Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1834

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1834: Chí Tôn chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Bình Loạn quyết!

Môn pháp quyết này có uy lực vô cùng lớn, được mệnh danh là huyền pháp cái thế và ngay tới Thạch Hạo cũng mãi không quên được kinh văn này, rất muốn có được.

Đạt được pháp môn này thì hắn có thể rèn luyện nguyên thần, vững chắc bất hủ, phối hợp với Bất Diệt kinh thì lúc đó trong ngoài thông suốt, hình cùng thần sẽ đạt tới trạng thái mạnh nhất!

Keeng!

Thạch Hạo đón đánh, bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện từng sợi xích thần đỏ đậm tựa như lông chim, keng keng, trói lại kiếm thai màu đen kia.

Thực ra, đây đều là linh vũ biến thành, hắn đang sử dụng bảo thuật Chân Hoàng, là đại thần thông vô lượng!

Linh vũ đỏ đậm từ bên ngoài thân lao đi và hóa thành xích trật tự chuẩn bị khóa và luyện hóa kiếm thai.

"Đi mau!:

Xa xa, con rồng thứ tám Vương gia mang theo Vương thập xé rách như không hòng bỏ chạy.

Nhưng mà, một sợi xích thần đỏ thẫm như máu lao tới, ánh đỏ ngập trời cắt đứt con đường phía trước của bọn họ, vèo, lão Bát Vương gia ho ra máu.

Bởi vì, hắn đụng phải xích thần đỏ thẫm kia và chịu lấy uy thế Chí Tôn, thành ra đã bị thương.

Chín con rồng Vương gia, người sau cùng là người mạnh nhất, nghe đồn con rồng thứ chín có khả năng là Chí Tôn, con rồng thứ tám thì đã tiếp cận tới chuẩn Chí Tôn thế nhưng lúc này lại gặp phải một đồn!

Thạch Hạo tuy rằng đang đối mặt với người trong bức tranh thế nhưng cũng không ngừng ngó chừng đám người Vương gia này, cơ bản không muốn để bọn họ chạy trốn.

"Dám nhúc nhích, giết không tha!" Thạch Hạo uy hiếp.

Cũng trong lúc đó, linh vũ đỏ đậm của hắn va chạm khốc liệt với Vương Trường Sinh lia, vô cùng rực rỡ, kiếm khí ngút trời, lông vũ tung ra ánh lửa đốt cháy thiên địa.

Tuy rằng không phải chân thân của Vương Trường Sinh tới thế nhưng Thạch Hạo cũng không dám có chút bất cẩn nào, dù sao đây cũng là một cường giả lâu năm, thành đạo từ thời thái cổ, pháp lực tuyệt thế.

Ít nhất, đối phương đã tu đạo trong năm tháng dài đằng đẵng, sắp sửa thành Tiên và chỉ còn cách một chút mà thôi.

Nếu không phải thiên địa này không cho phép thì Vương Trường Sinh đã là một sinh linh thuộc tầng khác rồi.

Tuy rằng Thạch Hạo rất kinh diễm thế nhưng tu đạo mới mấy chục năm, mới gắng gượng đạt chân vào lĩnh vực này, cũng chỉ là một người mới!

Kỷ nguyên này có bao nhiêu người đã đi tới một bước này, hiện giờ còn mấy người còn sống? Quá hiếm hoi, sinh linh đi được tới bước này thì chẳng ai thua kém ai cả, đều là hạng người tuyệt diễm!

Thạch Hạo cực kỳ nghiêm túc, dù cho đối mặt không phải là chân thân thế nhưng cũng ứng phó toàn lực.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Vương Trường Sinh hiện tại rất có thể đã là vương giả trong Chí Tôn rồi!

Từ khi Mạnh Thiên Chính biến mất thì Vương Trường SInh có lẽ đã có tư cách là Chí Tôn đệ nhất thiên hạ rồi!

"Keeng!"

Đột nhiên, linh vũ trên người Thạch Hạo biến mất, toàn bộ ánh đỏ ẩn đi.

Thế nhưng, một luồng sát ý bén nhọn hơn xuất hiện, đó là kiếm ý, hắn dùng Thảo Tự kiếm quyết đấu với Bình Loạn quyết!

Tam đại kiếm quyết từ cổ kim tới giờ, hiện giờ đang có hai loại đang đối đầu với nhau!

Keeng!

Kiếm khí hàng tỉ, khí sát phạt ngập trời!

Là mội hồi đại chiến tuyệt thế vượt qua tưởng tượng của mọi người, tất cả đều rút lui, rời xa Tu Di sơn vỡ vụn, nếu không sẽ bị biến thành bột mịn dưới chiêu kiếm kia.

Đây chính là đại chiến Chí Tôn, không gì sánh được!

Ngoài ra, bất kể là Thạch Hạo hay là Vương Trường Sinh cũng đều đang khống chế, bọn họ tiến nhập trời xanh chứ không muốn lan xuống những người bên dưới, bởi vì nơi này có bằng hữu dòng dõi của bọn họ.

