Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1689

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1689: Quân lâm Ma Quỳ viên
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Nó đạp mây màu chở Thạch Hạo tiến về trước, thân thể hoàng kim đầy cường tráng, bờm sư tử vàng óng rủ dài tới tận chân trước, hiện ra vẻ uy mãnh dị thường.

Một con sư tử như vầy đừng nói là ở Ba ngàn châu, dù cho là ở cửu Thiên thì cũng là hung vật, là huyết thống hi hữu, bởi vì ở thời đại này rất khó thấy được Vô Úy sư tử.

Chủng tộc này mạnh mẽ phi thường, có mấy ai dám dùng chúng để làm thú cưỡi chứ?

Hiện tại, trong lồng ngực của con sư tử này ngập tràn tức giận, đường đường là Phản tổ giả, là chủng tộc năm xưa dám chỉ chỏ hò hét trước mặt Tiên Tăng vương, người kế thừa của đời này ấy vậy lại trở thành thú cưỡi cho người ta.

"Gầm..."

Hoàng Kim sử tử gầm lên một tiếng, tuy rằng trầm thấp thế nhưng đung rung núi chuyển, nếu không phải Thạch Hạo bạt tai một cái để nó thu liễm lại gợn sóng đại đạo đầy đáng sợ của mình thì sông núi phía dưới đã nát bấy rồi.

Dù là như vậy nhưng trong phạm vi mấy dặm xung quanh có những ngọn núi rung lắc dữ dội, cổ mộc gãy đổ, cuồng phong thét gào, cảnh tượng kinh người.

Thánh địa của Thực tu* Ma Quỳ viên ở ngay trước mặt chứ không còn xa xôi gì nữa, ánh đen mịt mờ, khí lành bốc lên.

(*): Thực vật tu luyện.

Ở nơi này có bộ tộc Hướng Nhật Ma Quỳ, là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ và lai lịch cũng cực kỳ bí ẩn, cho nên không ai dám tới trêu chọc cả.

Tuy rằng có tên là Ma Quỳ viên thế nhưng nó lại ở trong một ngọn núi, nơi đây được gọi là Hắc Lan sơn.

Nhắc tới địa danh này, nó vô cùng nổi danh ở Ba ngàn châu.

Chủ của Ma Quỳ viên được người gọi là Ma chủ, thực lực hùng mạnh, pháp lực cao thâm, cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà, tu sĩ mà biết rõ nội tình thì lại rất e ngại lão giáo chủ phía sau lưng của người này, đây mới là lão Ma chủ chân chính với pháp lực tuyệt thế.

Đương nhiên, cũng không có mấy ai biết lão Ma chủ kia còn sống.

Nói lớn nguy nga hùng dũng, đã tới Hắc Lan sơn.

Sơn môn rộng rãi, bên trong là hàng loạt cổ mộc và cũng như Hướng Nhật Ma Quỳ không ngừng chiếu rọi ánh đen, khiến linh khí nơi đây nồng nặc tới kinh người.

Gào!

Sau khi Hoàng Kim sư tử tới nơi này thì chợt rống lớn một tiếng, Thạch Hạo cũng chẳng hề ngăn cản nó nữa mà cứ thế cưỡi trên lưng lao từ trên trời hạ xuống.

Mây mù lan tỏa khuếch tán tới nơi đây, bất luận nhìn kiểu nào thì Hoàng Kim sư tử cũng như là một sinh linh hung ác, khi gầm lên đủ khiến cả tòa sơn môn run rẩy không ngớt.

Răng rắc!

Khi nó hạ xuống mặt đất thì bậc thang bằng đá xanh trước sơn môn đều rạn nứt, một ít bia đá khắc chữ lại càng nổ tung, núi lở mây tan.

Nên biết, những tấm thần bia này đều được gia trì qua pháp lực và có bố trí đại trận, dù cho là những sao băng từ vực ngoại đập xuống cũng chẳng hề hấn gì.

