← Ch.1730 | Ch.1732 → |
"Đây là thứ gì thế ạ?" Thạch Hạo hỏi.
"Khế ước* đối với chủ tớ, là món đồ cổ hơn kỷ nguyên trước, hẳn là do đại nhân vật viết nên, ta phát hiện từ trong một di tích." Tần Trường Sinh nói.
Sắc mặt của Hoàng Kim sư tử liền thay đổi đồng thời thụt lùi lại, thứ này vô cùng nguy hại với nó, bởi vì nó từng nghe được, một khi ký kết khế ước này thì sẽ hoàn toàn bị nô dịch.
Thạch Hạo nhận lấy rồi lật qua lật lại, sau khi hiểu rõ dùng như thế nào thì liền kích hoạt ngay tức khắc, giây lát đó thần quang ngút trời bao phủ Hoàng Kim sư tử bên trong.
"Gào..." Hoàng Kim sư tử không ngừng gào thét, giãy giụa kịch liệt thế nhưng đều vô dụng.
Sau khi yên ắng trở lại và Thạch Hạo cẩn thận cảm nhận thì gật gật đầu đầy thỏa mãn.
Hoàng Kim sư tử thì đang gầm nhẹ đầy tức tối, cái khế ước này chẳng hề công bằng chút nào, một khi Thạch Hạo gặp bệnh hoạn và chết đi thì nó cũng sẽ chết theo.
Mà nếu nó xảy ra vấn đề gì thì Hoang chẳng hề ảnh hưởng chút nào.
Bên trên tờ khế ước này có hàng loạt hạn chế với nó, nhất định phải nghe theo lệnh của Hoang, nếu không sẽ gặp nạn ngay.
"Nói là một tờ khế ước, không bằng gọi là một tờ pháp chỉ do một đại nhâ vật Tiên đạo nào đó lưu lại, được khắc lên quy tắc cực kỳ mạnh mẽ không cách nào lật ngược được." Tần Trường Sinh giải thích.
Với tu sĩ thuộc lĩnh vực Nhân đạo, tờ khế ước này một khi được kích hoạt thì không cách nào phản kháng được.
Mặc dù Hoàng Kim sư tử có tức giận nhưng cũng chẳng thể làm dược gì, cuối cùng cũng chỉ biết ủ rủ mặt mày đi sau Thạch Hạo.
"Nếu mày không muốn theo tao thì cứ ở lại Ba ngàn châu cũng được, tao cũng không gò bó nặng nhẹ gì đâu." Thạch Hạo nói.
"Không được!" Hoàng Kim sư tử từ chối, bởi vì hiện tại nó đã bị buộc chặt với Hoang, nếu như Thạch Hạo chết ở dưới hạ giới thì nó cũng tiêu theo, cho nên muốn ở bên cạnh để bảo đảm việc sống tốt của hắn.
Ngoài ra, nếu như ở lại thượng giới thì chắc chắn nó như chuột chạy qua đường, người người gọi đánh, một là nó tới từ dị vực, hai là cùng với Thạch Hạo kết thù quá nhiều, gần đây đã áp chế các giáo, chờ sau khi hắn rời đi thì khả năng sẽ nhận sự trả thù của người nơi đây!
Hoàng Kim sư tử không muốn trở thành mục tiêu sống bị người công kích, nghĩ tới nghĩ lui thì nó cảm thấy ở bên cạnh Thạch Hạo là tốt nhất.
Đồng thời nó cũng cho rằng, tên Nhân tộc này không hề tầm thường chút nào, có thể sẽ có chuyển biến gì đó trong tương lai và khôi phục lại đạo hạnh một thân cũng nên.
Chớp mắt ngắn ngủi thì nó đã đưa ra được quyết định rồi.
Cuối cùng, chiến thuyền lướt ngang, mang theo khí tức thần đạo đầy mạnh mẽ, mang theo vô số thiên tài địa bảo chất chồng như núi cùng với phu thê Thạch Tử Đằng và những đứa nhóc kia tiến về nơi xa.