Trong hư không, kiếm khí như cầu vòng, số lượng phải lên tới hàng ngàn hàng vạn, không ngừng xuung kích đan dệt giữa hai bên, trở thành ánh sáng bất diệt vĩnh hằng!

Đây là cuộc đại chiến Chí Ton!

Gào!

Chém giết tới mức cao hứng, Thạch Hạo hét dài, hàng loạt bảo thuật ra hết hòng giết chết Vương Trường Sinh, thần lực của hắn sục sôi, càng ngày càng mạnh mẽ và khủng khiếp.

Việc này khiến nhiều người sợ hãi run rẫy!

Đặc biệt là đám người Vương gia thì lại càng biến sắc hơn.

Chủ yếu bởi vì, đây không phải là Vương Trường Sinh thật sự, cũng chỉ là dấu ấn của hắn mà thôi thành ra không thể chống đỡ được.

Trong hư không xuất hiện tiếng rung mạnh, Vương Trường Sinh bị Thạch Hạo đánh bay ngược ra sau, chớp mắt tiến vào bên trong bức tranh và nháy mắt cuốn lấy đám người Vương thập cùng con rồng thứ tám Vương gia rời đi.

Nó mang theo đám người Vương gia và đánh nát hư không hòng bỏ chạy.

"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo gào lớn một tiếng tựa như rồng ngâm hổ gầm rung động cả thiên địa, tới cảnh giới này chỉ cần hét lên một tiếng cũng đã ẩm chứa sức mạnh đại đạo rồi.

Huống chi, trong tay hắn kết ấn vận dụng tới Lục Đạo Luân Hồi thiên công, bao hàm vài loại bảo thuật tuyệt thế thành ra đã miễn cưỡng đánh kéo bức tranh từ bên trong thông đạo hư không ra ngoài.

Ầm!

Bàn tay của Thạch Hạo phát sáng, nắm kiếm quyết chém về phía bức tranh này, hắn muốn hủy diệt thứ này.

Phịch, bức tranh mờ tối và từ bên trong rơi ra vài người, đó chính là đám người Vương thập.

Thạch Hạo ngẩn người, sức phòng ngự của bức tranh này cũng mạnh đó chứ, không ngờ lại hơn xa so với tưởng tượng của hắn, người trong bức tranh kia đã tối mờ mơ hồ.

Lão Bát Vương gia liền biến đổi sắc mặt, hắn thở dài, nói: "Nếu như cha ta ở trên cửu Thiên thì chắc chắn sẽ sinh cảm ứng và giết tới. Đáng tiếc, người chắc chắn đang có chuyện quan trọng rời xa cửu Thiên, thành ra không thể hiển thánh ở đây được."

Hắn ý thức được, bản thân mình đa tính sau.

Thạch Hạo nghe vậy thì liền hiểu rõ.

Bức tranh này lại có năng lực cỡ đó luôn, có thể thông qua nó để báo tin cho Vương Trường Sinh, hơn nữa khoảng cách càng gần thì uy lực của bức tranh này càng lớn.

"Ta đã tính sai, không nghĩ tới cha ta đã rời đi cửu Thiên, nói như vậy chắc chắn cường giả của Tiên vực đang triệu hoán, nếu không, ai có thể để người rời đi chứ." Lão Bát Vương gia thở dài.

"Xem ra ngươi cũng không hề hoản loạn gì, khả năng vẫn có chỗ để dựa chớ gì." Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Đã ra tay thì không lưu tình, trong nháy mắt đó một luồng kiếm khí lao ra, xoẹt, con rồng thứ tám Vương gia bị chém lìa ngang hông, huyết dịch tung tóe.

Chiêu kiếm này chấn động nơi đây!

Lúc này, bất kể là Vương Hi hay là Vương thập hoặc là Vương Lan thì tâm thần đều run lên, mạnh mẽ như lão Bát Vương gia mà cũng bị chém ngang hông như thế.

Đột nhiên, Thạch Hạo nhanh chóng lùi về sau.

Bởi vì, vào đúng lúc này chợt có một móng vuốt màu đen to lớn vô thanh vô tức từ trong hư không chộp về phía Thạch Hạo, nó kéo theo khói đen.

Tuy rằng không có chút tiếng động gì thế nhưng uy năng vô cùng to lớn, càng khiến Thạch Hạo sinh ra cảm giác uy hiếp.

Một vị Chí Tôn!

"Sinh linh hắc ám?!" Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo âm trầm nhìn về phía trước, nơi đó là khói đen dày đặc, bên trong có một con cổ thú đang áp sát tới đây.

Xoẹt, ánh mắt của Thạch Hạo như điện quay đều nhìn về phía lão Bát Vương gia, nói: "Cấu kết với sinh linh hắc ám?"

"Ta không biết ngươi đang nói gì cả, Vương gia ta chưa bao giờ tiếp xúc với sinh linh hắc ám, chớ có ngậm máu phun người." Con rồng thứ tám Vương gia tình tĩnh đáp.

Đồng thời, hắn đã đoạn thể trọng tổ, nhanh chóng chữa trị thân thể.

