Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1750

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1750: Thiếu sót
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lông vàng toàn thân của Hoàng Kim sư tử dựng đứng tựa như là những cây kim dài nhọn, hiện tại nó tựa như là một con nhím màu vàng to lớn.

Ánh lửa hừng hực từ trong mũi miệng nó phun ra ngoài, đồng thời lỗ tai cũng bốc khói, đỉnh đầu cũng có khói lửa, cảnh tượng đầy kinh người.

Nó tức giận tới sôi người, thật sự rất tức giận.

Đường đường là Vô Úy sư tử, kinh sợ cả thiên hạ, năm xưa mạch chúng nó từng dám khai chiến với cả Tiên Tăng vương, thú uy chấn thế!

Nhưng mà, hiện tại nơi mũi của nó dính đầy phân chim, với nó thì không thể nào chấp nhận được chuyện này!

"Tức chết ta mà, gào..." Hoàng Kim sư tử dậm chân phát ra tiếng gào thét trần thấp, nó không có dám rống lớn bởi vì Thạch Hạo đang nhìn chằm chằm sợ nó hủy diệt luôn cả đại hoang này.

"Ta nhịn không được nữa rồi!' Hoàng Kim sư tử rít lên một tiếng rồi chấn bay phân chim nơi mũi mình, tiếp đó bậc nhảy xông lên trời cao, đánh thẳng về vực ngoại.

Không cách nào phát tiết được ở Thạch thôn nên nó lao ra vực ngoại rộng lớn kia.

Ở nơi đó, nó có thể thỏa thích gào thét rít gào.

"Sét đánh à?"

Những người trong Thạch thôn ngờ vực, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Hình như con sư tử của tiểu Hạo thúc thúc đang gào thét hay sao á?"

"Bị Ngũ Sắc tước ị cả đống phân lên mũi mà biểu."

Một đám trẻ nhỏ thì thầm, những người lớn cũng biết được thì lộ vẻ kỳ quái, bọn họ luôn cảm thấy Ngũ Sắc tước rất thần bí.

Lúc ban đầu thì bọn họ cũng không coi là chuyện to tác gì, cảm thấy nó như là một con chim rừng bình thường, thế nhưng càng tiếp xúc càng hiểu rõ thì càng kính nể.

Đồng thời, mọi người cũng có lý do để hoài nghi, lúc Liễu Thần cắm rễ ở đầu thôn thì nó lại làm tổ ở phía cuối thôn, rất là đối xứng nhau.

Rất lâu sau đó thì Hoàng Kim sư tử trở về, mặt mày đều đag run rẩy, đó là biểu hiện khi không thể phát tiết toàn bộ cơn tức giận.

"Sư tử vàng, ngươi trở lại rồi à, chẳng phải trên mũi có chút xíu phân chim thôi sao, không có gì đâu, lau xíu là hết thôi." Một đứa nhóc đang quấn tả hảo tâm khuyên nhủ.

Khi nghe tới đây thì mặt mày của Hoàng Kim sư tử lại càng run dữ dội hơn, hàm răng trắng bóng nghiến chặt, ánh mắt đều có thể giết người, rất muốn một ngụm nuốt luôn tên nhóc này.

"Ngươi... câm miệng!'

Hoàng Kim sư tử như bị dẫm phải đuôi vậy, răng hàm sắc bén nghiến chặt, hai mắt trợn tròn vô cùng nổi nóng.

"Sư tử lông vàng, thái độ gì thế hả, hắn thật lòng an ủi ngươi mà sao lại không biết cảm ơn chứ." Một đứa nhóc lau đi nước mũi can thiệp.

"Ta có thể cắn người không?!" Hoàng Kim sư tử quay đầu liếc nhìn Thạch Hạo rồi gầm nhệ, bộ lông vàng toàn thân nó đều dựng thẳng cả lên.

Thạch Hạo trừng nó một cái, chỉ có hai chữ: "Không được!"

"Thúc, sao lần này thúc lại mang về một con thú cưỡi có tâm lý yếu kém vậy ạ, chẳng phải chỉ là một đống phân chim thôi ư?" Một đứa bé như ông cụ non nói.

"A... ôi trời ơi, ngươi mau mang ta trử lại cổ giới đối diện Biên hoang thì hơn, ta chịu không được nữa rồi!" Hoàng Kim sư tử hét lớn.

Kết quả, nó bị Thạch Hạo một cước đạp văng sang một bên.