Nhưng hiện tại, Hoàng Kim sư tử chỉ vừa hạ xuống và tích tắc ấy đủ khiến sơn môn muốn nổ tung, gánh lấy tai nạn gần như giải thể.

"Kẻ nào?"

Trước sơn môn có người quát hỏi, đó là một nhóm cao thủ phụ trách bảo vệ môn hộ.

Phía sau đầu bọn họ đều có một vòng thần hoàn màu đen, hoàn toàn chính xác, bọn họ chính là bộ tộc Hướng Nhật Ma Quỳ, đây chính là vầng sáng lửa đen bẩm sinh.

"Mau lui, đừng hỏi nữa!"

Giữa bầu trời truyền tới tiếng hét, đó là nhị trưởng lão của Ma Quỳ viên, hắn động thân trước cả Hoàng Kim sư tử để chạy trốn thế nhưng hiện tại chính hắn lại tụt ở phía sau.

Thực tu của Ma Quỳ viên đều là những thảo mộc tinh quái, đều là yêu ma, sau khi nghe thấy vậy thì thất kinh, mỗi một người đều chấn động trong lòng.

Ngay cả nhị trưởng lão cũng sợ hãi như thế, vậy người này tới cùng ai?

"Hoang, hắn chính là Hoang năm xưa!" Rốt cuộc cũng đã có người nhận ra.

Ầm ầm!

Trong lúc Thạch Hạo chưa cất lời thì Hoàng Kim sư tử bước lên trước, bộ móng vuốt màu vàng to lớn hạ xuống, sơn môn sụp đổ, núi đá rạn nứt, đá lớn tung trời.

Nó như là một vị Ma vương cái thế, những nơi đi qua thì bậc thang bằng đá xanh đều lún xuống, núi lên bên đường đều sụp đổ.

Toàn bộ thực vật tu luyện giả đều há hống miệng, con sư tử này quá khủng khiếp, uy thế của nó không gì sánh nổi, nên biết nơi đây có đại trận bảo vệ thế nhưng hiện giờ tựa như tờ giấy vậy.

Chỉ là một con thú cưỡi mà đã như vầy rồi, vậy người đang ngồi trên lưng của Hoàng Kim sử tử này chẳng phải còn đáng sợ hơn nữa ư?

Một đám người bối rối!

Cao tầng đều biết tới việc ở Biên hoang, đều hiểu rõ sự tích của Hoang, thế nhưng những người phía dưới vẫn chưa hề hay biết gì cả.

Mới qua bao nhiêu năm mà Hoang đã khủng khiếp như vậy rồi chứ? Một đám người đều há hóc miệng, thực sự khó mà tiếp thu được sự thật trước mắt này.

Hoang tới để báo thù ư, giết thẳng vào Ma Quỳ viên, ai có thể ngăn cản giờ?

"Nhanh, nhanh mời Ma chủ!" Có người hét lớn.

Khi bọn họ quay đầu lại thì phát hiện chẳng còn bóng dáng của nhị trưởng lão đâu nữa, tất cả mọi người chẳng biết nói gì nữa, ngay cả cao tầng trong môn phái đều thể hiện ra như vậy thì bọn họ sao mà chống lại chứ.

Một nhóm người trốn nhanh vào trong sơn môn!

Thạch Hạo cũng chẳng có ý định lạm sát kẻ vô tội, không muốn tàn sát Ma Quỳ viên cho nên chỉ yên lặng ngồi trên lưng của Vô Úy sư tử, mặc cho nó bước tới.

Nhưng mà, loại uy thế này vẫn khiến cho một đám sinh linh khiếp sợ.

Bên trong sơn môn là cổ mộc xanh trời, cung điện nguy nga, quả thật là một khu thánh thổ, ánh đen khuếch tán, linh khí mờ mịt.

"Hoang, ngươi có ý gì đây?"