Chủ yếu là, một đòn vừa rồi của Thạch Hạo không có ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, muốn giữ lại cơ thể cũng như tính mạng nhằm hi vọng đào lấy trận pháp trong cơ thể hắn, vì vậy tính mạng của hắn mới được giữ.

Tất cả mọi người đứng gần Tu Di sơn vỡ vụn đều biến sắc.

Lúc này thì bọn họ ý thức được, cuộc tụ hội lần này nguy hiểm tới cỡ nào, lại dẫn tới sinh linh hắc ám, vả lại còn là Chí Tôn.

Nếu như không có Hoang ở đây thì có phải toàn bộ bọn họ sẽ nuốt hận? Hậu quả khó liệu!

"Hoang, sinh linh hắc ám chân chính xuất hiện, đây là thời điểm ngươi nên tận lực đó, ta khuyên ngươi nên làm người chính phái, không nên lại giết chóc với tu sĩ của cửu Thiên nữa." Lão Bát Vương gia nói.

"Vô liêm sỉ, sinh vật hắc ám này chắc chắn là ngươi kéo tới!" Tào Vũ Sinh quát lên.

Những người khác đều nghiên nghị.

"Làm gì có quan hệ với ta chứ, theo ta suy đoán, chính vì khí tức của Hoang nên mới hấp dẫn nó tới đây, tinh lực Chí Tôn vô cùng nồng đậm nên đã hấp dẫn sự chú ý của nó. Hoang, nếu không thể đánh bại nó thì chính là đang rước lấy họa sát thân cho bọn ta đó." Con rồng thứ tám Vương gia bình tĩnh đáp.

Hắn cũng không có thừa nhận, vả lại còn đem trách nhiệm đẩy hết lên người của Hoang.

"Các ngươi đáng chém!" Thạch Hạo lạnh lùng đáp, hắn ý thức được đã xảy ra vấn đề lớn rồi, tuy rằng Vương gia đang làm chuẩn bị tiến vào Tiên vực thế nhưng cũng có tiếp xúc với sinh linh hắc ám, hơn nữa quan hệ cũng rất sâu.

Hắn tin chắc, Chí Tôn hắc ám này chính là lão Bát Vương gia kêu tới!

Gào!

Tiếng gầm nhẹ vang lên, con sinh vật hắc ám kia vọt tới, hình thể khổng lồ mang theo vật chất hắc ám dày đặc vồ chiếc móng vuốt tới, hư không nát tan, bao phủ hướng về phía Thạch Hạo.

Là một con Hống, hiển nhiên là sinh vật thuộc về cửu Thiên thập Địa này và đã bị vật chất hắc ám ăn mòn và chết qua một lần, cuối cùng phục sinh bắt đầu tiến hóa hắc ám.

Đây chính là người tài ba trong ba mươi năm qua, xem như là một vị tiến hóa giả siêu cấp.

Người bình thường khi gặp phải sinh linh hắc ám thì đầu tiên sẽ yếu đi ba phần, bởi vì bọn chúng mang theo vật chất hắc ám, hơi mất tập trung là sẽ bị chúng ăn mòn rơi vào trong hắc ám.

Vì vậy, lão Bát Vương gia lúc này rất bình tĩnh, hắn tin chắc, một tên tân Chí Tôn như Thạch Hạo thì chắc chắn sẽ luống cuống tay chân.

Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, Thạch Hạo không hề sợ vật chất hắc ám, cứ thế tung quyền đánh tới đối kích cùng với móng vuốt to lớn của con Hống kia, chấn động khốc liệt, vực ngoại có thiên thể rơi rụng, càn khôn đều sụp nứt.

Bởi vì, Thạch Hạo từng chiến được chân huyết hắc ám, nó còn tinh khiết hơn cả huyết của sinh vật này, thứ đó đã được chủ Cấm khu nuôi cấy và cho Thạch Hạo không ngừng tiếp xúc qua, đang triển khai kế hoạch đưa máu hắc ám nhập thể nữa!

Xoẹt!

Một luồng kiếm khí lao tới, phịch, chiếc cổ của lão Bát Vương gia bị chém bay, máu tươi từ trong miệng không ngừng phun ra ngoài.

"Dù như thế nào thì ngày hôm nay các ngươi cũng đi không được, đám cấu kết với sinh linh hắc ám, tội không thể tha!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.

Một bên đại chiến với sinh linh hắc ám một bên triển khai bảo thuật vô thượng chém đầu lão Bát Vương gia.

Phụt phụt phụt!

Liên tiếp mấy tiếng vang lên, những vị trí khác của lão Bát Vương gia nổ tung, bị kiếm khí xoắn nát chia năm xẻ bảy đầy thê thảm, bị phân thành mười mấy khúc.

"Lão thập, vận dụng thủ đoạn cấm kỵ, chạy mau!" Lão Bát Vương gia đang suy yếu âm thầm truyền âm.

Xoẹt!

Nhưng, một luồng kiếm khí lao tới, đầu lâu của Vương thập cũng bị chém lìa.

"Ta không quan tâm các ngươi có thủ đoạn gì, trước mặt ta chớ có làm điều xằng bậy!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)