← Ch.1790 | Ch.1792 → |
Thạch Hạo cảm thấy, về lại hạ giới hoàn toàn không phải là sai lầm mà là một loại may mán!
Hiện tại, hắn đã nắm giữ được bảo thuật Chân Hoàng, Thảo Tự kiếm quyết, một loại kinh thiên động địa, là đại thần thông cái thế; còn một loại có thể ngạo thị thiên hạ.
Hiện tại, hắn vừa học được truyền thừa của Hỗn Thế ma viên, cũng là một tuyệt học vang danh cổ kim, bá đạo và kinh diễm tuyệt đối, dù sao cũng là cường giả từng náo động khiến cả Tiên vực đại loạn thì bí pháp tất nhiên sẽ tuyệt luân rồi.
Trước kia, hắn trải qua vô số đau khổ sinh tử mà cũng chỉ đạt được vài loại pháp môn Lôi Đế, Côn Bằng, Liễu Thần mà thôi, thế nhưng vừa mới xuống tới hạ giới hơn một tháng mà đã đạt được pháp môn ngang ngửa với trước kia rồi.
Nếu như giờ hắn lên lại thượng giới thì cũng không cần phải vận dụng những bí pháp trước đây nữa, hiện tại những thứ mà hắn vừa mới học được đã đủ rồi, hoàn toàn có thể thay một thân phận mới để xuất hiện.
Trong Vũ Trụ hồ lấp lánh ánh sao, có lúc trong veo lúc thì lại thâm thúy.
Phía trước nhà tranh vô cùng yên tĩnh, chủ Cấm khu đang ngồi thưởng thức trà, gió nhẹ hiu hiu, nơi xa xa là thần dượng cùng mùi hương của Trường Sinh dược thổi tới khiến cho nơi đây an bình cùng thư thái vô cùng.
"Thực ra, tổ tiên chung của Chu Yếm Hỗn Thế ma viên là họ hàng gần với Nhân tộc, nếu như học bảo thuật của nó thì cũng không tính là quá khó." Chủ Cấm khu nói.
"Nhân tộc lại có họ hàng gần với bọn họ à?" Thạch Hạo ngây người.
Sau đó hắn cũng bình tĩnh lại, không có suy nghĩ gì nhiều nữa.
"Thế ngươi muốn học thứ gì trước, Bảy mươi hai biến hay là Bát Cửu thiên công, hoặc là thứ khác?" Chủ Cấm khi hỏi.
"Bảy mươi hai biến ta cũng đã học qua một ít rồi, còn Bát Cửu thiên công cũng từng học một loại khác, không biết có quan hệ với truyền thừa của dòng dõi ma viên không nữa." Thạch Hạo nói.
Liên quan tới Ba đầu sáu tay, Bảy mươi hai biến thì hắn từng học từ Chu Yếm, còn Bát Cửu thiên công thì hắn từng học từ Tề Đạo Lâm.
"Ngươi thử triển khai ta xem thử nào." Chủ Cấm khu nói.
Thạch Hạo bắt đầu triển khai từng môn một, Ba đầu sáu tay cùng Bảy mươi hai biến rất hoàn hảo, chỉ là lộ tuyến cơ bản đã nắm được thế nhưng chưa tinh chuẩn, thiếu một ít điểm mấu chốt.
Mà Bát Cửu thiên công, dựa theo cách nói của chủ Cấm khu thì thật sự quá thô thiển, người truyền môn công pháp này chắc chắn chỉ nắm được bản thiếu sau đó dung hợp thêm rất nhiều pháp môn khác vào, hoàn toàn kém xa với thiên công chân chính.
Thạch Hạo hiểu rõ, năm xưa Tề Đạo Lâm truyền môn công pháp này cũng là để thay thế Lục đạo luân hồi, bởi vì truyền thừa của cung điện Chí Tôn đều đã thất lạc cả.
Lão già đó từng ăn trộm khắp thiên hạ, học hàng loạt pháp môn của các môn phái cho nên mới sáng tạo nên một bộ Bát Cửu thiên công của dòng họ Tề.
Thạch Hạo bắt đầu chú tâm học pháp môn này, lăng nghe chủ Cấm khu giảng kinh, lĩnh ngộ sâu cạn, rất nhanh đã hiểu được gì sao truyền thừa của dõng dõng hỗn Thế ma viên lại mạnh mẽ như thế!
"Nghiêm chỉnh mà nói, bất kể là Ba đầu sáu tay hay là Bảy mươi hai biến đều bao hàm bên trong Bát Cửu thiên công cả." Chủ Cấm khu giảng giải.
