← Ch.1712 | Ch.1714 → |
Năm đó, kẻ này chèn ép người tới mức nào chứ, lần đầu tiên khi gặp mặt thì đã vung tay trấn áp Thạch Hạo, làm ra vẻ Chí Tôn liếc nhìn Thạch Hạo.
Nhưng ngay trong hôm nay, say khi bị Thạch Hạo chặn đánh thì hắn lại tỏ vẻ khiêm nhường, làm bộ thỏa hiệp, chẳng hề có chút sỉ diện gì, khiến người khác không thể không xem thường.
Người như thế này cũng chỉ có thể hô mưa gọi gió, xưng bá xưng chủ với những sinh linh có tu vi thấp hơn mình, ỷ mạnh hiếp yếu.
Máu tươi lan tràn, mặt mày của Nguyên Thanh méo mó thế nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chứ không hề phát ra ngoài, chưa từng quát mắng hắn, vẫn luôn nín nhịn van nài Thạch Hạo, muốn biểu đạt rằng mọi chuyện đều có thể thương lượng lại.
"Ông không thấy nhục nhã khi cầu xin mạng sống của mình à, năm xưa khi đày ta tới Cổ quáng thái cổ thì có nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày như hôm nay?" Thạch Hạo hờ hững nói.
Gương mặt của Nguyên Thanh thoáng xanh lét nhưng nhanh chóng ổn định lại, toàn lực khăc chế, hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ có một ngày như vầy, sẽ bị bức vào tình cảnh như hiện tại.
Một tiểu tu sĩ nhỏ bé có thể bị giết bởi một ngón tay năm xưa, hiện tại lại có thể uy hiếp ngược lại mình.
Hoang, hắn chỉ chừng hai mươi mấy tuổi mà đã có thể bước vào cảnh giới Độn Nhất, trở thành một cường giả khiến người người kiêng kỵ.
Trong lòng Nguyên Thành ngập tràn gợn sóng cùng hối hận, cũng không phải là hối hận vì kết oán với Thạch Hạo, mà là hối hận vì sao năm xưa không bất chấp mọi hậu quả để giết chết kẻ này.
Ngày xưa, hắn nhận được mệnh lệnh của Phong tộc là phải chèn ép hậu nhân Tội huyết, không ngờ rằng Hoang sẽ quật khởi, trong một thời gian ngắn lại trưởng thành tới mức này.
Hắn âm thầm thở dài, muốn trách cũng chỉ có thể trách lời cảnh cáo của vị cường giả ngày xưa mà thôi, dẫn tới việc hắn không dám hạ độc thủ với Hoang, nếu không, khả năng hắn đã hạ sát thủ rồi.
Tới mức này mà hắn vẫn không hề hối cải, chỉ tiếc năm xưa không có cơ hội diệt trừ Hoang, hơi chút do dự rồi bỏ qua.
"Còn chưa phục chứ gì, nơi sâu trong đáy mắt của ông toàn là không cam lòng, con có cả oán độc nữa, hiện giờ chắc đang hối hận vì sao không xuống tay với ta từ sớm chớ gì?" Thạch Hạo nói.
Nguyên Thanh hãi hùng khiếp vía, việc này mà cũng có thể nhìn ra được, thần giác của đối phương quá nhạy cảm, việc này khiến hắn rùng cả mình.
"Đoán đúng rồi chứ gì, chỉ là lừa ông có chút xíu mà không ngờ rằng lại là sự thật." Lời nói của Thạch Hạo trở nên lạnh lùng.
"Không phải đâu, tiểu đạo hữu, ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi. Ta cũng không hề có loại suy nghĩ như thế." Nguyên Thanh giải thích.
"Rốp!"
Tiếng vang giòn tan truyền a, cánh tay trái của Nguyên Thanh đã bị vặn gãy và tách lìa khỏi thân thể, máu tươi tung tóe, cảnh tượng có chút đáng sợ.
Hắn rên lên một tiếng đồng thời lảo đảo về sau, thân thể lắc lư thiếu chút ngã nhào, sắc mặt trắng bệch chẳng còn chút máu.
Thạch Hạo nắm kiếm quyết chém bay cánh tay còn lại của Nguyên Thanh khiến gương mặt của hắn nhăn nhó, lòng ngập tràn sợ hãi.
Cũng không phải Nguyên Thanh không muốn chiến đấu, mà bởi vì, hắn đã suy diễn qua và chẳng hề có chút cơ hội thắng nào, chỉ cần ra tay thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Đạo hữu, ta sai rồi, có thể cho ta một cơ hội để giải thích mọi chuyện được không?" Nguyên Thanh nói.
"Ông cũng chỉ là một con chó săn thì có thể nhận biết được nhiều ít chứ, ông hiểu rõ nhân vật cấp Chí Tôn à, biết bí mật của bọn họ à, hay là biết được bí ẩn Tiên đạo?" Thạch Hạo cười khẩy, chẳng hề bị xao động gì.
