← Ch.1770 | Ch.1772 → |
Cánh cửa bên phía Linh giới, một đám người dựng đứng lông tóc, tê dại da đầu, sau lưng đầy mồ hôi hột, vô cùng sợ hãi!
Đó là ai? Là đại nhân trẻ tuổi tới từ Tiên vực, là Y Hải đó, nghe nói hắn rất nổi tiếng ở thế giới kia, là đệ tử kiệt xuất của đại giáo nào đó.
Nhưng mà, trên đường xuống hạ giới thì hắn đã gặp phải chuyện gì? Lại bị người giương kích!
Hàm răng trắng như tuyết mang theo từng vệt ánh đỏ trên mặt đất kia trông mà giật mình, một cường giả bị đánh cho rụng nguyên hàm răng thì đủ chứng minh vấn đề rồi.
Nếu không phải gặp phải nguy hiểm cực lớn thì làm sao như thế chứ? Vô cùng mất mặt, thà rằng bị thương những vị trí khác chứ nơi đây tuyệt không thể bị dính dáng tới được.
"Đó là xương ngón tay, lại bị chấn gãy bay tới đây!"
Bọn họ đồng thời thối lui, Y Hải đã gặp phải đòn đánh nghiêm trọng như thế nào mà ngay cả xương ngón tay cũng bị chia tách và nện thẳng lên giới môn chứ!
Trong lòng của những người này run rẩy, làm sao không sợ được chứ, vị đại nhân trẻ tuổi tới từ Tiên vực này vừa đi vào mà đã gặp phải thảm họa bực này, thật khiến người người hoảng sợ
Ai đang ngăn cản hắn? Là gặp phải đại hung của hạ giới ư?
Sinh linh bình thường của thượng giới cũng không quá hiểu rõ hạ giới, chỉ biết nơi đây là vùng đất bị trục xuất và giam giữ tội phạm cổ đại cùng sinh linh cực kỳ hung ác.
Càng không biết thì tin đồn càng quỷ quái, thậm chí có lời đồn nói rằng, còn có đại hung từ thời Tiên cổ đang bị trấn áp và chờ đợi ngày thoát vây.
Thực ra có một số việc chỉ cần suy nghĩ đôi chút thì cũng không phải không thực tế, ví như có người thuộc Thập hung từ thời đại thái cổ sống tới kỷ nguyên này, và cũng qua lại bên dưới hạ giới.
"Nhanh, nhanh mời người tới!"
"Nhanh đi bẩm báo cho các vị chưởng giáo ngay!"
Những người này thất kinh không ngừng hô lớn, không ít người nhanh nhảu xoay người bỏ chạy rời khỏi chốn thi phi này.
"Một vài người đi là được rồi, không cần phải rời đi toàn bộ!" Có ông lão quát lớn.
Đáng tiếc không một ai nghe theo cả, hầu như hơn nửa số người nơi đây đã chạy mất dẹp về bốn phương tám hướng, ngay cả ông lão này cũng nổi cả da gà và chạy theo.
Bởi vì, ngay thời khắc này thì thông qua cánh cửa Linh giới kia đã truyền tới tiếng gào thét tựa như dã thú hung hồn đang kêu rên, quá thê thảm.
"Gào..."
Lại tiếng kêu gào thê lương truyền tới, mặc dù bọn họ đã rời xa giới môn, chạy vô cùng xa thế nhưng không ai không run rẩy được.
Tuy rằng đã có một đám chạy sớm nhất thế nhưng cũng có gần nửa số lượng bị ép phải lưu lại nơi xa xa để giám thị, sợ bị những bị chưởng giáo kia sau khi biết được sẽ trách phạt.
"Trời ơi, đại nhân Y hải đã tiến vào địa ngục à, tại sao lại gào thét như thế chứ?"
"Ta cảm thấy, rất có thể hạ giới nối liền với cánh cửa địa ngục, chôn lấp những cự hung từ tiền sử, hiện giờ rất có thể đã đột phá phong ấn rồi.
Đám người nơm nớp lo sợ, thật sự đã dọa chết khiếp.
Ngay cả cao thủ trẻ tuổi rất nổi tiếng của Tiên vực cũng gặp nạn nơi đây, phát ra những âm thanh tựa như người gào thì làm sao không khiến người ta sợ hãi chứ?
Vào lúc này bên trên đàn Đồng Tước, Y Hải máu me khắp người, loạng choạng không ngừng lùi về sau, hắn gặp phải một ngày tăm tối nhất trong nhân sinh đời mình.
Hắn chưa bao giờ gặp phải sự sỉ nhục và căm phẫn như hiện tại, hắn không thể đánh lại sinh linh này, bị người ta đánh cho tới bời hoa lá, thân thể gần như tả tơi.
