Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1759

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1759: Thần họa thượng cổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phía đông Thạch quốc, mưa to như xối nước đầy điên cuồng, lớn kinh người.

Toàn bộ đất trời tựa như nằm trong một khu đầm nước vậy!

Những giọt nước mưa rơi xuống cũng không phải là những hạt mưa như nhận thức của mọi người, tựa như là những bọt nước lớn sục sôi từ trên trời nện xuống.

Sau khi rơi xuống mặt đất thì phát ra âm thanh điếc tai, sóng trắng bắn lên tựa như là nước sông cuộn chảy!

Vào những niên đại bình thường thì chưa từng gặp qua cảnh tượng như vầy, hết thảy bách tính đều bị dọa sợ, nước trên mặt đất dâng mạnh, chỉ mới không lâu đã nhấn chìm các phòng ốc rồi.

Ầm ầm!

Sấm vang chớp giật, mưa to tầm tả càng ngày càng kịch liệt.

Toàn bộ đất trời đều chìm trong bóng tối, mây đen cuồn cuộn mang theo đầm nước vô tận từ trên trời trút xuống tựa như là ngày tận thể vậy.

Thạch Hạo nhanh chóng tiến tới, sau khi nhận được bẩm báo thì hắn bay lên không trung của hoàng đô Thạch quốc rồi tiếp đó chạy về nơi khởi nguồn!

Trên đường đi hắn mở ra Thiên mục dõi mắt nhìn thương vũ, hắn quan sát dị tượng ở phía đường chân trời, tới tột cùng là nhân vật gì đang làm loạn!?

Chuyện này không hề bình thường, hoàn toàn khác với những gì hắn đang suy nghĩ, chắc chắn là một người có đại thần thông tới đây, không thể không thủ thế chờ sẵn!

Là Vũ thần à? Hắn có thủ đoạn như thế này, lẽ nào là nhân vật từ thời kỳ thượng cổ kia giáng lâm ư? Thạch Hạo lạnh lùng tìm kiếm.

Trong thiên địa càng thêm đen tối hơn, đưa tay không thấy năm ngón mà chỉ có là tiếng nước cuồn cuộn từ trên trời trút xuống, lớn đủ hù chết người.

Trên mặt đất cũng không biết có bao nhiêu bách tính đang gào khóc, thế nhưng âm thanh đều bị mưa lớn nhấn chìm.

Thiên địa đen kịt tựa như là vực sâu địa ngục đầy dữ tợn, thứ gì cũng không thể thấy được nữa, vô cùng khủng khiếp, tựa như đi tới phần cuối của ngày tận thế vậy.

Rắc!

Tia chớp màu bạc ngang trời, to lớn vô biên, vẽ ra một đường chói mắt trong đêm tối khiến cho những cảnh tượng đầy chân thật trên mặt đất được chiếu sáng.

Một ít phòng ốc sắp sụp đổ, chao đảo trong cơn mưa lớn.

Rất nhiều người đều trốn ở trên nóc nhà trốn khỏi thế nước càng ngày dâng càng cao kia, bởi vì vật dụng trong nhà đều nổi lình phình trên mặt nước.

Còn có một số người trốn lên núi cao thế nhưng từng dòng ngân xà từ trong như không nổ tung lan tràng về khu vực này.

Ầm ầm!

Rốt cuộc, có ngọn núi nổ tung, loạn thạch tung tóe, cự mộc nổ nát về bốn phương tám hướng, vô cùng đáng sợ.

"Ông trời ơi, ông bị làm sao vậy, chúng ta đâu có mạo phạm gì ông đâu?" Nhiều người than khóc gào thét quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng cầu khẩn về phía trời cao.

Không một ai dám chạy trốn về các ngọn núi mà chỉ dám đứng bên dưới, thế nhưng, dù là như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm, có những dòng lũ đã bắt đầu cuốn xuống.

Ngay cả những thôn trấn trên đất bằng cùng với những thành trì còn khá nhiều nhân khẩu bên trong, lúc này toàn bộ kiến trúc bị nhấn chìm và sụp đổ.