Sắc mặt của Nguyên Thanh đầy khó coi, hắn rất muốn sống, là loại người như vầy thì lại càng sợ chết, hắn không muốn bước theo gót chân của đám người Phong tộc kia.
Đối mặt với loại khinh bỉ này thì phàm là những ai có lòng tự trọng đều sẽ phản kháng, thế nhưng Nguyên Thanh vẫn cúi đầu nhận thua với Thạch Hạo.
Hắn không thể không nuốt cơn tức vào bụng, bởi vì, hắn muốn giữ tính mạng, mặc dù biết cơ hội không lớn thế nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.
"Đạo hữu, ngươi nên biết, hiện giờ ngươi đang trong tình cảnh rất nguy hiểm." Hắn lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Thạch Hạo.
Thạch Hạo hờ hững nhìn hắn, không hề nói câu nào cả.
Nguyên Thanh chợt cảm thấy, hắn quá uất ức bực bội, những lúc như vầy hắn rất muốn trở mặt, mắng chửi nguyền rủa đầy sảng khoái rằng: 'Chiến, dù cho bị giết cũng thá gì. '
Nhưng hắn vẫn nín nhịn lại, nói: "Ba ngàn châu này cũng không phải chỉ có mỗi một vị tàn tiên của Tiên điện, ít nhất còn có một hai vị nữa, một khi bọn họ khóa chặt ngươi thì hậu quả cực kỳ gay go."
"Ông biết họ à?" Rốt cuộc Thạch Hạo cũng lên tiếng.
Bởi vì, hắn sớm đã nghe qua, Ba ngàn châu này ít nhất phải có hai ba vị tàn tiên, ngoại trừ tồn tại của Tiên điện kia ra thì những chỗ khác cũng rất thần bí.
"Nếu như ngươi thề sẽ thả ra rời đi, như vậy ta biết gì sẽ nói đấy." Nguyên Thanh lên tiếng.
Thạch Hạo nở nụ cười rất lạnh và cũng rất tàn khốc, lần nữa giơ tay lên.
"Nếu như ngươi bức ta thì ta sẽ không nói, mặt khác, nếu như ngươi muốn tìm kiếm dấu vết nguyên thần của ta thì cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi." Nguyên Thanh hét lớn.
Hắn rút lui, sợ Thạch Hạo đột nhiên gây khó dễ.
"Phụt!"
Trả lời lại chính là một ánh kiếm từ đầu ngón tay của Thạch Hạo lao ra, cơ bản không hề chấp nhận lời yêu cầu này, rất quyết đoán và cũng rất lạnh lùng, xuyên thủng thân thể hắn ngay tại chỗ.
"A..." Nguyên Thanh hét thảm.
Ánh kiếm của Thạch Hạo rất khủng khiếp, đã chém lìa nửa người của hắn, lực phá hoại của kiếm khí kia quá kinh người, không gì sánh được.
"Nói thẳng đi, như thế ta sẽ cho ông một cái chết sảng khoái." Thạch Hạo lên tiếng.
"Vù vù."
Nguyên Thanh giận dữ hét lớn chấn động cả hư không, hắn biết, đối phương sẽ không bao giờ thỏa hiệp cho nên thiêu đốt toàn thân, phóng thích tiềm năng, dù cho nguyên thần cũng đang phát sáng, muốn ngọc đá cùng nát, liều mạng với Thạch Hạo.
Đáng tiếc rằng hắn đã đánh giá thấp thực lực của Thạch Hạo, bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo tỏa ra một vòng thần với hàng vạn luồng hào quang bao trùm toàn bộ, Nguyên Thanh phát hiện ra bản thân không cách nào chuyển động được, đã bị giam cầm.
Cái mà hắn nghĩ ngọc đá cùng tan đã thất bại.
"Bằng vào ông mà cũng đòi nói tới chuyện tàn tiên, dù là thế gia Trường Sinh còn chưa chắc đã biết." Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Ta biết, binh khí của một vị tàn tiên trong số này chính là một thanh cổ việt*." Nguyên Thanh nói.
(*): việt [钺] vốn là tên gọi một loại công cụ kiêm vũ khí rất đặc thù của người Việt cổ: Cái rìu
"Còn gì nữa không?" Thạch Hạo hỏi, hắn từng nghe nói qua và cũng từng thấy qua thanh cổ việt kia, là binh khí không hoàn chỉnh.
Năm đó lúc thiên tài tranh bá ở Ba ngàn châu thì hắn từng sống sót rời khỏi di tích Tiên cổ, lúc ấy có rất nhiều người muốn vây giết hắn và Liễu Thần đã xuất hiện, đã đại khai sát giới giết chết Giáo chủ.
Cuối cùng, từng có một tờ pháp chỉ từ trên trời hạ xuống cùng với một thanh cổ việt không hoàn chỉnh mang theo tiên quang và khí hỗn độn giáng lâm, chúng khắc chữ trong hư không và xin Liễu Thần lưu tình.
