Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1744

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1744: Bố trí
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hạ giới dù sao thì linh khí vẫn mỏng manh, căn bản không thể nào xuất hiện thần dược được.

Đương nhiên, thứ được gọi là đệ nhất linh căn kia cũng không phải nằm trong số này, thứ đó chính là do đại năng ở cổ đại giấu kín trong hạ giới, tuyệt đối là tiên dược thế nhưng tiếc rằng đã bị người khác lấy đi rồi.

Nếu không, lần này dù nói gì đi nữa thì Thạch Hạo cũng phải đào cho bằng được đệ nhất linh căn này.

Ngoài ra, khắp tám vực cũng chẳng thấy bóng dáng một gốc thần thảo nào, chỉ có vài cây thánh dược không cách nào tiến thêm bước nữa, xét cho cùng cũng vì hoàn cảnh lớn này không thích hợp.

Thạch Hạo cảm thấy, những cây thánh dược kia đều có khả năng thành thần thụ!

Hắn nghi ngờ, nếu như đào vào trong Thạch thôn này và dùng Vạn Vật thổ vun đắp, nói không chừng sẽ lột xác và trở thành thứ hi thế.

Trước kia trong thôn cũng có một ít linh dược màu sắc sặc sỡ, hương thơm nức mũi, sinh sống quanh năm nơi đây thì chắc chắn sẽ tạo nên những chỗ tốt cực lớn cho bọn họ.

Ở hạ giới này, một cây linh dược cần phải nhờ tới cả một tòa linh sơn để tẩm bổ thì mới có thể trưởng thành được.

Mà vô số ngọn núi có thể có một tòa linh sơn là đã tốt lắm rồi.

Mặc dù Thạch thôn có thể trồng nhiều linh dược như thế cũng bởi vì năm xưa Thạch Hạo từng mang về một ít đất cát đặc biệt trong tiểu thế giới của Bách Đoạn sơn, đó là linh thổ từng được ngâm trong Bất Lão tuyền, ẩn chứa sinh cơ hùng hồn!

"Cây đào này, uhm, phát triển tốt đó, quả là thứ tót." Thạch Hạo nhìn về một gốc đào trong thôn, nó trắng bóng như bạc, cành cây như cầu long thế nhưng cao không quá nửa người.

Đây cũng là thứ được mang về từ trong tiểu thế giới của dãy núi Bách Độn, vốn là thần dược thế nhưng rễ cây lại bị phân tách và rơi xuống chỉ còn là chuẩn Thánh dược mà thôi.

"Có cơ hội phải tới dãy núi Bách Đoạn một chuyến mới được."

Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn luôn cảm thấy nơi đó rất thần bí, là một không gian hết sức đặc thù, lần hạ giới này chắc chắn sẽ phải tới đó tìm hiểu đầu đuôi.

Nghĩ tới dãy núi Bách Đoạn thì Thạch Hạo không phải ngập tràn suy tư, đó chính là lần đầu tiên hắn tranh đấu với toàn bộ mọi người của Hoang vực để tiến vào không gian thần bí quyết đấu.

Cũng chính nơi đó hắn đã bắt được Nhị Ngốc tử, thu phục được Đại Hồng điểu cũng như quen biết Hỏa Linh Nhi, đương nhiên còn 'té ngã' điên cuồng với Vân Hi nữa.

Ngoài ra, cũng nơi này không đánh không quen biết và thu phục được Cửu đầu sư tử, sau cùng còn kết bái huynh đệ, về sau tất nhiên phải tới thăm những tên này rồi.

"Uhm, nhất định phải tới Bách Đoạn sơn, nơi đó có quá nhiều thứ kỳ quái!" Thạch Hạo càng suy nghĩ thì càng nhíu mày.

Chính xác, cơ thể mẹ của cây đào bạc này hẳn là thần dược, chỉ là do hoàn cảnh gây nên thành ra không thể hiện ra chân chính được.

Tiếp đó, hắn sờ sờ một hòn đá nhỏ óng ánh nơi sợi tóc mình, đó chính là Đả Thần Thạch!

Tên này có lai lịch cực kỳ quái lạ, cũng xuất phát từ trong tiểu thế giới của dãy núi Bách Đoạn sơn kia.

"Nơi đó có Bất Lão tuyền, không hề đơn giản chút nào, trong hoàn cảnh kia mà lại có thể ẩn chứa chí bảo còn hơn cả thần dịch nữa!" Thạch Hạo lẩm bẩm, lúc đó hắn chỉ đạt được có vài giọt còn Bất Lão tuyền chân chính thì hóa thành hình rồng chạy thoát.

Cho tới Đả Thần Thạch này, quanh năm sinh sống bên trong, mưu tính vô số năm vẫn không thể đắc thủ thành công.