Kể cả những vùng trũng thấp thì phần lớn phòng ốc đã không thể nhận ra được nữa, sớm đã bị nhấn chìm sạch.

"Thạch quốc quốc quân, hoang dâm vô độ, thiên hàng phạt tội!"

Thời khắc này, bên trong bầu trời đen tối vang lên âm thành ầm ầm đè ép đi tiếng sấm, hết thảy tia chớp đều gần như biến mất và thay vào đó là tiếng vang đùng đùng lớn lao.

Mưa to không giảm, càng lúc càng khủng khiếp hơn.

Đây là sự trừng phạt của thiên địa ư? Bách tích đều bị dọa chết khiếp, trên trời cao vang lên âm thanh bao la tựa như trời xanh đang cảnh cáo vậy.

"Xin trời cao hãy thương xót!"

"Xin trời xanh hãy khoan dung!"

...

Rất nhiều người gào khóc, có không ít người bị lũ cuốn trôi biến mất trong vòng xoáy nước ấy.

"Ông nội ơi, ông mau trở về đi!" Có thiếu nữ gọi lớn, bởi vì, ông lão bảo vệ bên cạnh nàng đã bị bọt nước cuốn đi.

"Mẹ, đừng thế, mẹ mau trở lại đi!' Một đứa nhóc tầm sáu bảy tuổi với quần áo tả tơi gào khóc, đưa tay nắm về phía dòng lũ, bởi vì mẹ của nó không muốn nó bị lũi lớn cuốn trôi nên đã ra sức đẩy nó lên bờ còn bản thân thì bị nước cuốn theo.

"Con trai!" Có ông lão nổi đầy gân xanh trên trán, bởi vì đứa con trai trưởng vì cứu mình nên đã rơi vào dòng sông lớn ấy.

Trên mặt đất là thảm kịch của nhân gian.

Nhưng giữa bầu trời thì âm thanh kia vẫn chưa hề biến mất, vẫn vang lên ầm ầm.

"Quốc quân vô đạo, trời giận giáng lâm, cảnh tỉnh nhân gian, hoàng chủ Thạch quốc vô cùng hung ác, tội không thể tha!"

Mưa càng lớn hơn và đi kèm là sấm chớp liên hồi, mọi người nhìn thấy được một gương mặt to lớn bên trên trời xanh, ánh mắt lạnh lùng dõi nhìn bi kịch trong dòng lũ bên dưới.

Rất nhiều người trên mặt đất đều thẫn thờ sợ sệt.

Nhiều năm qua, Thạch quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, kết quả lại đột ngột giáng xuống tai họa khiến bọn họ không biết phải làm sao, sợ hãi bao phủ.

Rất nhiều người ngất lịm đi, trời cao trừng phạt, tội lớn này ai mà không sợ chứ?

Chỉ là bọn họ không hiểu, không phải Thạch quốc đang không ngừng phát triển ư, tại sao lại như vậy chứ, lẽ nào Thạch hoàng lại làm nên chuyện tình khiến người người oán trách?

"Thạch hoàng dù cho có tội thì cũng là chuyện không liên quan tới chúng ta, xin trời cao hãy khoan dung!"

Mấy người gào lớn.

"Xin thần linh hãy từ bi, chúng con vô tri không hiểu hôn quân Thạch hoàng phạm vào điều sai trái gì, xin hãy tha thứ cho chúng con." Có người cầu khẩn trên mặt đất.

"Ha ha, còn chưa đủ."

Càn khôn đen kịt, khi những tia chớp xẹt qua thì mới mơ hồ thấy được gương mặt to lớn đang cười khẩy kia, nói; "Còn chưa đủ!"

Tiếp đó, hắn lại thì thầm nói nhỏ: "Huyết cùng loạn của nhân gian này, còn có tội, còn chưa đủ sâu, nếu như toàn bộ hạ giới cũng như thế thì chắc chắn là nhân quả thiên đại và tập trung hết lên người của Hoang và ta, Hoang nhất định sẽ vô vọng thành đạo!"

"Ta là một thành viên trong tộc không tính là mạnh mẽ nhất, nhưng hôm nay uy phong lại là to lớn nhất." Hắn lạnh lùng nói.