Bên trong sơn môn truyền ra tiếng quát lớn, có người lên ngăn cản.

"Năm xưa, chẳng phải giáo của ngươi vẫn luôn muốn giết ta ư, hôm nay ta đưa cổ tới tận cửa nè." Thạch Hạo đáp lại.

Hoang trở lại, thẳng thắn dứt khoát như thế, giết thẳng vào trong sơn môn khiến cho tất cả mọi người của Ma Quỳ viên đều khiếp sợ, sự trưởng thành của hắn quá nhanh mà!

"Ma chủ không có ở đây." Nơi sâu trong Hắc Lan sơn có người thờ ơ nói.

Thạch Hạo ngẩn người, hắn tới là vì chủ của nơi này, muốn xem thử người này mạnh yếu ra sao và thuận tiện giải quyết ân oán xưa kia, vậy mà không có ở đây?

"Rầm!"

Thạch Hạo từ trên lưng của Hoàng Kim sư tử hạ xuống, một cước bước xuống là mặt đất rạn nứt, toàn bộ ngọn núi đều run rẩy kịch liệt.

Việc này làm người biến sắc, cảm nhận được sự luồng khí tức ngột ngạt đầy khủng khiếp.

"Tự xưng là Ma chủ, giọng điệu cũng mạnh mẽ đó chứ, ta cảm thấy, hắn còn chưa xứng đâu!" Đây là lời nói của Thạch Hạo.

"Lớn mật!" Nơi sâu trong Hắc Lan sơn liền truyền tới tiếng quát.

"Ngươi dám sỉ nhục Ma Quỳ viên ta, đừng tưởng rằng mình thật sự vô địch thiên hạ!"

"Một khi tiến vào Hắc Lan sơn, đủ khả năng để ngăn cản sự làm càn của ngươi!"

Hiển nhiên, là một đạo thống danh chấn Ba ngàn châu trong nhiều năm nên bọn họ có sự tự phụ của chính mình, một luồng âm thanh lạnh lùng truyền ra.

"Đi kêu ma chủ ra đây, nếu không, ta cũng chẳng ngại san bằng nơi này!" Thạch Hạo lạnh nhạt nói.

Ầm!

Cũng trong lúc đó, hắn chẳng chút che giấu gì nữa cứ thế bùng phát ra khí tức của mình, lập tức thiên địa chấn động, núi sông như muốn giải thể.

Răng rắc, rất nhiều loại âm thanh truyền khắp, dù cho có pháp trận bảo vệ thì rất nhiều thần sơn vẫn nổ tung.

"Bày trận, hoàng hôn của các thần!" Có người quát lên.

Bên trong lòng đất hiện lên rất nhiều hoa văn tựa như là những dòng nước thép đầy nóng rực và đáng sợ lan tràn, đó là đại trận tuyệt thế được bố trí từ cổ đại, có thể mai phục để giết các thần.

Thế nhưng, khi Thạch Hạo bùng phát thì rất nhiều trận đài ở nơi này nổ tung.

Thạch Hạo không hề che giấu tu vi Độn Nhất của chính mình, tinh lực nối liền nhật nguyệt, thần lực đè ép Hắc Lan sơn, cả thiên địa nổ tung nứt toác.

Có thể thấy được, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đều là những khe lớn không gian nối liền với bầu trời, cảnh tượng tựa như là diệt thế vậy.

Thời khắc này, dù cho là thiên thạch của vực ngoại đều rơi xuống và đập về phía nơi này.

Rầm!

Như là loạn thiên động địa, toàn bộ dãy núi như muốn lật nhào, Ma Quỳ viên như muốn sụp lún xuống.

Mà Thạch Hạo vẫn chưa hề ra tay, chỉ mới thả ra sóng pháp lực vốn có của bản thân mà thôi, tinh lực phun trào, ánh sáng chấn đông như muốn chém bay các sao lớn đang hạ xuống.

