Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1693

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1693: Lại tới Ác Ma đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Tần Hạo cuống lên đầy bức xúc, dù nói gì thì hắn cũng phải đi, hắm cảm thấy trước kia mình quá cao ngạo cũng như bướng bỉnh nên đã làm tổ thương tấm lòng của tổ phụ, hiện giờ muốn tới cứu giúp.

Thế nhưng, vẫn bị Thạch Hạo lắc đầu từ chối không cho đi cùng, lý do chỉ có một cái đầy đơn giản, địa phương quá mức nguy hiểm, huynh đệ bọn hắn chỉ có một người tới đó thôi.

Lời nói của hắn rất rõ ràng, nhất định phải có một người ở lại bên cạnh ba mẹ, nếu như Tần Hạo đi thì hắn sẽ lưu lại.

Tần Hạo cúi đầu gắng gượng đáp ứng.

Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh nặng trĩu trong lòng, vô cùng lo lắng, sợ Thạch Hạo lại xuất hiện nguy hiểm gì nữa.

Về phía người con trai trưởng này bọn họ ngập tràn áy náy, có thể nhìn thấy hắn bình yên vô sự trở về thì đã quá vui mừng rồi, bọn họ vẫn luôn cầu mong sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh nữa.

"Hài tử, chúng ta biết tu vi hiện tại của con rất cao thâm, sớm đã vượt qua phạm trù của kỳ tài ngút trời rồi, thế nhưng dù sao nơi đó cũng là vị trí mà Ma tôn bỏ mạng, con... phải cẩn thân jđó!" Tần Di Ninh rưng rưng nói.

Thạch Hạo chiến đấu ở Biên hoang, giương kích Đế tộc và còn sống trở về đã khiến cho lòng nàng cao hứng cực kỳ rồi, hai ngày này vô cùng kích động vui vẻ, nhưng hiện tại lại muốn chia tách nữa.

Vì tìm kiếm Thập Ngũ gia, đó là người thân của bọn họ, đổi lại là một người khác thì dù có nói gì bọn họ cũng sẽ không để Thạch Hạo rời đi.

"Ba mẹ cứ yên tâm đi, con rất tự tin mà, năm xưa cũng từng tiến vào, đăng lên qua mộ lớn kia, hiện tại lại càng chẳng sợ nữa." Thạch Hạo vỗ về.

Năm xưa hắn từng ngắt lấy đại dược ẩn chứa thuộc tính Lôi điện bên trên Mộ tiên, khiến cho thần thông Lôi đạo tăng nhanh như gió.

Tần Trường Sinh đứng phía sau thở dài, có lúc hắn không thể không cảm thán, một người thiếu niên đã lập nên những công lao to lớn này, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.

Dù gì cũng là nơi biến mất của Ma tôn, vậy ngôi mộ lớn kia ai có thể tiếp cận chứ? Không có bao nhiêu người có thể tới được đó, dù cho là Tần Trường Sinh hắn cũng không dám đi mạo hiểm.

Nhưng mà, từ nhiều năm trước người trẻ tuổi trước mắt này cũng chỉ mới là đứa bé mười mấy tuổi lại dám đi nơi đó, đồng thời đã thành công.

"Một trận chiến huy hoàng ở Biên hoang, quét ngang địch thủ cùng thế hệ của dị vực, có thể cũng không phải là không có đạo lý, hết thảy đều đã sớm báo trước rồi!" Tần Trường Sinh lẩm bẩm than nhẹ.

"Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng cho con đâu, chờ con trở về là được!" Thạch Hạo nói.

Bọn họ đã đồng ý trở lại hạ giới với Thạch Hạo, và đi tới Thạch thôn!

Vào thời khắc này, Bất Lão Thiên tôn Tần Trường Sinh xuất hiện và đưa cho hắn một bộ giáp bóng lưỡng ánh bạc, ẩn chứa khí tức đại đạo, phi phàm vô cùng.