Tần Trường Sinh, Tần Hạo đưa tiễn.
Hoàng Kim sư tử trừng mắt, chẳng hề ưa Tần Trường Sinh chút nào.
Lại nói, lần này Tần Trường Sinh tựa như đã đưa cho Thạch Hạo một đại lễ, tờ pháp chỉ khế ước kia tựa như là chân tay của một người mạnh mẽ và đáng tin đưa cho hắn vậy.
Đặc biệt là, dưới tình huống hắn đã xảy ra vấn đề như kia thì có một nhân vật như Hoàng Kim sư tử thì lại càng quý giá hơn.
Thập tự âm dương địa, vẫn hoang vu như trước.
Đây chính là Cấm khu sinh mệnh trước kia, thế nhưng lúc này lại yên tĩnh như thế.
Bọn họ đã tới, chiến thuyền lướt vào bên trong cổ địa.
Ngày hôm nay không hề yên tĩnh chút nào, bởi vì sau khi tin tức truyền ra thì nhiều người đều biết, Hoang sẽ rời khỏi đây và trở xuống hạ giới.
Các giáo đều biết và dồn dồn tới, có thể nói sóng gió khắp nơi!
Mấy người bọn họ đã tới, đi theo vào nơi này!
Thạch Hạo cũng chẳng hề giấu giếm gì cả và cũng chẳng cần phải làm như thế, bởi vì, mặc dù cổ lộ này tồn tại trên thế gian thế nhưng cũng không phải ai cũng có thể xông vào được.
Ít nhất, huyết thống nghịch thiên như Hoàng Kim sư tử cũng không thể tiến vào.
Dù là hắn cũng phải chịu lấy thử thách sinh tử mới có thể chặn lại sức mạnh quy tắc bên trong cánh cửa kia.
Hiện giờ mà nói, chỉ có hắn mới có thể bước lên con đường này!
"Nơi đây từng là một chỗ Cấm khu sinh mệnh?" Dù là Tần Trường Sinh cũng than thở không thôi.
Dù cho truyền thừa có vĩ đại nhất cũng sẽ có một ngày suy yếu, nơi đây từng là Cấm khu sinh mệnh, có nhân vật vô thượng sinh sống, năm xưa khi dị vực xâm lấn thì bọn họ cũng có thể một mình một thế giới, không hề bị hỗn loạn ở bên ngoài quấy nhiễu thay đổi gì.
Được gọi là Cấm khu, đó là một vùng đất không thể đặt chân vào, một thể sinh mệnh khác biệt nào đó đều phải rời đi xa, đại biểu cho sự mạnh mẽ cực đạo, không thể chạm vào được.
Mà hiện tại, nơi đây tro tàn đầy đất, hết thảy núi cao đều vỡ nát, cũng không biết đã trải qua cuộc chiến đấu ra làm sao mới có thể dẫn tới sự hủy diệt hoàn toàn của Cấm khu sinh mệnh này.
"Những tro tàn này là sau khi thần ma bị đốt cháy còn sót lại!" Thạch Hạo nói.
Thời khắc này, không chỉ có Tần Trường Sinh biến sắc mà ngay cả những tu sĩ các giáo khác đang đi theo sau đều trắng bệch sắc mặt, sợ hãi sâu sắc.
Tro tàn đầy đất, ngàn tỉ năm qua đi nhưng vẫn không hề bị nước mưa lũ lụt cuốn trôi, vẫn hoàn hảo nằm nơi đó.
Đồng thời, bên trong tro tàn ấy còn có thể mơ hồ thấy được một vài khúc xương vàng óng, móng tay màu tím, hàm răng màu đen... tất cả đều là những xương cốt chưa bị thiêu hủy.
Việc này càng làm cho mọi người kinh hãi tới run rẫy hơn!