"Giết!"

Cao tầng bên trong Ma Quỳ viên tức giận, hành động này tựa như muốn diệt đạo thống của bọn chúng, người này quá mạnh mẽ, nhất định phải phát động trận pháp cổ xưa để chiến lấy tiên cơ.

Bọn họ xuất thủ, khống chế trận pháp vây công Thạch Hạo.

Chỉ là, hiệu quả cũng chẳng quá lớn, dù cho có sát trận kinh thên thế nhưng vẫn không thể nào tổn thương được Thạch Hạo, hắn đứng yên nơi đó, cánh cửa trong thể nội mở rộng, thần quang lưu chuyển hình thành nên một màn ánh sáng bên ngoài cơ thể tựa như là vòng thần hoàn che thân.

Vạn pháp bất xâm!

Thời khắc này, Thạch Hạo tiên thiên bất bại, hết thảy công kích đều bị màn ánh sáng bên ngoài cơ thể hắn xóa bỏ, khắc chế vạn pháp.

Ầm ầm!

Hắn trừng mắt và phóng thích ra pháp lực mạnh mẽ của chính mình thì sức chận động kia hóa thành tràng vực giam cầm thiên địa, xuyên thủng rất nhiều trận đài.

Có thể thấy được, từng cây cờ lớn từ trên trời cao đang lao tới trấn áp hắn đều nổ tung hóa thành bột mịn.

Từng tòa trận đài vọt lên từ mặt đất và hóa thành núi thần tiêu diệt về phía hắn đều nổ tung, trở thành ánh lửa rực rỡ, mảnh vụn tung tóe.

Hắn tựa như là một vị Ma vương chuyển thế, hắn đứng yên với mái tóc đen tung bay, làm tan rã toàn bộ công kích, làm cho toàn bộ đại trận nổ tung.

Phụt phụt phụt!

Khắp nơi có không ít người đang thổ máu, lảo đảo rút lui.

Đây cũng là kết quả mà Thạch Hạo không muốn tàn sát nơi đây, cố gắng áp chế sức mạnh của bản thân.

"Nói người mà được gọi là Ma chủ ra gặp ta!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

"Ma chủ, còn có cả lão chủ nhân đều không có ở đây, đã đi gặp gỡ bạn bè rồi, chẳng biết lúc nào trở lại." Có người run giọng nói.

Bọn họ kinh ngạc tới ngây người, hoảng sợ tới cứng đờ, uy năng này quá khủng khiếp, e rằng còn mạnh hơn cả Ma chủ, phải xấp xỉ với lão chủ nhân.

"Hừ!"

Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung mạnh và trong thiên địa nổi lên gió lớn cuồn cuộn, rất nhiều ngọn núi bị nhấc lên và nổ tung ở phía chân trời, cảnh tượng rất đáng sợ.

Rất nhiều người sởn cả tóc gáy, tiếp đó là ánh đen nhấp nháy, toàn bộ pháp lực trong thể nội của rất nhiều người tự động tiết ra ngoài, ai nấy đều kêu thảm đầy sợ hãi.

Phàm là những Thực tu âm thâm biểu lộ sát ý sau khi biết người tới là Thạch Hạo đều phát hiện ra đạo hạnh của bản thân đang dần hạ xuống, thần lực giảm mạnh, bởi vì thần tử* của bọn họ đang từ từ bay ra ngoài.

(*): Tử = Hạt giống, hạt giống thần.

Đại thể Thực tu ở nơi này đều là Hướng Nhật Ma Quỳ, thần lực đều tập trung ở bên trong ma tử và hiện tại đều bị Thạch Hạo bắt được tới tay.

"Ngươi dám!"

Nơi sâu trong Hắc Lan sơn có một ông lão với ma khí ngập trời lao ra, hắn đang ở cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ, tu vi vô cùng mạnh mẽ và dùng mọi khả năng để chống trả.