Thứ được gọi là Bát Cửu thiên công, chính là bao hàm kinh văn của khống chế bảo thuật thế nhưng đặc biệt phù hợp với pháp môn chiến đấu của Ma Viên tộc, đây chính là bộ cổ kinh chiến đấu được chuẩn bị riêng cho sinh vật hình người này.
Thạch Hạo càng ngày càng cảm thấy, nó vô cùng thích hợp với bản thân mình.
Hắn tập trung tinh lực, như mê như say, lãng quên mọi thứ, khi diễn biến tới tận cùng thì có một sinh vật hình người xuất hiện ở phái sau hắn, tóc tai bù xù, há miệng gầm thét như muốn xé rách trời xanh.
Hắn dường như là ma viên thế nhưng lại cũng rất giống với Nhân tộc đang phát điên, bễ nghễ đại thế, muốn giết hết thảy đại địch trên thế gian!
Hiếu chiến!
Sau khi tu hành công pháp này thì ý chí chiến đấu cả người sẽ sục sôi, khát khao được chiến đấu, muốn chiến đấu tới cùng với hết thảy đối thủ.
Thạch Hạo liền hiểu được, chẳng trách dõng dõi Hỗn Thế ma viên lại có thể gây rắc rối như thế, khi tu luyện môn công pháp này thì muốn sống trong tháng ngày yên bình cũng không được, chỉ có chém giết lẫn nhau thì mới có thể trở nên mạnh mẽ được.
Môn công pháp này rất thích hợp cho thời loạn lạc, càng náo loạn thì càng rèn luyện được bản thân, mới có thể không ngừng lột xác, càng đánh càng mạnh.
Hắn hỏi thăm chủ Cấm khu thì quả nhiên đáp án gần giống với trong suy nghĩ của hắn, lúc dòng dõi Ma Viên quật khởi thì thời thế đang loạn lạc, sự mạnh mẽ của bọn chúng đã đạt tới đỉnh cao.
Thạch Hạo bừng tỉnh, thứ được gọi là một pháp thông vạn pháp thông, hắn đã học qua pháp môn Côn Bằng, pháp môn Lôi Đế... tham khảo nghiên cứu qua hàng loạt thần thông tuyệt thế, cho nên khi tu luyện một loại truyền thừa đỉnh cấp khác sẽ không quá khó khăn gì.
Đương nhiên, chủ yếu hắn tựa như sinh ra để tu hành, có thiên phú không gì sánh kịp, nếu không, những tu sĩ khác khi nắm giữ một môn truyền thừa nào đó thì cần phải tìm hiểu trong vô số năm.
Trong quá trình này, Thạch Hạo từng thử nghiệm hòa chung làm một, quy nhất các loại bảo thuật lại với nhau, sở trường bù sở đoạn giữa Bát Cửu thiên công cùng Lục đạo luân hồi.
Chỉ là, hắn nhận thấy quá khó khăn!
Bởi vì, đây là công pháp tuyệt thế nên rất khó tìm được kẽ hở, bản thân chúng đều là tuyệt học mạnh mẽ nhất trong thiên địa, muốn hòa trộn với nhau thì còn khó hơn cả lên trời nữa.
Chủ Cấm khu nhìn thấy được vẻ khốn quẫn của hắn, nói: "Nếu như muốn lấy sở trường bù sở đoản thì cũng không phải hông thể, vào lúc đó, ta đoán chừng ngươi ít nhất cũng đã đứng ở đỉnh cao của lĩnh vực Tiên đạo rồi."
Thạch Hạo gật đầu, cũng không phải nhất thiết phải dung hợp hòa trộn các loại bảo thuật với nhau, hắn còn chưa tới cấp bậc kia, Chân Hoàng, Côn Bằng, Lôi Đế, Ma Viên, Liễu Thần... ai là người yếu?
Muốn thay đổi bảo thuật của chúng vậy thì giống như ngay lúc này bắt hắn đi giết một vị Bất Hủ giả vậy!
Mà nếu như hiện tại để hắn gây dựng lại bảo thuật Toan Nghê, bảo thuật Tỳ Hưu... thì tất nhiên sẽ được, cấp độ khác biệt.
"Bảo thuật đỉnh cấp cũng không cách nào có thể dùng sở trường bù sở đoản được, thế nhưng có thể hòa hợp để triển khai cùng nhau, như thế vẫn có thể."
