết có thể gặp lại nữa hay không.

Nếu như Hoang lựa chọn quy ẩn, tiến xuống hạ giới, sau này muốn rời khỏi cái lao tù này thì rất khó!

Đồng thời, theo như tâm tình của hắn thì tựa như không muốn rời khỏi đó, từ nay về sau sẽ là trời nam đất bắc, gặp lại là chuyện viễn vong.

"Tại sao lại phải đi chứ." Thỏ nhỏ lau lau nước mắt.

"Chờ tới một ngày kia, ta nhất định sẽ hạ giới tìm ngươi. Hi vọng sẽ không có một ngày kia, vì để gặp nhau mà lại bị ngươi chôn." Tào Vũ Sinh khàn giọng nói.

Hắn vẫn không quên lời tiên đoán về hắn mà sư phụ từng nói, và hắn cũng sớm hoài nghi, người nên xuất hiện kia có thể chính là Thạch Hạo!

"Sau khi ta du lịch khắp cửu Thiên thì sẽ về lại Ba ngàn châu, ngươi bản trọng nhé!" Trường Cung Diễn nói.

Thực ra, có một nhóm người cần phải về ba ngàn nhau thế nhưng bọn họ vẫn chưa rời đi, lựa chọn tạm thời lưu trú trên cửu Thiên này để du lịch các giáo cũng như ngao du sơn thủy.

Hiếm khi nào được lên cửu Thiên này, một khi trở về thì khó mà đi lên lần nữa.

Thạch Hạo nhìn về vị trí đó, trước kia từ Ba ngàn châu có một nhóm người tới thế nhưng hiện giờ cũng chỉ còn lại vài người.

Đám người Đằng Nhất, Chân Cổ, Phượng Vũ đều còn sống, vậy những người khác đâu rồi? Toàn bộ đã héo úa, chôn xương tha hương!

"Thật là đáng tiếc, không thể nào chiến một trận thật sảng khoái với ngươi, dù cho có bại thì ta cũng sẽ rất cao hứng." Thập Quan vương cảm thán, hắn long hành hổ bộ tựa như một vị Đế quân trẻ tuổi.

"Cái tên biến thái nhà ngươi, tay cầm cây nát mà cứ rêu rao khắp nơi, ai dám giao thủ với ngươi chứ? Đập bậy ra một cái đã có thể đánh nát rồi." Tào Vũ Sinh nói.

Lời này tất nhiên là đang trêu chọc, ai cũng biết, Thập Quan vương nếu có quyết đấu với Thạch Hạo thì với tính cách của hắn sẽ chắn chắn không dùng tới cây non Thế Giới thụ.

Bỗng nhiên có tiếng khóc lớn truyền tời.

Thiên Giác nghĩ đầy thương tâm, nói: "Thạch Hạo, ngươi từng nói sẽ dẫn ta đi giết Hạc Vô Song mà, thế nhưng, ngay cả hậu nhân của hắn mà chúng ta cũng không thể giết chết được. Ta không cam lòng, anh trai của ta, chị gái của ta đều chết trong tay của Hạc Vô Song, thật tức đi mà. Ta hi vọng, ngươi sẽ không già nua lẩm cẩm, sẽ có một ngày sẽ khí thôn sơn hà, rời khỏi tòa lao tù đò và cùng với ta giết thẳng vào dị vực!"

Lời nói đầy thương tâm và cũng như đang khích lệ Thạch Hạo.

Thế nhưng mà, lời nói này lại khiến cho mọi người đều biến sắc, đại chiến đã kết thúc, thật sự chẳng một ai nguyện ý lại đi Biên hoang, nơi đó đã chôn lấp quá nhiều anh linh.

Dù sao thì người của đời này bỏ mạng vẫn tính là ít, nếu như Đế quan bị phá thì chuyện này chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Thời khắc cuối cùng, tiểu Thiên vương của Tiên viện, Cửu U Ngao... những người từng phân tranh với Thạch Hạo đều tới đưa tiễn, đều vẫy tay chào tạm biệt, nâng chén rượu loại bỏ ân cừu, từ nay về sau khả năng sẽ không thể gặp lại nữa thì còn gì mà không thể bỏ xuống chứ.

Thạch Hạo chợt lấy ra một bộ giáp trụ màu xanh thẳm, nói; "Tiểu Thiên vương, trả lại ngươi nè!" Hắn phất tay đẩy giáp trụ về trước.