Đây là đại trưởng lão của Ma Quỳ viên.

"Gào!"

Hoàng Kim sư tử gầm lên một tiếng rồi tiến lên nghênh đón chặn đứng kẻ này, sư tử hống đã đạp vỡ cả thiên địa chấn cho người này ho ra đầy máu tươi.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, tu vi của trưởng lão Ma Quỳ viên vô cùng mạnh mẽ thế nhưng lại không cách nào ngăn cản được thú cưỡi của Hoang, quá khủng khiếp mà.

Phụt!

Một móng vuốt to lớn của Vô Úy sư tử vồ thẳng lên trên người của ông lão đó, kết quả một lỗ to xuất hiện ngay trên thân.

"Ma chủ cùng với lão chủ nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!" Ông lão này gào thét.

"Dám uy hiếm ta luôn à?!" Hoàng Kim sư tử lộ vẻ hung ác trong mắt, phụt, chụp thẳng Thiên linh cái đồng thời móng vuốt bóp nát đầu lâu, đánh tan nguyên thần.

Tới lúc này, Ma Quỳ viên yên ắng như tờ, hết thảy Thực tu đều sợ hãi và câm như hến.

Ống tay áo của Thạch Hạo vung tới thu lấy mấy ngàn cân hạt giống quỳ hoa* lấp lánh màu đen, đây là tinh túy của thần lực, là vật đại bổ.

(*): Quỳ hoa = Hoa hướng dướng.

Hắn cảm thấy, mang những thứ này về Thạch thôn sẽ là lễ vật tuyệt hảo. Mặc khác, nhóm nhóc đi theo hắn hơn phân nửa sẽ rất yêu thích thứ này, có thể cường tráng tinh lực cùng thần hồn của bọn chúng.

"Ta không muốn lạm sát người vô tội, thế nhưng, nếu đã chọc vào ta thì cũng đừng trách ta vô tình!" Thạch Hạo nói.

Tiếp đó, hắn lần nữa xuất thủ phá tan cung điện dưới lòng đất của Ma Quỳ viên.

Một lát sau, đừng nói là Thạch Hạo mà ngay cả Hoàng Kim sư tử cũng phải co rút con ngươi lại, bởi vì có quá nhiều thứ tốt, hàng loạt thần liệu chất chồng như núi.

Bên trong có rất nhiều linh thảo, đại dược... còn có một vài lọ ngọc thạch trong suốt, bên trong phong ấn một ít hạt giống Hướng Nhật Ma Quỳ hoàn toàn khác với những hạt trước.

"Những thứ này đều do các vị tiền hiền sau khi tọa hóa lưu lại, là hạt giống thần, là tinh túy, đều là những hạt trái cây bằng pháp lực do các tu sĩ cấp trưởng lão lưu lại." Có người run giọng nói.

"Được, ta sẽ nhận, tương lai sau khi giải quyết ân oán với Ma chủ thì sẽ bỏ qua cho giáo của các ngươi, nước giếng không phạm nước sông." Thạch Hạo nói.

Những hạt giống thần này đều là thứ tốt, có thể giúp cho những thiên tài xây dựng căn cơ đại đạo, có thể cải thiện thể và huyết thống thần hồn của người tu luyện.

Mặt mày của người Ma Quỳ viên đều vàng như đất, mỗi một người chẳng dám nhiều lời.

"Người trẻ tuổi, ngươi rất là mạnh thế nhưng, lão chủ nhân nhà ta lại có lai lịch cực lớn, ngươi hùng hổ như thế thì khó mà yên ổn tuổi già được đó."

Nhưng lúc này, một ông lão lên tiếng.

"Ầm!"

Móng vuốt của Hoàng Kim sử tử đập bay khiến lão ta thiếu chút nữa đã nổ tung, đạo hạnh đã bị hủy hơn nửa khiến cho lão run rẩy sợ hãi không dám nói gì nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)