Giống như hiện tại, sau lưng Thạch Hạo hiện lên ba đôi cánh, một đôi Lôi sí, một đôi Côn Bằng sí cùng với một đôi Chân Hoàng sí, hắn thử nghiệm lập tức cảnh tưởng khủng khiếp phát sinh.
Lôi sí khẽ chấn động thì tia điện như biển, lôi đình cuồng cuộn. Ngoài ra, Côn Bằng sí giang rộng lao thẳng lên chín vạn dặm, hư không nổ nát. Mà Chân Hoàng sí vừa ra là chân không tan nát, không gì không thể phá, đồng thời dục hỏa theo cùng mang theo tràn trề sinh khí, pháp lực của thân thể tiêu hoa sạch sẽ sẽ nháy mắt trở về trạng thái toàn thịnh.
Nếu như thêm vào các loại như Thảo Tự kiếm quyết thì càng thêm bất phàm hơn, xung quanh sẽ xuất hiện từng cây cỏ cắm rễ trong hư không, tất cả đều mọc ra chín ngọn lá kiếm, khi chuyển động sẽ là kiếm khí tung hoành!
Khi dung hợp với truyền thừa của Hỗn Thế ma viên, Ba đầu sáu tay hiện lên thì hết thảy công kích đều tăng vọt, không chỉ cánh tay được gia tăng mà ngay cả những cặp cánh kia cũng có biến hóa tương tự.
...
Thạch Hạo đang trở nên mạnh mẽ, đang xây dựng căn cơ Chí Tôn!
Hắn đang tăng trưởng bản thân, mười mấy ngày trôi qua đã có thể nắm giữ truyền thừa của bộ tộc Ma Viên, lần nữa đi lên thượng giới thì sẽ có thân phận cũng như thủ đoạn hoàn toàn mới.
Thảo Tự kiếm quyết, bảo thuật Chân Hoàng, truyền thừa Ma Viên, đủ giúp hắn tung hoành trong thiên địa rồi!
Mười mấy ngày này, trên thượng giới cũng xảy ra kịch biến.
Ban đầu, có một vài cầu vồng thi thoảng sẽ xuất hiện trên cửu Thiên rồi nối liền với thập Địa.
Thế nhưng, về sau thì toàn bộ đều kéo tới Ba ngàn châu rồi tiến vào Linh giới, khiến cho quốc gia tinh thần kia trở nên hỗn loạn, kịch biết xảy ra!
"A..."
Sau khi một tiếng hét thảm truyền ra thì thượng giới chợt chấn động.
Một khu vực nào đó trong Linh giới từ thánh khiết trở nên hắc ám, từ an lành chuyển hóa thành cuồn cuộn sát khí.
Trong khu vực này có người ngã xuống, thần hồn tan nát, cứ thế bỏ mạng không còn trên đời nữa.
Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì khói đen cuộn trào bao phủ khu vực này, tiếng kêu la thảm thiết lan tràn nhấn chìm nơi đó.
Rất nhanh, khu vực này trong Linh giới hoàn toàn tĩnh mịch, toàn bộ âm thanh đều chẳng còn, có cũng chỉ là hắc ám đang ngập tràn, chỉ trong nháy mắt mà đã bị xâm nhiễm sạch sẽ.
"Nguyên thủy hắc ám, tóm lại không thể ngăn cản được!"
Loáng thoáng có thể nghe được âm thanh của sư phụ Tào Vũ Sinh truyền tới, mang theo vẻ tiếc nuối cùng đau đớn không cam lòng.
Chuyện này tất nhiên đã tạo nên chấn động to lớn, Ba ngàn châu không cách nào yên tĩnh được, các gia tộc lớn trên cửu Thiên tựa như gặp phải đại địch, linh cảm tới đại sự không ổn rồi.
Khu vực này của Linh giới đã trở thành tử địa, không một ai có thể tới gần, sương mù âm u cùng đen kịt đang khuếch tán tựa như cánh cửa địa ngục được mở ra.
Sau đó, chuyện còn đáng sợ hơn nữa phát sinh.
Khu vực này của Linh giới nổ nát, vật chất hắc ám tiết ra ngoài và từ từ nhuộm vào thế giới hiện thực, việc ngày khiến người người không hiểu, sợ hãi, khiếp sợ, ai nấy đều run rẩy.
"Đó là gì thế?"
"Hắc ám tập kích, chạm vào chắc chắn sẽ chết đó!"
Lời nói đầy sợ hãi truyền khắp.
Khu vực này nằm nay biên giới Ba ngàn châu, bên trong khu vực không người.
