← Ch.1830 | Ch.1832 → |
Sau khi người của Vương gia bị nhìn chằm chằm thì dựng hết lông tóc, cơ thể căng cứng tựa như động vật ăn cỏ bị mãnh thú trong rừng nhìn thẳng, run rẩy xuất phát từ bản năng đang lan tràn toàn thân.
Bọn họ đều biết, đây chính là một con hung thú hình người, hơn nữa còn là đại hung cái thế!
Trước kia khí chất của Vương thập luôn làm người khác cảm thấy xuất chúng, lúc không phát động thì nhã nhặn như gió xuân, một khi hơi lộ sát khí thì tựa như là một con cự hung.
Nhưng lúc này nếu so sánh với Thạch Hạo thì nhiều người đều cảm thấy, chút hung sát kia không tính là gì cả, ngang ngửa với một thú cưng dịu ngoan trong nuôi trong nhà mà thôi.
Quá khủng khiếp mà!
Mấy người của Vương gia đều sợ hãi không tự chủ thối lui, đặc biệt là sắc mặt của Vương Lan đầy tái nhợt, thân thể không tự chủ run rẩy muốn quỳ xuống.
Vương Hi cũng chẳng hề dễ chịu chút nào, cảm giác như cự sơn ép trên đỉnh đầu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn như muốn thần phục người kia.
Ngay cả Vương thập cũng tựa như gặp đại địch, thân thể phản bội ý chí của mình sinh ra cảm giác vô cùng xấu, mãnh thú tuy mạnh thế nhưng lúc này lại tựa như đang đối mặt với một Thú vương.
Về phía những người khác thì tâm thần chấn kinh tựa như tượng đất, thân thể từng người cứng đờ.
Dù gì cũng là vương ngũ, vậy mà lại bị trấn áp như thế.
Mà truyền nhân của Phong tộc ngay cả một câu cũng không nói kịp thì đã bị nắm thành sương máu, uy thế đó cỡ nào chứ, thần năng sẽ ra sao?
Kim Triển được mệnh danh là nhân vật thiên kiêu một đời, năm đó có tư cách để vấn đỉnh thành người dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi thế nhưng trong nháy mắt bị một luồng kiếm khí chém bay đầu lâu.
Uy thế ra làm sao chứ, chiến tích như vậy không phải khiếp người bình thường, quá khủng khiếp!
Phàm là tu sĩ không ai không hãi hùng khiếp vía, đây chính là một người trẻ tuổi thế nhưng sức chiến đấu của hắn... cao tới thái quá, vượt xa lẽ thường.
"Là hắn... dĩ nhiên là hắn!" Kim Triển muốn hét lớn thế nhưng cũng chỉ có thể phun bọt máu từ trong miệng ra, chỉ còn sót lại mỗi đầu lâu và bị tràng vực của Thạch Hạo áp chế.
Đừng nói tới việc lên tiếng ngay cả sóng thần niệm cũng không thể truyền ra dược, hắn bị giam cầm trên hư không.
Kim Triển vô cùng khiếp sợ, dù như thế nào cũng không nghĩ tới là Hoang, lại là người kia, hắn làm sao có thể xuất hiện chứ, nhất định đã trở thành phế cốt dưới hạ giới rồi, vậy mà lại trở thành Chí Tôn?
Hắn muốn hét thật lớn, việc này khiến hắn không cách nào tiếp nhận được, cả người sinh ra cảm giác vô lực.
Năm đó, hắn đã bị một đòn đơn giản của Thạch Hạo đánh từ cửu Thiên xuống tận địa ngục, mất đi tư cách trở thành người đầu lĩnh trong cùng thế hệ, không còn hào quang tuyệt thế nữa.
Hôm nay cũng như thế, tu vi của hắn đại thành và xuất quan tới Tu Di sơn vỡ vụn này, muốn quật khởi ngay lúc này, uy chấn thiên hạ, nhưng mà, nào ngờ tới lại gặp phải dạng người như vầy và trở thành một trận thảm bại.