Một thành viên trong 'Vũ thần' cay nghiệt nói nhỏ, chuyện hắn cần làm là một đại sự dính dáng tới nhân quả, dù cho sẽ dính rất ít lên người Hoang thế nhưng cũng phải tiến hành.

Hắn vốn là người mang trọng thương, con đường tu đạo đầy gian nân, có thể sống sót là điều xa với, hắn đang vận dụng thủ đoạn ác độc nhất hòng đoạn đi con đường của vị kỳ tài ngút trời này.

"Trời xanh ơi, xin hãy tha thứ cho chúng con!" Có người gào khóc trên mặt đất, quả nhiên có từng luồng oán khí bốc lên, đây là nhân quả đang lưu chuyển.

Rất hiển nhiên, sinh linh dám đụng vào nhân quả thì đều là tu sĩ thuộc cao tầng, người bình thường làm sao dám liên quan tới chứ?

Là đang nhằm vào Thạch Hạo, không hề đánh giá thấp hắn một chút nào cả, dùng sức mạnh mạnh mẽ nhất, dùng thủ đoạn ác độc nhất để ngăn chặn hắn lại, ít nhất cũng phải làm đứt đoạn đi con đường thành đạo của hắn!

Thạch Hạo đã tới, nhanh như chớp tiến vào dưới màn mưa.

Từ khi hắn nhận được tiin tức thì ngay lập tức chạy tới đây, không hề lãng phí chút thời gian nào, chỉ là trận mưa này quá lớn, chỉ trong đoạn thời gian ngắn như vậy mà đã nhấn chìm cả mặt đất.

Điều đáng mừng nhất chính là, khi lũ cuốn tới cũng không có lan tràn tới những nơi đông dân cư.

"Tu sĩ vô liêm sỉ, họa loạn nhân gian, đáng chém!"

Thạch Hạo hét lớn, âm thanh chấn động trời cao, tiếp đó, hắn đấm ra một quyền xuyên thủng vòm trời, hào quang chiếu rọi toàn bộ bầu trời, xe tan màn đêm.

Hắn không thể không tức được, đây vốn là ân oán với Vũ tộc thế nhưng thứ được gọi là thần kia lại đổ hết mọi chuyện lên đầu sinh linh đang đứng trên mặt đất kia, là muốn diệt luôn một vực này à?

Ầm ầm, thiên địa vỡ vụn, mưa lớn lập tức giảm đi rất nhiều.

Cú đấm này của Thạch Hạo mang theo sức mạnh dương cương không gì sánh được, mây đen đời trời bị đánh bay về nơi xa.

Gào!

Hoàng Kim sư tử gầm lớn, dưới mệnh lệnh của Thạch Hạo nó há miệng phun ra một đám mây đầy trời nhằm về phía đại dương ở hải ngoại.

Còn bản thân Thạch Hạo vận dụng đại pháp lực, hai tay kết ấn dẫn toàn bộ đầm nước trên mặt đất lên trời cao, hết thảy lũ lụt bọt nước sóng nước đều rời khỏi mặt đất.

Hiển uy trong chớp mắt này đã khiến địa ngục giữa trần gian tan ra.

Tất cả mọi người đều ngây dại, tiếng khóc lóc dùng hẳn, mọi người nhìn lên trời cao thì thấy một thiếu niên hai tay đang chống trời, đầu ngón tay phát sáng kéo lũ lụt lên trời xanh, đầm nước bốc hơi, hắn đã đánh tan 'nạn mưa' này.

Thạch Hạo dùng pháp lực bao phủ lấy không biết bao nhiêu vạn dặm dưới mặt đất, cũng trong lúc đó kéo vô tận đầm nước về phía biển rộng.

Sông lớn cuộn chảy trên bầu trời, lũ lụt gần thét bên trên, những chuyện này khiến mọi người chấn kinh.

Nói như vậy, tu sẽ không bao giờ thể hiện ra loại đại thần thông này ở trước mặt phàm nhân, miễn cho việc gợi nên đại loạn.

Nhưng vào hôm nay, thần của Vũ tộc lại gây nên họa loạn nhân gian, muốn làm tan rã nó thì chỉ có thể dùng đại thủ đoạn để phá hủy mà thôi.

