← Ch.1848 | Ch.1850 → |
Mấy thế gia trường sinh ý thức được, có thể sẽ có họa loạn ập lên đầu khiến bọn họ nôn nóng bất an, sâu trong nội tâm dấy lên vẻ hoảng sợ, nếu như điều tra kỹ thì hơn nửa sẽ lòi đuôi chuột ngay.
Ngày hôm đó, bọn họ đều sợ hãi, không ngừng mật nghị cẩn thận thương thảo để ứng phó nguy cơ to lớn mà gia tộc sắp sửa gặp phải.
Dưới góc nhìn của bọn họ, người ra tay ia quá ác độc, bắn trúng bọn họ sâu tận bảy tấc, vào thời điểm mấu chốt nhất lại giáng cho một đòn chí mạng, nếu như đối đáp không được thì sẽ có tai ách giáng lâm.
"Ta cảm thấy, không chết thì không thể rủ sạch quan hệ với bọn họ, vào lúc cần thiết cần phải từ bỏ vài người, cái giá để vì gia tộc như vậy là cần thiết.
Lời này vừa ra, lập tức có vài người liền biến sắc mặt.
Ngoại giới tất nhiên đều khiếp sợ, rương gỗ mục mà cũng dâng cho sinh linh hắc ám ư? Gan to bằng trời, quá đáng.
Lẽ nào tất cả những chuyện vừa rồi đều là sự thật ư?
Cho tới ngày hôm nay, mọi người vẫn còn nghe tới những chuyện kia, là thứ mà Thạch Hạo đã cửu tử nhất sinh mang từ Biên hoang về.
Cuối cùng, rương gỗ mục rơi vào trong tay của gia tộc Tiên đạo, do mấy tộc cùng nhau bảo vệ thế nhưng ba mươi năm trước lại không cánh mà bay, tra không ra được kết quả, tất cả đều bị che giấu cả.
Sau đó, Tiên độ cũng bị kinh động thế nhưng đều sống chết mặc bay, trở thành một bản án không có lời đáp.
Trong mắt của một ít cường giả Tiên vực thì chiếc rương gỗ kia hẳn là vẫn còn, chi có điều bị một tộc nào đó giấu giếm, vì để tiến vào Tiên vực nên coi như là thẻ đánh bạc cuối cùng.
Hiện giờ, không ngờ lại có bê bối như thế!
"Việc này thật hay là giả?" Tất cả mọi người đều không cách nào bình tĩnh được, nội tâm nổi sóng chập trùng.
Nếu là sự thật thì có một vài gia tộc đã làm nên việc khiến người người kinh sợ, hóa thân làm ác quỷ, gì mà gia tộc Tiên đạo chứ? Cũng chỉ là sứ giả của địa ngục mà thôi.
Trải qua cuộc giám định của một ít danh túc như Trịnh Đức, tinh thạch là giả và trả lại sự thuần khiết cho thế gia trường sinh, nhưng bây giờ vì sao vẫn khiến người người không rét mà run?
Mọi người chợt sinh ra một loại trực giác, việc này còn chưa kết thúc, quá đáng sợ!
Đám người Trịnh Đức sống vô tận năm tháng, gặp rất nhiều chuyện, hiện giờ cả thấy cưỡi hổ khó xuống, mơ hồ dâng lên hàn ý cùng hãi hùng khiếp vía.
Còn muốn đứng ra nữa không? Nhắm mắt lần nữa bác bỏ vài câu, tiếp đó, hắn sợ hãi, nội tâm hoảng sợ.
Hắn đang xuất hiện vẻ hối hận, ham muốn một ít lợi ích mà thế gia Tiên đạo dành cho mình, đi 'làm sáng to' cho bọn họ, đi 'hò hét' cho bọn họ, kết quả lại đẩy bản thân vào thế bị động.
"Chém yêu ma quỷ quái, giết chết gia tộc trường sinh!" Có một ít người kêu gào, tỷ như đám người Tào Vũ Sinh vỗ tay sung sướng, linh cảm được việc gia tộc Tiên đạo sẽ bị sụp đổ.
Một ít gia tộc nhanh chóng phản ứng, ngay trong ngày hôm đó đã làm ra một chút quyết đoán.
Ví dụ như Kim gia, Kim thái quân hạ xuống pháp chỉ tra rõ trong tộc mình, nhìn xem thử có đứa trẻ nào làm ra chuyện bại hoại môn phong hay không, một khi tra ra thì phải nghiêm trị.
Tiếp đó, lão tổ Phong tộc cũng rất quả quyết, muốn điều tra nghiêm trong tộc mình, nếu như có con cháu nào đó thật sự cấu kết với sinh linh hắc ám, vậy giết không tha!
...
Phản ứng khẩn cấp của bọn họ không thể nói là không cấp tốc được.
