← Ch.1808 | Ch.1810 → |
Mơ mơ hồ hồ, bồng bồng bềnh bềnh, không sinh không diệt, Thạch Hạo đang ở trong một trạng thái kỳ quái.
Khí tức không ngừng nội liễm mà nguyên thần của chính hắn tựa như rơi vào trong tịch diệt, dường như muốn tọa hóa, trên thực thế hắn vẫn còn đang sống, đang tiến hành một loại lột xác kỳ quái nào đó.
Bên ngoài cơ thể hắn là trật tự như cầu vòng, quy tắc như xây xích bao quanh lấy hắn hình thành nên một chiếc kén tự trói lấy thân thể.
Con đường Chí Tôn gian nan và ngập tràn hiểm trở, hơi chút sai lầm sẽ sản sinh ra nguy hiểm và không chỉ ảnh hưởng tới cái chết của bản thân mà còn lan với vô số cương thổ khác.
Nếu như không làm được thì tinh nguyệt khô cạn, trời đấp quanh đó sẽ sụp đổ, đây cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Lúc tinh khí thần của bản thân Thạch Hạo nội liễm thì đã xem như là dấu hiệu báo trước rồi, đây là con đường an toàn hiếm thấy, đương nhiên cũng chỉ là đối với những sinh linh ngoại giới mà thôi.
Bởi vì, nếu như Thạch Hạo thất bại thì hắn sẽ hóa đá, khô kiệt cuối cùng hóa thành một nắm cát vàng, tinh khí thần dồi dào dù cho bốc cháy cũng sẽ trút vào trong thiên địa hình thành nên nguồn gốc tinh khí chứ không phải nổ tung.
Cũng có thể sẽ hủy diệt luôn đại hoang thế nhưng làm như vậy tinh khí sẽ tiết ra ngoài, sẽ rung chuyển và hậu quả sản sinh sẽ tốt hơn không ít so với việc nổ tung ngay trực tiếp.
Bởi vì, nếu như là vế sau thì thất bại liền mang ý nghĩa thiên địa lật úp, sẽ không biết bao nhiêu vạn dặm nổ tung rồi lan tràn tới các ngôi sao lớn ngoài vực ngoại.
Tất cả mọi người của Thạch thôn đều căng thẳng, đều nôn nao, trong đó ánh mắt của Hoàng Kim sư tử chập chờn sáng tối, nó tới từ dị vực nên làm sao không biết con đường lột xác của Chí Tôn chứ?
Nó từng tận mắt chứng kiến, bao la mênh mông vô tận!
Nó từng nhìn thấy có người thất bại, ngồi xếp bằng trong tinh không của vực ngoại và kết quả, từng ngôi sao lớn xung quanh lần lượt nổ tung, pháp tướng thiên địa nuốt chửng cả chòm sao.
Nó cũng từng nghe nói qua, có người có tinh khí trong thể nội quá phồn thịnh và tiết ra ngoài một cách nhanh chóng hình thành nên một tịnh thổ tẩm bổ cho cây cỏ vạn linh.
Đương nhiên, được gọi là tẩm bổ là ám chỉ sau khi đã ổn định lại, giai đoạn ban đầu thì linh khí bị khuấy động khiến cho một ít linh thảo cũng như cường giả bị căng nổ.
Nó còn từng nghe nói, có người thất bại trên con đường Chí Tôn nên máu tưới thiên địa, sấy khô đại dương, thiêu hủy sơn hà, gợi nên lôi kiếp đại đạo, kích diệt sinh linh ngay khu vực đó.
Trong ánh mắt của Hoàng Kim sư tử có sầu lo, có nôn nóng, cũng có sợ hãi.
Nó đã ký với Thạch Hạo một loại khế ước, nếu như Thạch Hạo chết thì nó cũng sẽ chôn cùng, hiện giờ dù cho có đào tẩu thì cũng là chuyện vô ích, vẫn phải chết ở chỗ này.