Cũng may là, sinh linh nơi này không nhiều nếu không sẽ tổn thất vô cùng nặng nề.
Có thể nói tốc độ ăn mòn cực kỳ nhanh chóng, tựa như sóng biển màu đen vỗ bờ bao phủ về phía Ba ngàn châu, trong ngày hôm đó đã nuốt chửng khu vực biên giới phụ cận.
Ở đây, chỉ cần bị hắc ám bao trùm thì hết thảy sinh linh sẽ yên tĩnh.
"Chết rồi, chết sạch cả rồi, những người kia không cách nào trốn thoát được!" Có một sinh linh hét lớn, hắn chính là người may mắn còn sống thế nhưng tuy rằng trốn ra được nhưng trên trán đầy gân xanh, khuôn mặt xám trắng nhanh chóng ngã nhào xuống mặt đất, cứ thế mất mạng.
Có người tới kiểm tra thì phát hiện nguyên thần của hắn đã tán loạn tựa nhu đã bị chém nát bét, biến mất không chút tăm hơi nào, mà nhục thân thì hoàn hảo chẳng hề hấn gì, không một vết thương nào.
Tai nạn vẫn còn ở đằng sau, một tia khí đen từ cơ thể chết này bốc lên khiến bầu không khí gần đó trở nên kỳ lạ, tiếp đó là hắc ám bắt đầu khuếch tán.
"A..."
Tiếng kêu thét thảm thiết, sinh linh gần đó lần lượt mất ạng.
Biến cố đầy ma quỷ này quá khủng khiếp, tựa như là bệnh dịch đang lây nhiễm trở thành một tai nạn thảm khốc chưa từng có trước đây!
"Nguyên thủy hắc ám đó, kỷ nguyên mới tới rồi!' Có người thở dài, lời nói già nua mang theo vẻ vô lực đầy đau đớn, ngập tràn vẻ không cam cùng tiếc nuối.
Chỉ trong một ngày thì vùng đất thuộc hai châu đã biến mất! Trở thành hắc ám, âm u đầy tử khí.
Loại biến cố này có tốc độ lan tràn kinh người!
Ba ngàn châu hoàn toàn đại loạn, tai họa tựa như diệt thế vậy!
Hết thảy động thống đều đang lẩn trốn đầy điên cuồng, không cách nào chống lại được.
Trên cửu Thiên, các tộc cũng hoảng loạn, không biết rõ đó là thứ gì, tại sao lại như thế!
Tuy rằng chưa lan tới gần bọn họ thế nhưng, các tộc trên cửu Thiên sớm đã chuẩn bị kỹ càng, ao ước được tiến vào trong Tiên vực.
"Sứ giả của Tiên vực cùng với chiến tướng sắp rời đi à, nhanh nhanh đi cầu xin họn họ, nhất định phải mang tộc ta tiến vào Tiên vực."
"E là không thể, chỉ những gia tộc có hạt giống vô địch được tuyển chọn thì mới có tư cách tiến vào Tiên vực."
....
Trên cửu Thiên trở nên rối bời, dù cho là Bổ Thiên đạo, Từ gia, Vương gia... các gia tộc Trường Sinh hoặc là hoàng triều Trường Sinh cũng không cách nào bình tĩnh được, đều đang nghĩ mọi biện pháp để tiến vào Tiên vực, rời khỏi giới này.
"Tổ tiên của chúng ta tới từ Tiên vực, Vương gia ta có căn cơ không hề nhỏ ở Tiên vực, đã thông qua vị sứ giả lần trước để liên hệ với chủ nhà bên kia, chờ tin tức đi!"
"Nghe nói, bộ tộc ta cũng có căn cơ to lớn ở Tiên vực, mà chúng ta cũng chỉ là một chi nhánh ở giới này thôi, không cần phải sợ, toàn bộ chúng ta đều có thể tiến vào Tiên vực cả!" Một sinh linh cổ xưa nhất trong một gia tộc Trường Sinh tiết lộ một bí mật như vậy.
Toàn bộ các bộ tộc đều đang nghĩ mọi biện pháp, đều đang cố gắng để di chuyển tránh xa tai họa này.
Ngay cả đám thiên tài như Nguyệt Thiền, Kim Triển, Yêu Nguyệt công chúa, Trùng đồng, Trích tiên cũng trở mục tiêu lôi kéo của các tộc, nếu như có hạt giống vô địch trong tay thì có thể ngoài định mức mang một phần tộc nhân đi vào.
← Ch. 1790 | Ch. 1792 → |