Lần này còn đáng sợ hơn nữa, một vệt kiếm khí đã có thể chém bay đầu lâu của hắn, không có chút sức đánh trả nào.
Kim Triển không cam lòng, trán nổi gân xanh, trong cuộc đời hắn có hai trận chiến đấu cực kỳ quan trọng và đều gặp phải một người, kết cục đều như thế.
Việc này khiến hắn tức tới thổ mhuyết, nếu không phải là Hoang thì hắn dù gặp ai cũng không sợ, đều có thể chiến một trận huy hoàng, nhất định sẽ danh chấn thiên hạ.
Kết quả, hắn đáng thương như thế, đời này của hắn quá xui xẻo, trước sau đều rơi vào trong bóng tối của Hoang, bị áp chế toàn diện, vô lực cực kỳ.
"Ngươi... không thể lấy lớn ép nhỏ!" Vương Lan lên tiếng, dựa vào lá gan ngoài mạnh trong yếu của mình.
Thạch Hạo nghe thế thì hơi ngẩn người rồi nở nụ cười.
Vương thập vẫn bình tĩnh, ít nhất vẻ mặt hắn không hề kinh hoàng gì cả, cam đảm hơn người, có khí độ nhất định.
Hắn hít sâu một hơi tiến về trước, nói: "Tiền bối có cừu oán với chúng ta à, làm sao phải xuất kích lôi đình như thế này."
Hắn liếc nhìn Kim Triển rồi lại liếc nhìn truyền nhân Phong tộc đã hóa thành sương máu kia.
Huynh trưởng Vương ngũ của hắn đã bị trấn áp nhưng hắn không hề nôn nóng hay hốt hoảng gì cả, công phu dưỡng khí rất tốt, lời nói bằng phẳng bình tĩnh.
"Nàng có cừu oán với các ngươi à?" Thạch Hạo chỉ về phía Thái Âm ngọc thỏ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, vị này có quan hệ gì với Thái Âm ngọc thỏ vậy mà lại ra mặt cho nàng.
"Đa tạ tiền bối!" Thái Âm ngọc thỏ nở nụ cười tươi rói lộ hàm răng trắng bóng, rồi nói: "Người của Vương gia rất đáng ghét, xin tiền bối hãy thay trời hành đạo, chém bay đạo hạnh của bọn họ."
Mấy người nghe vậy thì biến sắc mặt, con thỏ này tàn nhẫn thật đó chớ, những người có quan hệ với Vương gia đều lạnh toát cả người.
"Dễ nói chuyện." Thạch Hạo mỉm cười.
Vương thập nghe được lời nói của Thạch Hạo thì không còn hỏi dò vấn đề cừu oán gì hay không mà thở dài một hơi, hắn biết việc này cho qua không dễ dàng, phiền phức lớn rồi.
Ngũ ca của hắn đã nói nhiều như thế rồi, ngay cả phụ thân cũng đều mang ra mà kết quả đều vô dụng!
Lúc này Thạch Hạo giơ tay chộp về phía mấy người Vương gia, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, bàn tay bao phủ vòm trời không cách nào chống lại được.
"Từ đã, tiền bối, ta không phục!" Trong mắt Vương thập bùng lên tinh quang rồi quát lớn, ngăn Thạch Hạo hạ sát thủ.
"Không phục gì?" Thạch Hạo bình thản và tùy ý hỏi.
"Người là Chí Tôn, có dám cho ta một cơ hội, chiến đấu cùng cấp, ta Vương thập tung hoành thiên hạ chưa bao giờ sợ chiến, chỉ cầu một sự công bằng!" Vương thập quát lên.
Tới giờ phút này hắn không có đường lui nữa, chỉ có thể nói như thế.
Thạch Hạo nghe thế thì lộ vẻ kỳ quái, hắn được Vương thập gọi là tiền bối, rồi còn muốn khiêu chiến cùng cấp thành ra hơi kinh ngạc.
"Được, ta cho tên hậu bối như ngươi một cơ hội." Thạch Hạo cười ha hả làm người khác cảm thấy kỳ quái.