"Ở giới của ta, nếu như có người xung kích Chí Tôn thì sẽ có một Bất Hủ giả tới bảo vệ và quan sát, nếu không rất dễ xảy ra vấn đề lớn!"
Hoàng Kim sư tử lẩm bẩm, thế nhưng hiện tại phải đi đâu để tìm Bất Hủ giả để hộ đạo cho Thạch Hạo đây chứ, nếu như hắn thất bại và chết ở đây, vậy nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay.
Đương nhiên, nông nóng qua đi chính là sợ hãi, nó không ngừng chửi rủa trong lòng, mắng to thiên địa quá bất công, Thạch Hạo mới tu đạo được bao nhiêu năm chứ, tuổi còn nhỏ hơn cả nó nữa!
Chí Tôn mấy chục tuổi? Lời này vừa ra thì ai dám tin chư, dù cho là ở dị vực thì cũng sẽ bị xem như là chuyện cười.
Một đường ranh giới năm trăm tuổi tựa như là ma chú không thể đánh tan, khó có thể vượt qua.
Ít nhất, trong kỷ nguyên mà Hoàng Kim sư tử sinh ra này, cơ bản không có một ai có thể trong vòng năm trăm năm đạt được tới Chí Tôn, nếu như trước đó nữa thì khả năng sẽ có!
Dù sao, đó là thời kỳ huy hoàng của dị vực, vào niên đại đó bọn họ đã đánh bại hạt loại địch thủ khắp nơi.
Đó chính là giới này - cửu Thiên thập Địa, trong trận chiến đó đã bị bọn họ san bằng và quét ngang một giới này.
"Giờ làm sao đây, làm thế nào cho phải đây, chúng ta trợ giúp hắn như thế nào giờ?" Chu Yếm vò đầu bứt tai đứng ngồi không yên thế nhưng không hề có biện pháp nào.
Con đường Chí Tôn, ở hạ giới ai đã đi qua?
Nếu như Thạch Hạo không có trở về và giảng giải nhiều lần thì người của Thạch thôn cũng không cách nào biết về bản chất của giới này, đại biểu ý nghĩa ra sao.
Xích Long thì rõ ràng nhất, là chủng tộc trời sinh, tuy rằng không có truyền thừa cấm kỵ của bộ tộc này thế nhưng lại sử dụng qua một ít thứ mang tính phụ trợ nên đã in khắc trong huyết dịch của hắn, biết rất là sâu.
"Chỉ có tự mình giúp mình, ai cũng không giúp được sư phụ cả đâu!" Xích Long nói.
"Có cần đưa cho hắn vài cây thần dược để bồi bổ không?" Tam Hắc nói.
"Ý ngươi là, hầm cho hắn một nồi canh rùa để tẩm bổ và từ từ lên cấp?!" Đại Hồng điểu liếc nhìn nó.
Dù sao thì, Đại Hồng điểu còn có đám đời sau của Thạch thôn cũng không quá lo lắng cho lắm, bọn họ đã trải qua thời đại của 'Thần thoại tiểu Thạch', chúng kiến những quỹ tích từ thời thiếu niên của hắn.
Những năm gần đây hắn không ngừng phá vỡ hàng loạt thần thoại, đi ra con đường vững vàng cùng rực rỡ nhất cho riêng mình, đã khiến bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào hắn.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, thiên địa chấn động, Thạch thôn lay chuyển.
Bộ lông vàng óng của Hoàng Kim sư tử dựng đứng đồng thời phát lạnh, trái tim của nó đập thình thịch.
Không phải nó lột xác cũng không phải nó muốn bước ra con đường Chí Tôn, thế nhưng trước mắt nó còn lo được lo mất, còn sốt sắng hơn cả Thạch Hạo.
Nếu như Thạch Hạo chết đi thì nó cũng tiêu theo, cho nên nó sẽ sợ hãi sầu lo.
Nhưng, nếu như Thạch Hạo thành công thì mang ý nghĩa, đã đánh vỡ ma chú, mở ra thần thoại của Hoang, mạnh hơn hết thảy sinh linh Chí Tôn của dị vực ở kỷ nguyên này.