"Con sư tử này quá tệ, còn không bằng con rùa đen kia, rất biết mình biết ta, rất ngoan ngoãn thành thật nằm ngủ say bên dưới gốc Thiên Thần thụ kìa." Người trong thôn đánh giá.

"Đúng đó, ta cảm thấy con rùa đen kia còn mạnh hơn nữa á." Có người gật đầu hùa theo.

Hoàng Kim sư tử tức điên người, nó là tồn tại cỡ nào chứ? Người nơi này khiến nó muốn phát điên.

Chỉ có mỗi Vân Hi là đang lén cười cười, bởi vì nàng biết rõ con sư tử này khủng khiếp tới cỡ nào, là tồn tại thuộc cấp bậc ra sao, nhưng hiện tại lại thật không may chút nào.

Dù cho người trong thôn biết đạo hạnh của nó rất cao thế nhưng chưa từng thấy nó phát uy, cho rằng chỉ là thú cưỡi của Thạch Hạo nên cũng khó có thể so sánh mạnh mẽ ra sao.

Thạch Hạo chẳng rảnh để ý tới phản ứng của Hoàng Kim sư tử mà chăm chú nhìn tiểu chân long từ từ hạ xuống giữa bầu trời kia, khí lành lan tỏa và đi kèm là mưa ánh sáng, long khí lượn lờ xung quanh.

Người trông thôn kể cả là đám nhóc của Biên hoang cũng tới đây, là chân long chân chính, đã xuất thế và đang ở ngay trước mắt bọn họ!

Thân rồng đỏ thẫm dài tầm một trượng, có thể nói là rất nhỏ chứ không hề to lớn đồ sộ gì cả, vừa nhìn đã biết là đang còn rất non nớt rồi.

Nó tựa như là cục than hồng trong màn đêm tối, đỏ ửng bóng loáng, ánh lửa hừng hực, cặp sừng rồng kia tựa như là kim cương máu vậy, đây là một con chân long đỏ bừng.

Cát Cô sau khi hạ xuống thì thần sắc đầy phức tạp rồi cuối đầu chào Thạch Hạo, nói; "Cảm ơn ngươi!"

Tuy rằng trước đây từng bị Thạch Hạo trấn áp ở Hư Thần giới hay là hoàng đô Thạch quốc, thế nhưng mấy ngày nay chính hắn đã giúp đỡ nó.

"Không cần khách sáo làm gì, bái ta làm thầy đi." Thạch Hạo cười nói.

Vẻ mặt lúc này của Cát Cô cứng đờ, hoàn toàn vượt qua dự liệu của nó.

Thạch Hạo quan sát ký, thân thể của con xích long này đầy rắn chắc, mạnh mẽ như đanh thép, không hổ là chân long với thân thể hoàn mỹ, khó có thể tìm được kẻ hở cũng như điểm yếu.

Nếu so sánh ở cảnh giới hiện tại của nó, thì hết sứ kinh người!

Thạch Hạo biết, bất kể là long giác hay là thần dược, Long Lân thảo... đều bị nó hấp thu sạch sẽ và đang hiện lên tác dụng to lớn của mình, bổ sung những thiếu sót bẩm sinh vốn có.

"Chính xác, rất tốt, là một con chân long hoàn chỉnh, tinh lực dồi dào, tu luyện sẽ làm ít hưởng nhiều, vượt xa những sinh vật cùng cấp khác." Thạch Hạo gật đầu khen.

Dù cho là Hoàng Kim sư tử kiêu căng tự mãn, vẫn luôn xem thường hạ giới thì cũng không khỏi tán thưởng, chân long quả nhiêu rất siêu phàm, tựa hồ lợi hại hơn 'mấy phần' so với nó lúc còn nhỏ.

"Thân thể rắn chắc, thần hồn mạnh mẽ, sẽ không gặp sự cố gì nữa." Thạch Hạo rất vui mừng khi hoàn thành tâm nguyện của đệ nhất Chân Long trong Thập Hung.

Trong lòng của Thạch Hạo nôn nóng và chờ mong, bởi vì đây là một con chân long, bí thuật Chân Long từng được mệnh danh là vô địch sẽ sắp xuất thế rồi!

"Bảo thuật mà ngươi được truyền thừa đã có mấy phần hỏa hầu rồi, trình độ tới ra sao hả?" Thạch Hạo hỏi.

Hoàng Kim sư tử khinh bỉ oán thầm, nói thẳng ra là muốn học loại bí thuật kia không đượ à?