Trên thực tế, hắn làm sao được tính là tiền bối chư? Vương thập xưng hô như vậy khiến hắn cảm thấy buồn cười, nếu sau khi biết thân phận của hắn thì vẻ mặt sẽ ra làm sao?
Bùm, Vương thập bùng phát, khí tức cường giả cuồn cuộn che ngợp bầu trời, bap phủ cả nhật nguyệt tinh thần.
Chín con rồng của Vương gia, người cuối là người mạnh nhất!
Thế nhân đều biết, Vương cửu chính là người mạnh nhất trong chín con rồng, thậm chí có người suy đoán, khả năng hắn đã lên cảnh giới Chí Tôn rồi!
Sau khi Vương thập xuất thế thì mọi người đều ngạc nhiên, lại có con rồng thứ mười? Đây chính là con út của Vương Trường Sinh, vì tránh né đại họa cửu Thiên bị diệt nên đã lưu lại dòng dõi.
Sau khi xác định dị vực bị ngăn cản thì Vương thập mới xuất thế.
Đều có lời đồn rằng, thiên tư của hắn vượt qua chín con rồng, vả lại có tiên cốt vô thượng nên tương lai chắc chắn đắc đạo thành tiên!
Nhưng, đây cũng chỉ là thiên phí mà thôi, tuy rằng hắn lợi hại thế nhưng tuổi tác lại quá nhỏ hơn chín con rồng, thành ra vẫn bị phong ấn bên trong vật chất sinh mệnh nào đó.
Hiện giờ hắn xuất thế, thật ra tuổi tác không lớn lắm,
Vương thập đang ở cảnh giới Độn Nhất, tu đạo cũng không phải rất lâu nên chắc chắn thiên phú tuyệt thế, nếu như tiến vào Tiên vực thì chắc chắn sẽ trở thành Tiên!"
"Tiền bối, xin mời!" Vương thập lên tiếng.
Thần sắc của hắn nghiêm túc, thức mở đầu - Bình Loạn quyết!
Hắn không hề bảo lưu gì cả, vận dụng tới thần thông cao nhất của tộc này, đây chính là kiếm quyết vô thượng có thể san bằng mọi thứ.
Xoẹt!
Trước mi tâm của hắn hiện lên một thanh kiếm thai màu đen, nó từ bên trong xương trán lộ ra ngoài rồi hóa thành một tia ánh đen, chém phá thiên địa vĩnh hằng, đi kèm đó là mảnh vỡ thời gian nháy mắt tới gần.
"Ngươi đã gọi ta là tiền bối vậy thì ta cũng không lấy lớn ép nhỏ nữa, cho ngươi cơ hội." Thạch Hạo cười đầy quái lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nụ cười của vị Chí Tôn này quá quái dị.
Thạch Hạo áp chế tu vi, từ xưa tới nay hắn luôn có tự tin như thế, mình ta vô địch, huống hồn sau khi lên cảnh giới Chí tôn thì ánh mắt cũng như cảm ngộ đã khác xa một trời một vực rồi!
Ai có thể chống đỡ chứ?
Đối mặt với Bình Loạn quyết thì Thạch Hạo cũng chưa vận dụng tới bảo thuật tuyệt thế, mà chỉ là bắt ấn ở trong hư không, cổ điển đơn giản, một cây bảo xử màu đen nhanh được hình thành từ phù văn xuất hiện nơi đây.
Đây chính là Tu Di sơn vỡ vụn, là thánh địa của cổ tăng, thành ra hắn nhất thời nặn ra một món tăng bảo!
Thế nhưng, thần uy của nó tuyệt thế!
Tựa như là một vị cổ tăng đã thành tự kim thân mạnh mẽ nhất tay cầm bảo xử, hàng yêu phục ma, uy chấn cái thế, dáng vẻ hắn trang nghiêm và tỏa ra ánh sáng vô lượng.
Ầm!
Bảo xử cổ xưa đen xì nện thẳng lên trên kiếm thai nguyên thần kia khiến thân thể Vương thập lắc lư run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tuyết, khóe miệng trào máu tươi.
