← Ch.1843 | Ch.1845 → |
Một giới này sẽ bị vứt bỏ ư?
Thạch Hạo thở dài, rất nhiều người sẽ rời đi và hắn cũng không biết thời đại mạt phát tới thì nơi đây sẽ còn lại thứ gì, nếu như thời đại tàn khốc nhất sau này thì thế gian sẽ không còn đạo pháp nữa ư?
Từng cơn gió nhẹ vù qua, Thạch Hạo dạo bước bên trên mặt đất phủ đầy lá vàng.
"Ta cũng nên đi thôi." Chó con đột nhiên nói thế.
"Hả?" Thạch Hạo kinh ngạc tỉnh lại, tuy rằng con chó này rất hung dữ, rất giả dối đồng thời lai lịch cũng rất bí ẩn, thế nhưng đi theo hắn được vài tháng nên giao tình rất sâu, lúc này lại đột nhiên muốn rời khỏi là sao?
"Ngươi muốn đi đâu thế?" Thạch Hạo hỏi.
"Tiên vực." Chó con âm trầm nói, không hề ngả ngớn như ngày xưa, không còn dữ dằn như trước kia mà là tâm trạng nặng nề, như một sinh với tư tưởng sâu xa.
Phong độ này hoàn toàn không hề tương xứng với nó ngày thường.
"Trịnh trọng như vậy tựa như không phải là phong cách của ngươi." Thạch Hạo nói.
"Ai có thể nhìn thấu ai, ai có thể che kín mọi thứ, thế gian này vô cùng phức tạp, ngươi ta cười nói vui vẻ trong hồng trần nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi." Chó con lẩm bẩm lầu bầu.
Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, con chó này bị kích thích gì à?
"Vì sao đột ngột muón vào Tiên vực thế?" Thạch Hạo hỏi dò.
"Có thể, nơi đó mới là nơi để ta trở về, có một vài chuyện năm xưa vẫn chưa có đáp án, ta muốn đi tìm cho ra." Chó con đáp.
Theo như nó nói, thời đại mạt phát đã tới và cánh cửa của Tiên vực chắc chắn sẽ đóng kín, thời gian dài có thể tới cả một kỷ nguyên, hiện giờ không đi vào thì sẽ không có cơ hội nữa.
"Chẳng phải ngươi từng nói trong đó có kẻ thù à?" Thạch Hạo nhắc nhở, nhân sủng mà nó nói hiện tại đã thành Tiên, nếu như biết nó đi vào thì sẽ lột sống nó mất.
"Tuy rằng khả năng sẽ chết thế nhưng không thể không đi được, ta từng đi theo Vô Chung Tiên vương mà, ân của hắn ta không thể không báo." Chó con đáp.
Hiện giờ nó không còn xưng mình là Tiên vương nữa mà trịnh trọng tựa như một người già, cũng không hề ngả ngớn cũng không hề chém gió nữa.
Vô Chung Tiên vương, tuy ra đời cùng cửu Thiên thập Địa thế nhưng đã đi qua Tiên vực, theo đuổi đại đạo cực đỉnh và đã lưu lại chút hậu chiêu để nghiệm chứng một vài thứ.
Sau khi Thạch Hạo nghe thấy những chuyện này thì vô cùng ngạc nhiên, Vô Chung Tiên vương muốn nghiệm chúng điều gì?
"Hắn chuyên nghiên cứu về đại đạo thơig gian, thời kỳ cuối đã cùng với Luân Hồi Tiên vương nghiên cứu sự thay đổi của năm tháng và luân hồi, muốn nhìn xem thử có quy luật nào trong đó hay không.
"Quy luật gì thế?" Thạch Hạo bị lời nói của nó hấp dẫn.
"Từ Đế cũng chết tới Tiên cổ, lại tới lần tính sổ lớn của tương lai, đây có phải là một luân hồi chung cực ay không, hay là có người đang luân hồi." Chó đen nghiêm túc nói.
"Có ý gì?" Thạch Hạo tương đối nghiêm túc, đề tài này thu hút hắn rất nhiều.
"Bắt đầu từ thời đại Đế cũng chết, kỷ nguyên này diệt lại tới kỷ nguyên khác diệt, đây giống như là một việc luân hồi đầy đáng sợ, thiên địa đang lặp lại quá trình này ư?" Chó con nói.
"Còn có, thứ được gọi là lần tính sổ lớn kia có phải sẽ chung cuộc, sinh linh có tư cách tham gia có phải là do người thúc đẩy tạo nên luân hồi này, hoặc cũng được gọi là Luân Hồi giả?" Chó con nói.
Thạch Hạo biết, tuy rằng nó chỉ nói những câu rời rạc thế nhưng đã lộ ra không ít thứ, đây là những đầu mối mà Vô Chung Tiên vương cùng Luân Hồi Tiên vương phát hiện ra và là thứ mà bọn họ muốn biết.
"Tới tột cùng là chuyện xưa đang luân hồi hay là người đang luân hồi?" Chó con nói.
"Ngươi vào Tiên vực là để biết rõ những chuyện này?" Thạch Hạo hỏi.
"Với đạo hạnh của ta thì quá nửa không thể làm được, chưa thể đi phía trước đám Vô Chung Tiên vương và Luân Hồi tiên vương." Chó con lắc đầu.
"Vậy ngươi vô đó làm gì?" Thạch Hạo nghi hoặc.
"Ta muốn đi tìm Vô Chung Tiên vương, ta không muốn hắn chết." Chó con mang theo sầu não.