"Quả là thần kỳ mà!" Không biết bao nhiêu sinh linh trên mặt đất hoan hô.

Thạch Hạo tới rất đúng lúc, tuy rằng lũ lụt cuốn trôi trên mặt đất thế nhưng vẫn không có cuốn tới nơi đông người, phòng ngừa những thảm kịch xảy ra.

Lần này, thương vong cũng không quá lớn.

Tiếp đó, thần quang trên người hắn hừng hực, điểm sáng dày đặc hóa thành từng vệt ánh sáng nhằm xuống dưới mặt đất, bao phủ hết thảy địa phương, đó chính là tinh khí sinh mệnh bản nguyên nhất.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Toàn bộ những người đang nằm thoi thóp được lưu quang bắn trúng thì đều thức tỉnh lại.

Thậm chí, một số người bị lũ cuốn trôi và nhấn chìm cũng đang cải tử hồi sinh!

Hoàng Kim sư tử lấy làm kinh hãi, không nghĩ Thạch Hạo lại cam lòng vận dụng tinh khí tiên thiên cứu vớt một ít phàm nhân.

"Thần tiên đang giúp đữo!"

Rất nhiều người hô lớn, run rẩy quỳ bái dưới mặt đất.

Bởi vì, chỉ trong nháy mắt thì thảm kịch nơi nhân gian đã được sửa chữa, rất nhiều người cho rằng đã bị chết đều sống lại.

Đương nhiên, Thạch Hạo đánh đổi cũng không hề nhỏ!

Răng rắc!

Đột nhiên, lôi điện dày đặc hiện ra trên vòm trời, chúng hóa thành những đao kiếm đầy khủng khiếp bổ tới Thạch Hạo.

Có sinh linh đang ra tay, thừa dịp Thạch Hạo đang tỏa râ tinh khí sinh mệnh bản nguyên thì hạ sát thủ.

"Trò mèo!"

Thạch Hạo quát lớn một tiếng, nắm đấm đón lấy trời cao, ầm ầm, toàn bộ bị đánh tan.

Đồng thời, hắn vọt lên tiến vào vực ngoại nhìn chằm chằm gương mặt to lớn kia.

"Con hoang của Vũ tộc, ngươi còn dám hiển lộ luôn à, nạp mạng đi!" Thạch Hạo quát lớn.

Hắn sát khí vô biên, lửa giận bừng bừng, đối phương không hề kiêng kỵ muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh bên dưới mặt đất, có thể nói là không từ bất kỳ thủ đoạn nào nên đã khiến hắn động sát cơ.

"Nhóc con Thạch tộc, ngươi tức giận thì làm sao chứ, ta đang ở một thế giới khác cách xa ngươi vô tận, ngươi có thể làm gì được ta chứ?!" Gương mặt mơ hồ kia lạnh lùng, vô tình nói, khóe miệng còn mang theo vẻ tàn nhẫn.

Ánh mắt của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, hắn vẫn luôn muốn biết sinh linh thượng cổ Vũ thần đang ở một giới nào, vừa khéo lại có người tới đột phá tới đây.

"Ngươi lăn tới đây thì hơn!" Thạch Hạo gào lớn một tiếng.

Hắn vận dụng pháp lực vô tận không ngừng kết ấn, không biết có bao nhiêu dây xích trật tự quấn quanh gương mặt to lớn ấy rồi kéo về phía hắn.

"Là vượt giới đó, ngươi muốn bắt ta ư, ha ha, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đó!" Thần của Vũ tộc trào phúng.

Thạch Hạo không nói một lời, không ngừng thay đổi hàng loạt cổ pháp rồi đánh mạnh tới.

"Hả? Không thể!" Thần của Vũ tộc chợt hét lớn, gương mặt to lớn kia trở nên rõ ràng hơn và đang bị rút ngắn kéo về phía Thạch Hạo.

"Rầm!"

Thạch Hạo cũng không vội vã kéo nhanh tới mà từ từ nâng tay giáng một cái bạt tai về phía gương mặt này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2015)