Nogài ra, còn có một cây hoa thông linh, giờ nghĩ lại nó hơn hẳn các thần dược khác, nó có thể giúp cho cây cỏ đá cát thông linh và sản sinh ra ý thức.

Đây là thứ nghịch thiên thế nào chứ?

Đáng tiếc, lúc đó nó đã chạy trốn!

"Là bị trấn áp nên sao, cây hoa thông linh kia khả năng là thứ quý giá nhất của nơi đó!" Thạch Hạo suy tư vô hạn, ước ao giờ có thể tới dãy núi Bách Đoạn ngay tức khắc.

Chỉ suy tư trong chốc lát như vậy thì Thạch Hạo liền cảm thấy, ở hạ giới này có rất nhiều nơi đáng được hắn tìm hiểu nghiên cứu, dãy núi Bách Đoạn, Côn Bằng sào, Thần ma tường, Tây Lăng giới...

Đặc biệt là, hắn vô cùng chờ mong cô gái gấp thuyền giấy kia, lần này có thể dọc theo dòng thần hà kia tiến vào một thế giới khác và thấy thứ kinh thiên nào đó nữa hay không?

"Tiểu thúc thúc, sao lại thất thần thế thúc, nghĩ gì vậy ạ?" Một cô bé bĩu môi không vừa lòng lay lay cánh tay của hắn.

"À, ta đang nghĩ về một vài chuyện xưa ở dãy núi Bách Đoạn." Thạch Hạo thuận miệng đáp.

Cách đó không xa, Vân Hi nghe thấy vậy thì sắc mặt đỏ bừng, trong lúc vô tình Thạch Hạo liếc mắt nhìn qua thấy thì nở nụ cười, nói: "Muội cũng đang gnhĩ tới chuyện nơi đó à?"

"Đi chết đi!" Vân Hi xấu hổ.

Một đám trẻ con ồn ào gọi hú.

Thạch Hạo liền hiểu, chắc chắn đối phương đang nghĩ tới vẻ mặt vô lại ngày xưa của hắn, đánh không lại Vân Hi liền nỗ lực lại gần và dùng sức cắn lỗ tai.

"Ha ha..."

Bên trong Thạch thôn là bầu không khí vui tươi.

Người trong thôn cạn đầy chén rượu, ăn từng miếng thịt lớn, trai tráng trưởng thành đều dùng thứ này để trahnh tài, không ngừng cụng chén.

Trong lúc này, Thạch Hạo vừa uống vừa ăn rồi chỉ huy bọn nhỏ đào hố, chỉ dạy chúng cách trồng thành dược thần dược.

Kết quả, một đám lão nhân cũng chẳng rảnh tay, ai nấy cũng lần lượt đứng dậy, động tác còn nhanh hơn cả những thanh niên trưởng thành, bởi vì ai cũng sợ bọn nhỏ giày xéo các gốc thần thụ này.

"Chậm một chút, đây là thần dược, đừng có làm hư hao rễ đó."

"Nhóc con, chớ có đụng vào lá, cũng đừng có chạm vào hoa, coi chừng ta đánh đít chừ!"

Trong mắt người trong thôn, không có thứ nào quý giá hơn thứ này, đây chính là bảo vật vô giá, một gốc thần dược có thể sánh với báu vật của một quốc gia!

"Không sao đâu ạ, thần dược cũng không mảnh mai như thế đâu." Thạch Hạo cười tươi nói.

Lúc trước, hắn từng nhổ như nhổ củ cải mà vẫn chẳng hề hư hao gì, cho nên cũng không quan tâm lắm mấy vấn đề này.

Trên thực tế, những gốc thần dược này đều có linh trí cả, sớm đã thành tinh trong vô số năm, nhưng dáng tiếc vẫn không thể nào tu luyện để trở nên mạnh mẽ.

Quả nhiên, bọn nhỏ chỉ vừa động tay thì vài gốc thần dược đã liều mình chạy trốn.

"Ối trời ơi, chạy trốn kìa, mau đuổi theo!" Có người tức tối nói.

Đồng thời bọn họ cũng trợn tròn mắt, quá... phi phàm, vượt qua nhận thức, dược thảo biết nói chuyện còn có thể bỏ chạy trên mặt đất.

"Không có chuyện gì đâu, chúng sẽ tự chọn hố cho riêng mình."

Thạch Hạo tin tưởng chúng sẽ không chạy trốn, Vạn Vật thổ đang ở đây và chỉ cần hứu hẹn không thương tổn tới căn cơ của bọn chúng, chắc chắn dù đuổi cũng chẳng hề đi.

Vạn Vật thổ, dù cho là Táng vương cũng câng, ngay cả tiên dược cũng khát khao, dùng để tẩm bổ cắm rễ và từ từ mạnh mẽ.

Chứ đừng nói là thần dược, với chúng thì càng khát vọng hơn.