Thạch Hạo muốn rời đi tìm Thập Ngũ gia cùng A Man, Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh đều lo lắng ra ngoài đưa tiễn, ngàn dặn vạn dò nói hắn phải thật cẩn thận.

Rất nhiều người của Tần gia đều giật mình, không nghĩ tới Tần Trường Sinh lại đưa ra bộ giáp trụ này.

"Không cần đâu." Thạch Hạo từ chối.

"Anh, mặc vào đi, có thể tăng lên chiến lực, bảo vệ pháp thể cho anh đó, sau khi em mặc bộ giáp này lên thì có rất ít đối thủ ở trên nhân gian này." Tần hạo nói.

Đây là bộ chiến y được tháo xuống từ trên người hắn, tên là Trường Sinh chiến y, là của Bất Lão Thiên tôn.

Liên quan tới bộ chiến y này thì Thạch Hạo cũng biết và hiểu rõ từ nhiều năm trước, bộ chiến y này có thể giúp người mặc tăng tu lên một cảnh giới lớn!

Có thể nói, thứ này khá là khủng khiếp.

Hoặc có thể nói, vô cùng nghịch thiên!

Còn có bộ chiến y nào bá đạo hơn bộ này chứ? Gắng gượng tăng thực lực của mình lên một cảnh giới lớn, đây giống như là vượt qua một rãnh trời nào đó.

Đặc biệt là đám nhân vật như Thạch Hạo, một khi tăng lên một cảnh giới lớn thì sức chiến đấu sẽ càng khiến người khác kinh sợ!

"Mặc vào đi, có thể hộ thân." Tần Trường Sinh nói.

"Thứ này thật sự có thể tăng lên một cảnh giới lớn luôn à?" Thạch Hạo rất tò mò đối với bộ chiến y trắng bạc này, sau khi nhận vào tay thì nghiêm cứu một lượt rồi định tháo trả.

Ngay tức khắc, sắc mặt của Tần Trường Sinh cũng như Tần hạo đều đen xì, là muốn hạ thấp bộ chiến y này à.

"Ngươi nên biết, thiên địa này không thể nào nghịch thiên được, không có bất cứ thứ gì có thể thoát khỏi trật tự cực đạo trên thế gian, bộ chiến y này cũng thế." Tần Trường Sinh giải thích.

Bộ chiến y này xác thật rất nghịch thiên thế nhưng lại giới hạn cảnh giới, dưới Chí Tôn có thể tăng cao thực lực thế nhưng lại hạn chế không cho người mặc phá tan cực hạn thiên địa được.

Thế giới này không cách nào thành Tiên, dù cho ngươi là Chí Tôn mà mặc bộ chiến y này vào thì cũng không thể đột phá được ràng buộc Tiên đạo.

Thậm chí, sau khi tu sĩ Độn Nhất mặc vào cũng rất khó cảnh tiến vào Chí Tôn, chỉ là đề tăng có hạn sức chiến đấu mà thôi.

Đương nhiên, đối với sinh linh có cảnh giới thấp hơn thì bộ chiến y này đủ khả năng để tăng thực lực của bọn họ lên một cảnh giới lớn!

"Thì ra là như thế." Thạch Hạo gật đầu, trên thế gian này có một chút quy tắc không thể nào đảo ngược được, không cách nào đột phá được.

Hiển nhiên, Trường Sinh chiến y cùng với giáp trụ màu xanh thẳm của Tiểu Thiên vương kia đều như nhau, đều có hạn chế nhất định.

"Những bảo vật mà tiền bối thu thập, quả nhiên là phi phàm." Thạch Hạo mặc bộ chiến y vào rồi cẩn thận cảm nhận, thực lực của bản thân quả nhiên đã hóa lớn, giúp hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ trước nay chưa từng có.

Một thân trắng bạc bóng lưỡng lạnh lẽo, ánh kim loại khiếp người, Thạch Hạo được chiến y bao bọc tựa như là một vị Chiến thần oai hùng.