"Lừa người mà, gì mà có thể sẽ thêm một luồng tiên khí, tới cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ đã khong còn hiểu quả gì nữa rồi." Thạch Hạo cười nói.

Bộ giáp trụ này được mệnh danh là bí bảo vô giá, bởi vì có thể giúp cho người mặc sinh ra thêm một luồng tiên khí nữa, lúc đó đã khiến Thạch Hạo vô cùng chấn kinh, và hắn đã đạt được từ trong tay của một kẻ thuộc Tiên viện tớikhiêu khích mình.

Sự thực đã được chứng minh, có một ít quy tắc thiên địa không thể nào nghịch chuyển được!

"Cho ngươi đó, cứ đưa những đứa nhóc kia được hoặc là truyền lại cho đệ tử của ngươi!" Tiểu Thiên vương xua tay đưa trở lại.

"Được!" Thạch Hạo không hề từ chối.

Ầm ầm!

Tế đàn phát sáng đầy óng ánh, sắp sửa mở ra một con đường cổ thẳng tiến Ba ngàn châu.

Lần này không đi Đế quan, cũng chẳng tới Biên hoang, là do một đám lão già tự mình làm chủ mở ra một con đường dành riêng cho Thạch Hạo.

Trên tế đàn là hàng ngàn hàng vạn tia khí lành tựa như sinh mệnh nở rộ.

"Đi chứ?" Thạch Hạo hỏi Thạch Nghị bên dưới tế đàn, bọn họ đều tới cùng một nơi.

"Không!" Thạch Nghị lắc đầu, hắn lựa chọn lưu lại chứ không về tám vực ở hạ giới.

Xoẹt!

Một con đường xuất hiện, xuyên qua càn khôn.

Chiến thuyền vù vù bắt đầu xuất phát tiến vào bên trong.

Thạch Hạo liếc nhìn lần cuối cùng, ánh mắt xẹt qua những khuôn mặt thân thuộc nơi kia, hắn nhìn thấy Thanh Y đang từ xa lao tới.

Nàng đang vẫy tay và miệng hô lớn gì đó.

Nhưng mà không thể nghe thấy được, thần mang khuấy động và Thạch Hạo cùng chiến thuyền biến mất khỏi nơi đây.

Bên trong thông dạo, chiến thuyền vàng xanh vừng vàng xuyên qua giới bích, có thể thấy được một vài ngôi sao bên ngoài giới ngoại, vũ trụ đen tối mênh mông vô biên.

Thập địa bên trong cửu Thiên thập Địa không phải là thiên thể, tất cả đều là đại lục, mỗi một khu vực đều to lớn vô biên và cách xa nhau vô tận biển sao, thậm chí có cả giới bích ngăn cách.

Khoảng cách rất xa xôi, tu sĩ bình thường dù cho phi hành có trăm đời cũng khó có thể tìm thấy được đại lục nào khác.

Cho tới cửu Thiên, vậy chắc chắn sẽ có giới bích ngăn cản, chúng ở bên trong những không gian thần bí của chính mình, những vị trí này đều có sức mạnh đại đạo xung kích.

"Đó là gì thế, có một chiếc thuyền kìa!"

Bỗng nhiên có một đứa bé trai kinh ngạc thốt lên.

Ở xa xôi phía trước có một con thuyền cổ vô cùng to lớn, toàn thân là màu đen nhuộm đầy vết máu, im ắng từ từ lướt qua.

Thạch Hạo rung động trong lòng rồi chợt biến sắc.

XOẹt!

Tiếp đó, bên khu vực khác chợt có tiên quang rực rỡ, hắn nhìn thấy được mưa ánh sáng vô tận, có người thành Tiên và nơi đó quá chói lòa.

"Thành Tiên ư?!" Có đứa bé gái kinh ngạc nói, trên khuôn mặt đỏ bừng ấy ngập tràn vẻ hiếu kỳ.

Thạch Hạo giật mình, tại sao lại gặp phải chuyện như vầy.

Vù vù!

Một tòa cung điện xuất hiện với khí hỗn độn mãnh liệt, to lớn trang nghiêm bồng bềnh phía xa.

Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc và chấn động trong lòng, chuyện này chẳng hề tầm thường chút nào, là một đại sự cực kỳ đáng sợ!

Cổ thuyền màu đen nhuốm máu, cung điện cổ tỏa ra khí hỗn độn, còn có cả kỳ cảnh phi tiên, đây là ba chuyện đáng sợ nhất khi đang du lịch trong không gian.