Gia tộc Tiên đạo đang sợ hãi, đúng thời điểm này lại có người vạch trần bê bối không bằng chủ động 'tự tra tìm' để cho ngoại giới một câu trả lời.
Một ít người có tiếng tăm hối hận vô cùng, trái tim không ngừng đập rộn lạnh toát cả người, càng nghĩ càng sợ hãi, che giấu lương tâm để đi rửa chỗ dơ bẩn cho gia tộc Tiên đạo, còn bản thân thì sa vào trong vòng xoáy.
Tiên vực đã có phản ứng, tới không tính nhanh thế nhưng cũng không tính chậm, tổng cộng đã có vài đội nhân mã, tất cả đều là cường giả lĩnh đội tiến về mấy thế gia trường sinh.
Thế gian đều ồ lớn!
Mấy gia tộc này đều có vấn đề thật ư? Rất nhiều người kinh hãi, tiếp đó ngoại giới liền yên tĩnh không ít, tất cả mọi người đều đang ngóng nhìn chờ đợi kết quả.
Tới đây Thạch Hạo không còn ra tay nữa, hắn biết chuyện đang phát sinh đúng như dự liệu của mình.
Chuyện xưa năm đó, nếu như tra rõ thì làm sao không có chút manh mối nào chứ, tất nhiên sẽ có, Tiên vực cũng không thiếu cao thủ đỉnh cấp nên tự có biện pháp của mình.
Tới đi, Thạch Hạo bắt đầu đi thăm những người bạn của mình, đi gặp Thiên Giác nghĩ, tới chào hỏi Thác Cổ Ngự Long, các gia tộc trường sinh không còn tâm trạng để ra tay với hắn nữa, bản thân đã lo không xong, rơi vào trong một cuộc họa loạn.
Hiện giờ ai còn nhớ tới hắn chứ, mấy gia tộc Tiên đạo căm thù hắn giờ đều nằm trong ngày giờ giày vò, toàn bộ đất trời đều rối mù.
"Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên, quá tàn nhẫn mà, ha ha, dành cho bọn họ một đòn đánh này thật là đẹp!" Thác Cổ Ngự Long cười ha hả.
"Nào, Hoang huynh, chúng ta cũng nâng ly chờ đợi những gia tộc hắc ám kia bị vạch trần, hôm nay phải uống cho say đó! Ha ha..."
Bọn họ vừa gặp Thạch Hạo thì liền biết ngay chính kẻ này gây nên, cảm giác kích động hưng phấn không thôi.
Các tộc ở ngoại giới đều đợi chờ kết quả, tất cả mọi người đều biết, trận bão tố sắp tới, những lời giải thích trước đây của các thế gia trường sinh khả năng sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi.
Nhưng lúc này, Kim gia tự mình tra xét và thông báo đã phát hiện ra đứa chon cháu chẳng ra gì đã làm nên một chút chuyện khiến tổ tiên hổ thẹn.
Đây là ví dụ đầu tiên, là chính bọn họ truyền ra tin tức này để giành lấy tự vạch trần khuyết điểm đầu tiên, sợ bị Tiên vực sau khi tra ra một số chuyện lại rơi vào thế bị động.
Tiếp đó, cao tầng Phong tộc cũng tiết lộ một ít chuyện, bọn họ vô cùng đau lòng, tọc này có ba tên đệ tử từng cấu kết với sinh linh hắc ám, hai bên có qua lại với nhau.
Việc này còn hơn Kim gia một bước, xem như đã vạch trần được một góc của cơn bão táp, trực tiếp thừa nhận tộc này có người cấu kết với sinh linh hắc ám, biểu thị muốn trừng trị thật nghiêm khắc, đáng chết thì sẽ giết!
Thế nhân dều chấn kinh, gia tộc trường sinh cao cao tại thượng, thần thánh cực kỳ, là trụ cột vững vàng để bảo vệ cửu Thiên, không ngờ chẳng hề hoàn mỹ như lời đồn!
Bão táp to lớn mở ra, thế nhân kinh ngạc tới ngây người!
Xem ra những lời giải thích trước kia đều là để lấp liếm, không chịu trách nhiệm, giấu đầu hở đuôi.
Về phía gia tộc trường sinh, đyâ là một hồi nguy cơ lớn lao.
Thế nhân tin tưởng, dấu ấn trong tinh thạch kia hơn phân nửa là chuyện đúng sự thật, chuyện này... chọc thủng trời rồi!
Lúc này, ngoại trừ thế gia trường sinh đang sứt đầu mẻ trán, sợ hãi trong lòng thì một ít người có tiếng tăm cũng hoảng sợ, ngập tràn cảm giác vô lực.
Trước đây không lâu bọn họ đanh thép khẳng định, nghĩa chính ngôn từ, bác bỏ người đã ném ra thần tinh, nói đó là ngậm máu phun người, đang làm nhục gia tộc Tiên đạo.