Thạch Hạo ngạc nhiên, chẳng phải Vô Chung Tiên vương đã chết rồi hay sao, máu nhuộm chiến kỳ, được chôn ở cửu Thiên thập Địa, ngay cả chuông mà hắn dùng dũng đã tổn hại, thiếu đi khí linh nội hàm bên trong nên hóa thành chuông thi.
"Thì chết rồi, nhưng ta không cam lòng!" Chó con gầm nhẹ, tâm tình chợt xấu mang theo sầu bi vạn cổ.
Việc này có thể thay đổi thứ gì? Đi vào đó cũng không có ý nghĩa gì cả, tuy rằng Thạch Hạo không nói gì thế nhưng lại vỗ vỗ lên lưng nó.
"Khong phải, có một nơi có thể sẽ thay đổi thứ gì đó." Chó con nói.
Nó nghiên cứu không ra được thành quả đại đạo của Vô Chung Tiên vương, cũng không thể nhìn thấu được thành quả nghiên cứu chung cuộc của Luân Hồi Tiên vương, thế nhưng nó lại nghe được một ít kết luận mà hai người từng nói qua.
Chó con không hề cho rằng bản thân mình sẽ có thể lý giải hoàn toàn được, thế nhưng nó nghe được, có một nơi như thế, hoặc là ngập tràn biến số.
"Có một địa phương, ở nơi đó rất có thể sẽ tìm được Vô Chung!" Hai mắt của chó con trở nên có thần, trở nên kiên nghị.
Có một địa phương?
"Nơi đó thông thiên, thông linh, thông cổ kim, hoặc là có thể chứng kiến kỳ tích!' Chó con kiên định nói.
Đây là một nơi mà Vô Chung Tiên vương và Luân Hồi Tiên vương từng nhắc qua, bọn họ từng muốn đi tới một nơi nào đó để quan trắc, đồng thời tiến hành nghiệm chứng.
Đáng tiếc, bọn họ chưa kịp làm những chuyện này thì cuộc đại chiến khốc liệt nhất đã bùng phát.
"Hẹn gặp lại, ta cảm thấy ngươi không hề tầm thường chút nào, trong trí nhớ mơ hồ tựa như có ngươi thì phải, không biết là một góc năm xưa từng thấy được hay là trong cõi u minh có một loại cảm ứng, một loại dẫn dắt nào đó dành cho ta."
Trước khi đi chó con rất trịnh trọng nhìn chằm chằm Thạch Hạo, rồi nói ra như thế.
Trên thực tế Thạch Hạo cũng đã nhìn ra được, con chó con này đều xem thường những người khác, vô cùng hống hách, há miệng là gọi nhân sủng thế nhưng tuy rằng có cãi nhau với hắn thế nhưng lại rất đúng mực, vô cùng cân thận.
Tựa hồ, nó trời sinh có một loại kính nể Thạch Hạo, mặc dù là nhe răng thế nhưng cũng không có quá đáng.
"Ngươi từng thấy qua một góc trong tương lai của ta à?" Thạch Hạo hỏi.
"Ngươi cũng biết, ta từng chiến đấu tới thân tàn gần như là bỏ mạng nên đã chôn mình xuống địa phương kia, nguyên thần hầu như đã tan hết không còn lại được bao nhiêu. Tuy rằng ở bên trong dưỡng thi huyệt, dưỡng hồn địa trời sinh kia tới tận cả một kỷ nguyên, thế nhưng tóm lại ta vẫn không phải là ta, có cũng chỉ là tàn niệm, rất nhiều thứ không thể nhớ lại được." Chó con cúi đầu nói.
Lời nói của nó nặng nề mang theo một loại bi ai khó tả.
Bởi vì, thực ra nó đã chết trận! Bây giờ cũng chỉ là một sợi tàn hồn của mảnh vỡ thi thể thông linh mà thôi, lần nữa sinh ra một nguyên thần mới.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó đã không phải là vị cường giả năm xưa kia.
Có thể nhớ lại một vài chuyện của ngày xưa đã xem là nghịch thiên lắm rồi!
"Người sống thì đều phải có mục tiêu, người trẻ tuổi, gặp lại sau, đời này chúng ta hẳn sẽ không có cơ hội được gặp lại nữa rồi, nếu như có luân hồi, trăm nghìn vạn thế sau lại gặp lại!" Chó con nói rồi ra đi.
Nó đang tìm một con đường, phải chứng kiến một kỳ tích nào đó ở nơi nào đó, muốn nhìn thấy người đã từng kia.
Cứ thế rời đi ư?
Thạch Hạo thất vọng, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi thế nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn đi theo, yên lặng tiễn biệt, mấy lần muốn lên tiếng nhưng thôi.
"Một giới này, kỷ nguyên này, đã không thể cứu nữa, ngươi nên sớm đưa ra dự định đi." Chó con quay đầu lại nói.
"Bi quan như vậy luôn à?"
"Ngươi chắc chắn rằng, một chiêu kiếm có thể chém bay lần tính sổ lớn của vạn cổ này à, thực ra nói theo một cách khác, có thực lực đó à? Một chiêu kiếm đoạn vạn cổ, một cổ một luân hồi! Bên trong dòng sông năm tháng, ở giữa bồng bềnh của kỷ nguyên, tới tột cùng đã có bao nhiêu cường giả, ngươi chặn được và giết được lại đây ư? Dù cho là một kỷ nguyên chỉ có một sinh sinh sống sót, vậy cũng khó địch nổi!"
Chó con rời đi, hoàn toàn biến mất.
==============
Thời đại đen tối đã tới, và sự đen tối của bộ truyện cũng đã bắt đầu. haizz
← Ch. 1843 | Ch. 1845 → |