Cảm giác thất bại ngập tràn, hắn chưa từng trải qua.
Ở Tiên vực thì hắn là tuấn kiệt danh chấn một phương, dù cho có địch thủ và cũng từng bị người đuổi giết, thế nhưng chưa từng gặp phải loại đại bại như thế này.
Quá nhục nhã, tên cường giả nhân tộc trẻ tuổi này nắm quyền oanh mạnh tới đã đánh nát chiếc cằm, đánh nổ bàn tay, xuyên thủng lồng ngực của hắn, thông suốt trước sau.
Vẫn là con người ư? Hắn rất muốn chửi bới, muốn mắng to, trước nay hắn chưa bao giờ gặp phải tu sĩ nhân tộc độc ác tàn nhẫn nào như thế này, nên biết ở trong Tiên vực dù cho có chủng tộc hung hăng nhất cũng không có sức lực mạnh mẽ như vầy.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân không phải đang chiến đấu với một sinh vật mà là những tinh thể đang thu nhỏ lại nhưng chất lượng vẫn như vậy, không ngừng oanh tạp lên trên người của hắn.
"Ầm!"
Lại một quyền nện xuống, hai cánh tay của Y Hải giơ lên che chắn bảo vệ phái trước liền nổ tung, huyết dịch tung bay, máu tươi khắp vùng, quá thê thảm.
Hai tai của hắn ong ong, hai mắt của hắn mơ hồ, miệng mũi cũng không thể hô hấp được.
Lỗ tai, miệng mũi cùng hốc mắt đều đang có máu tươi chảy ra ngoài, là bị chấn mạnh tới mức thất khiếu như muốn nứt toác.
"A a a a..." Y Hải gào thét tựa như dã thú kêu rên.
Hắn muốn phát điên, hôm nay gặp phải Hoang, ngoài trừ khi bắt đầu đã chiến hơn trăm chiêu ra và chiến được chút xíu sự chủ động thì tất cả những chiêu sau này hắn đều rơi vào thế bị động, mỗi lần đều gặp phải trọng thương.
Các khớp xương trong cơ thể của hắn đều vang lên đùng đùng không ngừng gây dựng lại, huyết nhục cũng nhúc nhích dịch chuyển, đã mấy lần mọc lại tay chân và xương cằm khép lại.
Thế nhưng vẫn không cách nào chống lại được, hai tay của hắn lần nữa bị chấn vỡ nát, loại đau đớn này khiến hắn phát điên.
Dưới cái nhìn của hắn, những truyền nhân trẻ tuổi đi ra từ các đạo thống cổ xưa của Tiên vực cũng chưa chắc đã có thể áp chế được Hoang, luôn cảm thấy tên Hoang này quá tà đạo, mạnh tới mức khó mà tin được.
Hắn thậm chí còn cảm thấy, Hoang đã vượt qua cực hạn của Nhân tộc, tiềm năng phát huy ra được không hề tầm thương!
Trong nhận thức của hắn, những cao thủ cái thế đi ra từ Tiên vực đều bắt nguồn từ những chủng tộc đặc thù với huyết thống hi hữu, nên không ai địch lại nổi!
Mà Nhân tộc số lượng cực kỳ lớn, nhân khẩu vô số, huyết thống không gì hiếm lạ, có thể nói thể chất chẳng hề quan trọng gì, thế nhưng sau khi siêu thoát và đạt tới một cấp bậc nào đó thì vẫn mang tới tác dụng.
Hắn từng nghe nói qua, đó là trải nghiệm của Tiên vương, là đích thân cao thủ vô thượng trải nghệm qua, có một vài điều kiện vốn có tuyệt không thể thiếu được.
Thế nhưng, Hoang lại không có cực hạn ngắn hạn, tinh lực cuồn cuộn, cường thịnh vô cùng.
"Ta biết rồi, chắc chắn trong cơ thể ngươi đang chảy xuôi huyết dịch của cường tộc vô địch khác." Y Hải gầm nhẹ.
"Chút!" Thạch Hạo đấm ra một quyền xuyên thủng thân thể hắn.
Ngay cả chủng tộc của mình mà Thạch Hạo cũng không biết hay sao? Đồng thời hắn cũng cảm thấy quá buồn cười, mạnh hay yếu sẽ có quan hệ lớn với chủng tộc vậy ư?
"Thứ được gọi là thể chất, được gọi là chủng tộc, chắc chắn là đại nhân nhà ngươi nói chớ gì nữa, để mê hoặc loại người vô tri như ngươi, để cho các ngươi càng tự tin hơn, thực ra chả là gì cả!" Thạch Hạo từ trên trời đạp mạnh một cước xuống dưới, không gian nổ tung, cả người của Y Hải đều chia năm xẻ bảy.