Xích Long ngượng ngùng hổ thẹn, nói; "Chỉ hiểu được chút da lông mà thôi." Sau đó vẻ mặt của nó chợt biến đổi, nói: "Ta cũng không đạt được phần truyền thừa phía sau!"

Thạch Hạo hiểu rõ, cuối cùng cũng xảy ra vấn đề lớn!

Hắn cảm thấy, không có Cửu Chuyển Hoàn Dương thảo thì khả năng sẽ có tì vết, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng tới mức nào.

Thân thể của tiểu Xích Long không có vấn đề gì, bất kể là thân thể hay là thần hồn đều cường tráng kinh người.

Thế nhưng, dấu vết mảnh vỡ ẩn chứa bên trong huyết dịch lại không được hoàn chỉnh, truyền thừa không được ghi lại lại liên quan với đạo thống vô địch của Chân Long, nó không có đạt được toàn bộ.

Pháp môn tu luyện bình thường thì nó tinh thông cả, thế nhưng bí thuật Chân Long mạnh mẽ nhất lại hoàn toàn bị thiếu hụt.

Thạch Hạo ngây người, hắn vẫn đang suy nghĩ tới đại pháp Chân Long, thế nhưng giờ bí thuật vô địch này lại không được truyền thừa lại?

Cát Cô hoảng sợ, đây là việc lớn, bảo thuật Chân Long mạnh mẽ nhất lại không ẩn chứa trong huyết dịch nó, nó cũng chỉ nắm giữ Chân Long pháp như trước đây đã từng tu luyện mà thôi.

Còn tuyệt học của tộc mình lại không có!

"Phải làm sao đây?" Hoàng Kim sư tử phát sầu, bởi vì nó cũng thèm khát thứ này, muốn hưởng ké từ Thạch Hạo, kết quả lại là công dã tràng.

"Hư Thần giới!" Bỗng nhiên, tiểu Xích Long lên tiếng.

"Có ý gì?" Thạch Hạo hơi nhảy trong lòng.

"Hai lão quái kia đã từng nói với ta rằng, chỉ cần có thể đánh vỡ những kỷ lục của ngươi thì sẽ đổi được bảo thuật mạnh nhất từ họ, ta muốn... Chân Long thuật từ bọn họ." Cát Cô nói.

Nó từng quyết chiến với một thanh niên tên Tây Cố, hai người được mệnh danh là song Thạch của đương đại, gợi ra náo động vô cùng lớn.

Sắc mặt của Thạch Hạo khẽ biến đổi, nguyên bản hắn sẽ phải đi Hư Thần giới, dự định dùng mười mảnh vỡ bằng đồng của bản thân để đổi lấy bảo thuật, thế nhưng vẫn chưa nghĩ ra được loại nào, hiện giờ nghĩ lại, chỉ có thể chọn bí thuật Chân Long mà thôi?

Hắn liếc tiểu Xích Long, luôn cảm thấy lần này buôn bán chẳng hề lời lãi gì cả, móc cả tổ trứng Chân Long về mà chẳng thể đạt được chỗ tốt gì từ tộc này, ấy vậy lại còn phải làm bảo mẫu giúp nó đi học Chân Long thuật nữa?

"Ta cảm thấy, hiện tại tuổi tác của ngươi đang còn nhỏ, đạo hạnh không đủ, cùng với sự trưởng thành của ngươi thì mảnh vỡ truyền thừa ẩn chứa bên trong huyết dịch sẽ từ từ hiện lên, hiển hóa ra ngoài đó." Thạch Hạo nói.

Bởi vì, nếu hắn vào Hư Thần giới để đổi thì cũng chỉ có thể tuyển chọn một loại bí thuật mà thôi.

Lúc này hắn lại đang khát khao bảo thuật Chân Hoàng!

Nếu như tiểu Xích Long phục hồi lại như cũ và tương lai xuất hiện vẻ rầm rộ vô địch của cả long phượng thì quá tuyệt!

Bởi vì, nghe đâu một khi có người nắm giữ đồng thời bí thuật Chân Long lẫn Chân Hoàng thì hai môn này có thể hỗ trợ lẫn nhau, giúp cho uy lực tăng lên gấp bội!

Hiện tại đang có một con Chân Long đang ở trước mắt, và nếu đi Hư Thần giới tìm được bảo thuật Chân Hoàng thì diệu cảnh đầy lý tưởng kia sẽ không còn xa nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2015)