Keeng!

Hắn cởi chiến y ra rồi trả lại."

"Đều là do khúc xương này cả." Tần Trường Sinh than nhẹ, chỉ có hắn và Thạch Hạo hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, người khác không biết được ẩn tình bên trong.

Thấy Thạch Hạo muốn hỏi thì hắn lắc lắc đầu, truyền âm nói: "Có cơ hội sau hẳn nói."

Thạch Hạo gật đầu rời đi luôn, bởi vì, trái ngược với bộ chiến y này, hắn càng cảm thấy hứng thú hơn với Ngũ Hành sơn, nơi ấy quá nửa là một chí bảo Tiên đạo!

Nói như vậy, bên trong nhất định có ẩn tình, có cố sự.

Chiến thuyền màu xanh cùng toàn bộ đám nhỏ đều được thu xếp ở Tần gia, dù cho là Hoàng Kim sư tử thì cũng bị Thạch Hạo cho ở chỗ này chứ không có mang theo.

Lần này, hắn chỉ lay tỉnh lại Hoàng điệp.

Trên người hắn có hai tên sinh linh, một là Hoàng điệp và một là Đả Thần Thạch, cả hai phải được xưng là thần ngủ!

Đả Thần Thạch cũng không nói làm gì, bởi vì ngủ say trong nhiều năm và chưa hề tỉnh lại.

Nhưng mà, Hoàng điệp đã tỉnh lại ở Đế quan và rồi lại ngủ tiếp nữa, thường ngày ưa thích nằm ngủ, có lại thành một quả cầu ánh sáng vàng óng.

Ngày đó, lúc ở Đế quan thì Thạch Hạo đã vứt nó ở Thạch tộc, trước khi đi đã mang nó về và cùng tới Ba ngàn châu này.

Điều này cũng đã nhận được sự đồng ý của Hoàng điệp, nó cũng tới từ hạ giới, cũng muốn xuống dưới để tìm lại tung tích của tộc mình.

Bởi vì, chủng tộc của Hoàng điệp quá thần bí, ở Ba ngàn châu hay là cửu Thiên thì đều không có bộ tộc của chúng, đã không ai còn nhận ra nó nữa.

Thậm chí, có Chí Tôn nói rằng, dù cho là ở Tiên cổ thì cũng chẳng có mấy con Hoàng điệp như vầy, khả năng chúng nó thuộc về kỷ nguyên càng cổ xưa hơn nữa!

Ác MA đạo, nằm ở biên giới của Ngũ Hành châu.

Nơi đây cực kỳ thần bí, tràn ngập nguy hiểm.

Đây là chỗ biến mất của Ma tôn, có ẩn chứa khí tức kỳ dị.

Thạch Hạo đã tới nơi và ngóng nhìn về trước.

Ác Ma đảo, tuy rằng có một chữ đảo thế nhưng cũng không nằm trong biển nước, mà là lơ lửng giữa không gian.

Khu vực này ngập tràn sương mù màu xám, mờ ảo vô cùng, dù cho dùng Thiên Nhãn thông cũng khó lòng xuyên thấu.

"Người trẻ tuổi, muốn tiến vào đảo à?"

Xa xa có người cầm lái một chiếc thuyền tới chào hỏi.

Nơi đây rất kỳ dị, có sương mù bao phủ nên không cách nào phi hành, bán kính tám trăm dặm xung quanh Ác Ma đảo được mệnh danh là cấm địa, rất khó vượt qua hư không.

Năm xưa, Thạch Hạo cùng với một đám thiên tài tới đây và đã có không ít người không tin nên đã phi hành, có người bị cổ thú kỳ lạ ăn thịt hoặc là người sống sót từ trên không té ngã xuống dưới.

"Không cần đâu." Thạch Hạo lắc đầu, sau đó hắn lướt người bay vào trong màn sương màu xám.