Hai gốc Thiên Thần thụ đều ngập tràn ánh sáng, linh khí mờ mịt lan tỏa, hào quang chíu rọi khiến nơi đây tựa như Tiên giới, vô cùng mộng ảo.

Thạch Hạo nói cho chúng biết, cần phải thu liễm lại một chút chứ không nên quá rêu rao, nếu không sẽ khiến nơi đây không còn bình thường nữa.

Vốn, cành lá của chúng đang xum xuê cao vút trong trời xanh, có thể che kín cả toàn bộ Thạch thôn, thế nhưng lúc này đã thu nhỏ lại cao chừng một người và cắm rễ ở khu vực trung ương.

Chính xác, bất kể là Thiên Thần thụ hay là những thần dược khác đều được phân vào những hố có chưa Vạn Vật thổ, đủ cung cấp cho chúng phát triển lâu dài.

"Những trái cây bên trên Thiên Thần thụ này tuy rất nghịch thiên, thế nhưng hiện tại vẫn chưa thể hái dược." Thạch Hạo căn dặn.

Hái xuống bất kỳ trái nào và ăn vào thì đều có thể trở thành Thiên Thần, có thần năng không cách nào tin được.

Thế nhưng hắn từng biết được, trên thế gian này có tổng cộng bốn cây Thiên Thần thụ, vốn là một gốc bị người khác cưỡng ép tách ra, nếu như có thể hợp lại cùng nhau thì sẽ trở về chốn cũ, hóa thành Thần Tiên thụ kinh thiên động địa!

Vào lúc đó, nếu ăn trái này thì thành tựu Tiên đạo chính quả.

Thực ra, hiện tại hai gốc Thiên Thần thụ này đã hợp lại cùng nhau rồi, trái cây của nó cũng sẽ rất nghịch thiên thế nhưng Thạch Hạo vẫn cảm thấy chưa phải lúc.

Một chốn thôn làng nho nhỏ đã được Thạch Hạo cải tao thành thần thổ, một khu vực linh khí nồng nặc như vầy khiến thân thể người thư thái, gân cốt càng dẻo dai hơn.

Trong hoàn cảnh này không tăng cường thể chất cũng khó, là đang lớn mạnh thân và hồn từ từ, sau thời gian dài thì mọi người sẽ dần dần lột xác.

Thạch Hạo quan sát kỹ, phẩm chất linh của nơi này siêu tuyệt, có thể nói là khí tức thần đạo, vượt qua tinh túy.

Chính xác là như thế, loại bố trí xa xỉ này dù cho thế gia Trường Sinh ở cửu Thiên cũng tới như vầy là cùng, thiếu chính là quy tắc đại đạo hoàn chỉnh.

Nhưng, với đạo hạnh của những người trong thôn thì căn bản không cần phải suy nghĩ nhiều như thế, những quy tắc cũng như hoàn cảnh nơi này cũng đủ bọn họ tu hành tới cảnh giới cao thâm rồi.

Ngoài ra, trận pháp được Liễu Thần bố trí khả năng cũng đã bổ sung rất nhiều trật tự thần đạo.

Chỉ có mỗi Thạch Hạo cần phải cân nhắc xem bản thân tu hành ra làm sao mà thôi!

"Sẽ tìm ra được mà thôi, hoặc là, ta nên ác độc hơn với bản thân mình, hoàn toàn dứt bỏ mọi quy tắc, trong hoàn cảnh tàn khốc nhất đi mài giũa, đi tu luyện bên trong hỗn độn!"

"Thanh Phong sao chưa về luôn vậy?" Một ông lão hỏi.

Mới nói xong câu này thì nơi tế đàn trong thôn chợt có hào quang lóe lên, một thiếu niên xuất hiện, nơi này có thể nối liền với hoàng cung của Thạch quốc.

Nhưng không phải là Thanh Phong và mà người thiếu niên trong thôn đi truyền tin trở về.

"Đang có một con rồng đang xoay quanh bên ngoài hoàng cung Thạch tộc, hô lớn muốn khiêu chiến Thanh Phong thúc thúc." Hắn thở hồng hộc.

"Ồ, còn có con yêu long như vầy à, đang gây khó dễ cho Thạch quốc?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Thanh Phong thúc thúc nói, khả năng đây là một con chân long!" Thiếu niên kia há miệng thở dốc.

"Đúng vậy không, vừa khéo để đi một chuyến, ta sẽ đưa Thanh Phong trở về đyâ." Thạch Hạo uống một ngụm rượu lớn rồi lên đường.

"Ta cũng muốn ăn rồng!" Vô Úy sư tử lý sự, bởi vì, trước đây không lâu còn bị một đám nhóc chọc tức, hiện tại nó muốn phát tiết.

Cũng không chờ người trong thôn nói gì nữa, Thạch Hạo mang theo Hoàng Kim sư tử biến mất khỏi tế đàn nơi đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2015)