Từ xưa tới nay, không một ai muốn gặp những chuyện này, bởi vì, khi gặp phải những chuyện này thì hơn nửa sẽ sống không được.

Hôm nay Thạch Hạo lại gặp toàn bộ, cho nên mới khiến hắn chấn kinh, không hoảng sợ sao được?

Ba chuyện đáng sợ nhất đều xuất hiện đồng loạt?!

Hắn mở ra Thiên mục nhìn thật cẩn thận, không đúng, nơi đó còn kèm theo cả khí tức của thời gian cùng với sức mạnh của dòng sông thời gian.

"Những bức ảnh được lưu giữ trong lịch sử, dấu ấn thời gian ư?"

Hắn thoáng yên tâm, bằng không, nếu như dẫn theo một đám nhóc mà lại gặp phải ba chuyện không rõ mà ngay cả cường giả tuyệt đại từ xưa tới nay cũng cảm thấy tuyệt vọng, chắc chắn sẽ phiền phức lớn.

Ầm!

Phương xa có một dòng sông năm tháng lao vút qua, hoàn toàn không có ý nghĩa gì, là những vết tích tàn ảnh được lưu lại từ ngày xưa.

"Hả?!"

Thạch Hạo tựa như đang nhìn một đoạn thời gian lịch sử thế nhưng hắn trở nên căng thẳng, bởi vì nhìn thấy được một sinh linh đầy mơ hồ đang giải thể, đẫm máu, chia thành sáu và nhằm về sáu phương hướng, đó là binh khí của chính mình đang tự phong ấn ư, sao lại khốc liệt như vậy chứ?

Tiếp đó, hắn lại nhìn thấy được bình Luyện Tiên, nhìn thấy được một ngôi mộ lớn, nhìn thấy được một vùng biển.

Những thứ này xuất hiện cực nhanh rồi biến mất cũng cực nhanh, thoáng qua rồi vụt mất, quá nhanh!

Toàn bộ những đứa nhỏ đều không thể nào thấy được, bởi vì, chính vì dùng tu vi, đạo hạnh của hắn để nhìn thì cũng chỉ bắt được một ít tàn ảnh mà thôi.

Những thứ này đều là mảnh vỡ thời gian được lưu lại từ cổ đại, là dấu ấn năm tháng, là tàn ảnh không gian ngày xưa.

Hắn trầm mặc không nói gì, đại chiến ở Biên hoang đã kết thúc, kết thúc như thế.

Nhưng mà hắn lại cảm thấy, trong thiên địa này tựa như càng thêm ngột ngạt hơn, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện thứ gì đó, chuyện gì tới cũng sẽ tới!

Ầm!

Chiến thuyền màu xanh chán động từ bên trong thông đạo lao ra ngoài, đã tới chỗ cần tới - Ba ngàn châu.

"Thúc thúc, chúng ta đã tới nơi chưa?" Một đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi với khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng và mong ngóng ngước lên hỏi.

"Đây cũng chỉ là trạm trung chuyển mà thôi, chúng ta lưu trú ở đây mấy ngày rồi tiếp tục." Thạch Hạo nói.

Hắn phải đi tìm vài gia tộc cổ xưa và thỉnh giáo bọn họ về con đường hạ giới.

"Ba ngàn châu, ta lại trở về rồi!" Thạch Hạo cảm thán.

Vùng đất này, mênh mông vô ngần.

Ở đây, ân oán dây ưa, từng phát sinh quá nhiều chuyện, hắn rất cảm khái, năm đó lần đầu tiên tới thượng giới thì hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi mà thôi.

Loáng cái đã qua nhiều năm, hiện hắn đã có thể quan sát cả một vực!

"Thiên quốc được tạo thành từ sát thủ, còn có Ma Quỳ viên, Minh thổ, Tiên điện, Thiên Nhân tộc, các ngươi khỏe chứ?" Ánh mắt Thạch Hạo trở nên lạnh lùng.

Năm xưa, những đạo thống này từng muốn diệt trừ hắn.

"Biên hoang gặp nạn nhưng lại chẳng thấy bóng người bọn ngươi đâu, hiện giờ đại thế đã an bình, có nên hiện thân hay không đây?" Thạch Hạo tức giận trong lòng.

Chỉ là, khu đại lục cổ này chẳng hề đơn giản chút nào, bởi vì, trong này khả năng có Tiên đang kéo dài hơi tàn!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2015)