"Gào..." Y Hải hét thảm.
"Nếu như cảm thấy tiềm lực của Nhân tộc không đủ mạnh thì vì sao ngươi lại chọn phương thức tiến hóa thành hình người hả?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Những lời này khiến Y Hải ngẩn ngơ thế nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, nói; "Ngươi không hiểu, thứ được gọi là hình người cũng chỉ là bề ngoài gần giống với Nhân loại mà thôi, thế nhưng đại đạo hoa văn bên trong hoàn toàn khác biệt!"
"Nói cách khác, Nhân tộc trời sinh đã là chủng tộc tiếp cận với đại đạo, chỉ có điều cần phải đánh vỡ chút ràng buộc mà thôi." Thạch Hạo bình tĩnh nói thế nhưng tay chân chẳng chút lưu tình gì.
"A..." Y Hải hét thảm như chịu phải sự kích thích cực lớn, đồng thời cũng như đang bị dắt mũi hót vang tiếng phượng hoàng.
Thân thể của hắn biến lớn, huyết dịch phun trào và gương mặt biến thành ma viên thế nhưng sau lưng lại mọc ra hai cánh của phượng hoàng, ngoài ra hai chân cũng biến thành móng vuốt phượng hoàng còn hai tay thì là của ma viên.
Thời khắc này, hình dáng của hắn rất quái dị và cũng rất đáng sợ.
"Hóa ra là một tên con hoang!" Thạch Hạo cười khẩy.
"Ta muốn giết ngươi!" Y Hải gào thét, là phản tổ, hắn không phải là phượng hoàng thuần huyết và cũng chẳng phải là đại lực Ma Viên tộc thuần huyết, cho nên sau khi mạch này tiến vào giai đoạn hóa thành hình người thì sẽ không hiển hiện ra bản thể, cho nên lúc này hắn cảm thấy lúng túng.
Tới đời của Y Hải thì đã cố định là hình người, rất khó hiển hiện ra bản thể của tổ tiên, nếu như muốn phản tổ thì cần phải bỏ ra cái giá cực kỳ khổng lồ.
Bởi vì, tộc này từng sử dụng qua Cố Hóa thuật, chính là để theo đuổi cực hạn mạnh mẽ của một lĩnh vực nào đó nên đã vướt bỏ đi một ít tiềm năng thân thể vốn có.
Đời này hắn cũng không sử dụng được mấy lần phản tổ thuật, bởi vì không chỉ sự biến hóa của thân thể mà thần hồn cũng phải xé rách gây dựng lại, là thương tổn rất to lớn với hắn.
Ầm!
Một lát sau, trên lưng của Thạch Hạo cũng xuất hiện một cặp cánh phượng hoàng mang theo ánh đỏ, cánh phượng vỗ mạnh thiên địa rung chuyển, cảnh tượng này vô cùng khủng khiếp.
Lúc nyà, dù cho là đàn Đồng Tức có cứng rắn kiêng cố vô cùng thì cũng bắt đầu rạn nứt và như muốn nổ tung, thế nhưng cùng với sự phát sáng của cánh phượng thì nó đã giam cầm nơi này lại, vạn vật ngưng đọng.
"Không phải ngươi mang trong mình huyết mạch phượng hoàng à, vậy để ta dạy cho ngươi biết cách triển khai thần thông Phượng Hoàng ra làm sao nhé." Lời nói của Thạch Hạo đầy lạnh lùng.
Y Hải sợ hãi, cùng với cặp cánh phượng hoàng của đối phương phát sáng thì hắn không cách nào động đậy nổi, tựa như bị giam cầm cùng với hư không cũng như đàn Đồng Tức này, không cách nào nhúc nhích được.
Ầm ầm!
Thạch Hạo đạp xuống một cước giẫm lên trên lồng ngực của hắn, đè ép hắn rơi xuống đàn Đồng Tước khiến thân thể nổ vang, xương cốt toàn thân nát tan.
"Thứ được gọi là phản tổ, cũng chỉ tới thế là cùng." Thạch Hạo khẽ nói.
Y Hãi sợ hãi, quả thật đã mất sạch niềm tin, trong mắt hắn đây là một thiếu niên đại ma vương, hoặc là cũng chỉ có một vài vị Vương của tuổi trẻ ở Tiên vực mới có thể trấn áp được."
"Như ngươi mà cũng dám xuống hạ giới làm mưa làm gió à?" Thạch Hạo cúi đầu nhìn hắn.
Y Hải nghĩ tới chuyện trước đây không lâu hắn cũng từng đạp đệ đệ của Hoang dưới chân, kết qua lúc này hắn lại trở thành người bị đạp.
← Ch. 1770 | Ch. 1772 → |