Giờ nghĩ lại, chủ nhân của thanh cổ việt kia chắc chắn là một vị tàn tiên.
Thạch Hạo thở dài, nghĩ tới những chuyện này thì hắn không thể không nhớ tới Liễu Thần, nó ở nơi nào, năm nào mới có thể gặp lại.
Con đường mà Liễu Thần đi rất gian nan và cũng rất rộng lớn, nó từng hủy diệt và cũng từng tự chém mình, có thể nói là lúc lên lúc xuống, từ Tế linh của Tiên cổ đã nảy mầm và phát triển thành cây liễu lần nữa, trong lúc ấy cũng gặp phải vô số đau khổ.
Đây đều là những chuyện mà về sau này Thạch Hạo đã tìm hiểu được.
Liễu Thần từng hủy diệt và hóa thành hạt giống rồi tiếp tục trở nên mạnh mẽ, nhưng sau đó lại tự chém bản thân mình, lý do vì sao cũng chẳng thể biết, sau đó lại trải qua sự đánh giết đầy khủng khiếp của thượng thương lôi đình.
Có thể nói, Liễu Thần của đời này đã không còn là Tế linh của Tiên cổ nữa.
Bởi vì, những lúc bắt đầu lại từ đầu, người không chỉ chém có tu vi mà còn có cả ký ức cũ.
Nhưng mà, dù gì đi nữa thì chỉ cần nó đặt chân lên đỉnh cao nhất, vượt qua hoặc sánh vai với trước kia thì nhất định sẽ nhớ lại toàn bộ ký ức xưa kia.
Từ vô cùng mạnh mẽ trở nên suy yếu cực kỳ, lúc lên lúc xuống và sau cùng là trở lại như xưa, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Thạch Hạo tin chắc, hiện giờ quá nửa Liễu Thần đã khôi phục lại như xưa, bởi vì trước đây hắn từng cùng với Tam Tạng Thần Minh đi nhầm vào Tiên vực, trên đường trở ra thì hắn đã gặp được vết tích mà Liễu Thần lưu lại, như vậy đã đủ để chứng minh tất cả rồi.
Đê đập kia, tiếng nước vỗ ấy, báo trước rằng sẽ có rất nhiều Chân Tiên chết bên trên con đê đập này, nơi đó là sự quy tục của Liễu Thần, nó đủ mạnh thì mới dám đi vào.
Thạch Hạo khôi phục lại vẻ thất thần, nói: "Ông cũng chỉ biết có mỗi món binh khí này mà thôi, như vậy cần ông làm gì chứ." Hắn giơ tay có ý định giết chết.
Bởi vì, những thứ liên quan tới việc này hắn đều không cần phải hỏi Nguyên Thanh làm gì, Tần Trường Sinh còn hiểu rõ hơn nhiều, Thạch Hạo cũng đã biết được một ít bí ẩn khác.
"Đừng, ta còn có thể nói cho ngươi một bí mật lớn khác nữa." Nguyên Thanh hét lớn.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết của Nguyên Thanh chính là ánh kiếm của Thạch Hạo lướt tới ngang hông, chẳng chút lưu tình, Thạch Hạo cảm thấy, chỉ khi đứng dưới tình cảnh đủ sợ hãi thì Nguyên Thanh mới nói sự thật.
"Cổ quáng Thái sơ, chính là ở chỗ đó, có lẽ sẽ có một con đường dẫn tới một thế giới khác." Hắn hét lớn, vô cùng khủng hoảng.
Thạch Hạo nghe vậy thì không còn xuất thủ nữa.
Con đường dẫn tới một thế giới khác, nối tới nơi nào đây.
Hắn nhớ tới đời sau của Thủ Hộ giả, năm xưa từng chạy tới Cổ quáng Thái sơ và muốn tìm hiểu về bí mật của tổ tiên mình, kết quả là có dòng máu đen tuôn ra và mỏ quặng cổ đó ngập tràn máu huyết.
Cũng giống như Mộ tiên ư, rất nhiều năm sau cũng sẽ có sinh linh cái thế từ nơi nào đó trửo về?
"Nói cụ thể hơn đi." Thạch Hạo quát lên.
"Ta..." Nguyên Thanh đầy căng thẳng nói.
"Ông cũng chỉ biết nhiêu đó thôi chứ gì, thế thì cần làm gì." Thạch Hạo lạnh lùng nói, tiếp đó cũng chẳng hề rảnh tay chút nào.
"Đừng mà..." Nguyên Thanh hét thảm.
Đáng tiếc, lần này Thạch Hạo không cho hắn thêm cơ hội nữa, một kiếm chém xuống đánh tan nguyên thần của hắn, thân thể bị xoắn nát thành mưa ánh sáng, hình thần đều diệt.
← Ch. 1712 | Ch. 1714 → |