Những di hài tả tơi còn sót lại trong di tích này đều là cường giả của Cấm khu, hay là củ người ngoại lai?
Thạch Hạo đứng nơi đây và bắt đầu diễn biến đại pháp, phóng thích hai khí âm dương, thể hiện ra sức mạnh mạnh mẽ nhất của mình.
Thời khắc này, không chỉ có hai con sông một âm một dươngđang xuất hiện trên mặt đất, mà ở bên trên bầu trời cũng hiện dị tượng.
Hư không rạn nứt và một dòng sông lớn màu đen cuộn trào tuôn chảy, mọt sông lớn màu vàng chói lóa gầm gừ, đồng thời cả hai đan chéo vào nhau.
Bên cạnh sông lớn còn có hàng loạt kiến trúc vỡ nát.
Di tích Cấm khu sinh mệnh chân chính!
Sau khi mọi người trông thấy thì đều hít vào hơi lạnh, quả nhiên là sự thật, nơi đây từng là khu vực 'cấm kỵ' sinh hoạt qua.
Thạch Hạo tự mình điều khiển chiến thuyền tiến lên trời cao, muốn tiếp cận dòng sông Thái Âm và Thái Dương.
"Ba mẹ!"
Thời khắc quan trọng này Tần Hạo lao lên, trong mắt đã nhòe nước mắt, thể hiện lòng chân thành của bản thân, ôm chầm lấy hai người khóc lớn rồi tiếp đó lại ôm lấy Thạch Hạo.
"Con ngoan, con không muốn theo chúng ta à?" Tần Di Ninh cũng khóc, không nỡ để con trai thứ ở đây.
"Con không đi đâu, con phải ở đây để trở nên mạnh mẽ, con sẽ quật khởi, dù cho mọi người không thể trở lên được thì con cũng sẽ đi xuống đón lên cho bằng được." Tần Hạo thề.
Cuối cùng, hắn lau đi khóe mắt rồi bay khỏi chiến thuyền.
Trên mặt đất cũng chẳng biết đang có bao nhiêu người đang theo dõi, rất nhiều đại giáo đều biết nên tới đây quan sát.
"Tiếc cho Hoang thật, bị chém tu vi, rơi xuống như hiện tại, hiện giờ xuống lao tù hạ giới là chạy trốn hay sao đây?"
"Haizz, tự mình đi lưu đày, bị tàn tiên ép tới một nước này, từng lập biết bao chiến công hiển hách ở Biên hoang, kết quả lại kết thúc như thế."
Có một ít người khẽ nói chứ không dám nói lớn, sợ sẽ chọc giận tới nhóm thế lực của Tiên điện.
Đương nhiên, còn có một nhóm người lạnh lùng, tựa như Thiên quốc, Minh thổ, Tiên điện... bọn họ ước ao Thạch Hạo nhanh nhanh phế bỏ, rời đi như vậy cũng tốt.
Bởi vì, những ngày vừa qua hắn đã khuấy trộn quá điên cuồng.
Thạch Hạo đứng ở mũi thuyền rồi điều khiển xông lên hư không, tiến vào khu phế tích kia, đi tới trước dòng sông cuồn cuộn ấy, sau cùng hắn quay đầu liếc nhìn những người kia, tiếp đó là vung ống tay áo thu hồi chiến thuyền, chỉ còn sót lại mình hắn đứng dưới bầu trời mà thôi!
Ầm ầm!
Hai khí âm dương bùng phát, nơi giao nhau giữa hai dòng sông xuất hiện một cánh cửa, mà Thạch Hạo đã tiến vào và đứng trong cánh cửa đó!
"Đi thôi, cứ thế rời đi thôi!"
"Từ đây, thế gian không còn Hoang nữa!"
Có vài người cảm thán.
Còn có rất nhiều sinh linh yên lặng đứng bên trong di địa Cấm khu sinh mệnh ngẩng đầu nhìn trời cao.
← Ch. 1730 | Ch. 1732 → |