Vào lúc đó, nó đường đường là Vô Úy sư tử sẽ không còn cơ hội để thoát ly rời khỏi hoang, gông xiềng trên người lại càng vững chắc hơn để giam cầm lấy nó.
Lẽ nào nó sẽ vĩnh viễn theo Hoang ư? Nhưng ở dị vực nó lại là truyền nhân của dòng dõi Vô Úy sư tử.
Thạch thôn chấn động liên tiếp chín lần, tinh khí như biển từ ngoài vực ngoại được dẫn dắt xuống, có thể thấy được, vô số ánh sao hội tụ hóa thành dòng sông và hình thành nên thác nước rủ xuống.
Đây là một kỳ cảnh, hết thảy tinh hoa nhật nguyệt trong thiên địa đều tụ tập lại và mãnh liệt cuộn trào hướng về phía Thạch Hạo.
Rõ ràng là ban ngày thế nhưng chòm sao lại lấp lánh, ngàn tỉ dặm tinh không đều hiện ra và trời sao đều có thể thấy rõ ràng, dù cho mặt trời cũng không thể lấn át được.
Cảnh tượng như thế này rất cuốn hút và cũng rất bao la.
Tất cả mọi người đều ngây dại, lần lượt từng dòng thác nước từ vực ngoại rủ xuống tiến vào trung tâm Thạch thôn, làm cho thần hồn người người chấn động.
"Nhanh, nhanh nhanh đả tọa, tìm hiểu pháp môn của chính mình!'
"Bế quan tu luyện!"
Mấy người lên tiếng để bọn họ ngộ pháp ở đây.
Đây là một cơ duyên, linh khí nồng nặc, đó chính là tinh hoa thiên địa, trước khi Chí Tôn thành đạo sẽ ngắt lấy tinh khí bản nguyên nhất của càn khôn, luyện hóa tinh hao vô thượng.
Hiện giờ, thác nước ánh sáng nhiều như vầy từ vực ngoại buông xuống, dù cho là một ít cũng đều có lợi cho những người ở Thạch thôn này.
Đặc biệt là đám thiếu niên, đám nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn sẽ đạt được chỗ tốt càng nhiều hơn nữa, tinh hao bản nguyên của thiên địa nhập thể tựa như đang giúp bọn chúng rèn luyện gân cốt.
Thạch thôn được một tầng thánh quang nhu hòa bao trùm, dù cho thôn xóm đã rút lui thế nhưng xung quanh vẫn được những gợn sóng trùng kích và tràn ngập.
Là nhẹ nhàng chứ không phải điên cuồng.
Con đường Chí Tôn, Chí Tôn sẽ rút lấy tinh hoa từ trong thiên địa, là một phúc phận to lớn dành cho các sinh linh ở gần đó.
"Trời quan tâm Thạch thôn mà!" Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong kích động nói.
Dù cho lão đã rất lớn tuổi thế nhưng lúc này cũng đang biến hóa, nhận được việc tẩm bổ kỳ lạ.
Bởi vì, da thịt của lão đang săn chắc lại chứ không còn lỏng lẻo, nếp nhăn giảm bớt, một phần mái tóc bạc đã hóa đen nhánh, chuyện này tựa như là kỳ tích vậy.
"Là sự thể hiện nên có." Hoàng Kim sư tử thẫn thờ nói.
Chỉ có nó là hiểu rõ nhất, bởi vì nó từng tận mắt chứng kiến Chí Tôn đã được sinh ra như thế nào.
Muốn trở thành Chí Tôn thì đương nhiên phải có hàng loạt các thủ đoạn, rút lấy tinh khí của càn khôn, rút lấy bản nguyên nhất của thiên địa, như vậy mới có thể thành đọa quả được.
Toàn bộ tinh hoa bản nguyên của càn khôn, dù cho là từng tia hay là từng dòng cứ thế lan tràn, với những sinh linh khác thì đây là chỗ tốt vô cùng to lớn!
← Ch. 1808 | Ch. 1810 → |