Có thể thấy được, kiếm thai nguyên thần màu đen kia đang rạn nứt, không địch lại bảo xử.
Mọi người run rẩy, thanh bảo xử đen kịt kia thật sự vũng chắc bất hủ, ngay cả Bình Luyện quyết được mệnh danh là không gì không xuyên thủng, chém khắp đất trời của Vương gia cũng không địch lại?
Quá khủng khiếp mà!
Tất cả mọi người đều cảm giác được, người kia vẫn chưa hề phóng thích ra khí tức Chí Tôn, pháp lực được sử dựng ở trong phạm vi Độn Nhất thế nhưng lại mạnh mẽ không gì sánh được!
Kiếm thai nguyên thần giải thể hóa thành từng vệt ánh sáng nhanh chóng tiến vào bên trong xương trán của Vương thập, thân thể của hắn rung lắc dữ dội, sắc mặt trắng bạch không chút màu máu.
Hắn bị thương nặng, kiếm thai nguyên thần vẫn chưa công kích lần nào mà đã bị chấn ngược hao tổn, sơ sẩy một cái là mất mạng ngay, thương thế của hắn rất nặng.
Vương thập được mệnh danh là nhân kiệt ngút trời một đời, thiên phú rất là lợi hại, kết quả bị người khác đánh bại như thế!
Mọi người bên trên Tu Di sơn vỡ vụn làm sao không chấn kinh được chứ?
"Ồ, ngươi thân là Chí Tôn, dù cho đã áp chế tu vi thế nhưng cũng không phải một tu sĩ cảnh giới Độn Nhất có thể so sánh được, như vậy chẳng phải lấy lớn ép nhỏ hay sao?"
Bỗng nhiên có âm thanh lạnh lùng truyền tới, một người tóc xám xuất hiện, gương mặt vẫn tính là trẻ tuổi tầm ba mươi mấy mà thôi.
"Bát ca!" Vương thập lên tiếng đồng thời không ngừng ho ra máu.
Mọi người ngẩn ngơ, con rồng thứ tám của Vương gia đã tới, đây là cường giả thứ hai trong chín con rồng, thế nhưng hắn tới thì thế nào, có thể chế phục được Chí TÔn ư? Hiển nhiên không phải là đối thủ!
"Không cần lo lắng, ta nếu dám hiện thân thì tất nhiên sẽ không sợ, Vương gia ta vô số năm qua chưa ợ ai bao giờ, thế gian này có ai dám bắt nạt chúng ta chứ? Hắn là một tiền bối cao nhân thế mà lại không để ý tới thân phận ra tay, sẽ phải trả giá bưangf máu!" Con rồng thứ tám của Vương gia nói.
Đồng thừi hắn lấy ra một cái cổ kính, nói: "Để ta nhìn xem thử, tới tột cùng ngươi là ai."
Mặt kính phát sáng tựa như mặt trời vậy, đốt cháy thiên địa, dẫn tới bên trên Tu Di sơn vỡ vạn này hiện lên khí tức chân phật, tất cả đều bị vạch trần.
Phía trước có một người trẻ tuổi, hắn vẫn không hề ngăn cản và trên gương mặt vẫn nở nụ cười và từ từ hiện ra hình dáng.
"Cái gì, ngươi..." Con rồng thứ tám của Vương gia thiếu chút nữa đã vứt cổ kính trong tay đi, tâm tình chợp chờn kịch liệt.
"A!" Cách đó không xa chợt Thanh Y kinh ngạc thốt lên, vốn nàng vô cùng điềm đạm, thanh lệ như tiên nhưng lúc này hoàn toàn ngây dại.
"Trời ơi!" Thiên Giác nghĩ kích động hét lớn.
Vương thập quan sát, đầu tiên là ngây người tiếp đó là chấn kinh thiếu chút nữa đã ho tiếp ngụm máu nữa, đây chính là tiền bối... trong hiện hắn ư?
← Ch. 1830 | Ch. 1832 → |