"Gặp quỷ rồi, hắn có thể bay vào à?" Người cầm lái ngồi trên chiếc thuyền nhỏ giật nảy mình.

"Ồ, trông quen quen, hình như năm xưa từng gặp rồi, à, đúng rồi, hắn... là Hoang!" Người cầm lái sợ hãi nói.

Bởi vì, năm xưa Hoang từng đại náo nơi này nên tiếng tăm truyền khắp, bọn họ đều nhìn qua chân dung truy nã của hắn.

"Xoẹt1"

Một luồng ánh xanh lao tới chém bay một phần ký ức bên trong nguyên thần của hắn, sau đó tỉnh lại thì đã quên đi những gì mình vừa thấy.

Thạch Hạo rất cẩn thận, không muốn gặp phải thị phi gì cả, bản thân tới đây là vì tổ phụ, nếu như dẫn dắt kẻ thù tới đây và bạo phát đại chiến thì sẽ rất bất lợi.

Mặc dù hiện tại Thạch Hạo rất mạnh mẽ thế nhưng cũng phải nhíu mày lộ vẻ khác thường, quả nhiên Ác Ma đảo rất quái lạ, có tràng vực cực kỳ mạnh mẽ giam cầm trời cao, ảnh hưởng tới người phi hành.

Đương nhiên, hiện giờ hắn không có bị gò bó gì cả, thế như chẻ tre mang theo lôi điện nhanh chóng tiến vào, vượt qua tám trăm dặm và đăng lâm lên Ác Ma đảo.

"Răng rắc!"

Tia điện phóng ra, một con cá khổng lồ màu vàng cao to như núi trừng to con mắt đỏ ngầu từ tỏng hư không lao thẳng vào Thạch Hạo.

Cũng không phải là cá trong nước mà là một con cổ thú đang bơi lội trong hư không, khát máu và tàn bạo.

Nếu như là ngày xưa và đối mặt với con hung thú này thì Thạch Hạo chắc chắn sẽ chạy trốn, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ điểm ra một ngón thì con cổ thú này đã tan rã, nổ tung trên hư không.

Thạch Hạo lên đảo, cứ thế chảy thẳng vào nơi sâu nhất.

Không thể không nói, hòn đảo này quá lớn, tựa như là một đại lục không có phần cuối.

Ven đường đi có rất nhiều hung thú, bản thân bị lạc lối, cặp mắt đỏ bừng giết chóc xung quanh những sinh linh xông vào nơi sâu trong hòn đảo.

Hòn đảo tối tăm, quanh năm bị sương mù bao phủ.

Ầm!

Khi bị ngăn cản, bất luận là cổ thú khổng lồ cỡ nào thì Thạch Hạo chỉ cần vung tay là có thể đánh tan rồi.

Cuối cùng, hắn giết tới gần chỗ cần tới, đi vào nơi sâu trong hòn đảo.

Khku vực này là vô số lôi đình, tia chớp đan dệt, cảnh tượng khủng khiếp chiếu sáng cả bầu trời đen tối.

Có người nói, năm xưa lúc Ma tôn thành Tiên đã bị sấm chớp Tiên đạo đnahs giết, sau đó có một ít sấm chớp ở luôn nơi này, thành ra suốt ngày lấp lóe ánh điện.

Đương nhiên, đây cũng chẳng phải là cảnh tượng kỳ dị nhất.

Khiến người khác giật mình chính là, giữa bầu trời có một dòng sông trắng bạc như tuyết, ánh chớp lượn lờ đầy chói lóa, mà bên trên mặt sông lại mang theo những điểm ánh vàng.

Nó không ngừng chảy xuôi trên hư không, chứ không hề cuộn trào trên mặt đất của hòn đảo này.

Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, tiến tới nơi cần tới!

Có lời đồn, dòng sông này chính là sức mạnh còn sót lại của lôi điện Tiên đạo, cũng có người nói đây là huyết dịch của Ma tôn đang cuộn chảy trong hư không.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)