Hiện giờ, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, môi run run không nói nên lời.
"Tên lừa đảo, gì mà tiền bối danh túc đức cao vọng trọng, đều là một đám ngụy quân tử chuyện làm chuyện ma quỷ!"
"Bọn họ dù gì cũng là người có tiếng tăm nhưng không ngờ lại làm nên chuyện như vậy, gì mà chí công vô tư, gì mà sẽ cho thế gian một công đạo, đám người này quá đê hèn!"
...
Trong lúc này, một đám người có tiếng tăm tựa như chuột chạy ngoài đường, người người gọi đánh.
Đặc biệt là Trịnh Đức, bên ngoài được người người xưng đại đức, giao thiệp rộng rãi, nhận thức người có danh vọng trong các tộc, lần này hắn còn kêu gọi bằng hữu tới giúp đỡ cho gia tộc trường sinh, hiện tại gặp phải áp lực cực lớn.
Hắn đã sớm biết, gia tộc Tiên đạo sẽ không sạch sẽ gì thế nhưng đã nhận lấy kinh văn, pháp khí đại đạo của người ta nên đương nhiên phải trừ đi tai họa cho người rồi, hắn ra sức hò hét, nghĩa chính ngôn từ nói rằng, dấu ấn bên trong thần tinh kia là giả, chỉ là lời bịa đặt.
Hiện giờ bước đầu gia tộc trường sinh đã thừa nhận, bắt đầu truy xét gia tộc khiến sắc mặt hắn tái xanh rồi lại trắng bệch, những danh vọng mà hắn cẩn thận tích góp được đã theo nước trôi đi.
Hoàn toàn chính xác, người được gọi là đại đức này đã bị lật thuyền, rất nhiều người căm hận, người như vầy mà không biết phải trái, hành sự vô liêm sỉ khiến người khác chỉ biết phỉ nhổ.
"Tên Trịnh Đức chết tiệt kia, thời đại mạt pháp đã tới, tuổi thọ của ngươi còn chưa hết à!"
Người tức giận lớn tiếng chửi bới.
Gia tộc Tiên đạo không ngừng làm ra các phản ứng khác nhau, lão thái quân Kim gia hạ lệnh giết năm tên đời thứ mười ba và cũng đang thỉnh tội với cường giả Tiên vực.
Kim thái quân khóc lóc như mưa, nói rằng bị đám con cháu đời trước che giấu thành ra mới có chuyện đau buồn đại nghịch bất dạo như kia, đồng ý trả giá thật lớn để tiếp tục trừng phạt.
Mà lão tổ Phong tộc lại tự tay giết chết một tên cháu trai, sáu tên đười thứ chín, có thể nói đây đều là còn cháu dòng chính của hắn, có địa vị cực cao trong tộc.
Thế nhưng, vậy thì thế nào? Mọi người tin chắc, bọn họ cấu kết với sinh linh hắc ám thì hiện giờ tỏ thái độ như vậy cũng không thể thay đổi được gì cả.
Rất nhiều người ý thức được, hai tộc này gần như sẽ tiêu đời.
"Vương gia đâu, có phản ứng gì?" Thác Cổ Ngự Long hiếu kỳ, không hề nghe thấy bọn họ có động tác gì cả.
Tào Vũ Sinh cười lạnh, nói: "Ta đoán, bọn họ không biết làm thế nào cho phải, còn tên Vương Trường Sinh kiêu hùng một đời kia sẽ không thể tiến vào Tiên vực được, nhất định không cách nào thành tiên, hiện giờ khả năng đang ói ra máu cho coi!"
"Đi xem thử nào!" Thạch Hạo lên tiếng, hắn biết, trước kia khi có người nhằm vào hắn thì chắc chắn mấy con rồng Vương gia cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu như Vương gia không có phản ứng gì thì hắn không ngại tự mình đi tìm cơ hội.
Vương gia, là đạo thống cổ xưa tới từ Tiên vực, mạnh mẽ không gì sánh được, Bình Loạn quyết đã khiến thế gian kinh sợ trong tận hai kỷ nguyên.
Nơi đây, hơn vạn tòa linh sơn tràn ngập ánh tím, thần quang chiếu rọi, vừa nhìn thì đã biết đây chính là một khu tịnh thổ thích hợp nhất để tu đạo, mơ hồ giữa các ngọn núi sẽ truyền ra từng trận rồng ngâm.
Long khí to lớn, ngọn núi nguy nga quấn lấy nhau, cảnh tượng kinh người.
"Vương gia có khí tượng lớn thật đó chớ, ráng lành dâng trào, là dấu hiệu của sự hưng thịnh." Tào Vũ Sinh cười ha hả nói.
"Hả?"
Bỗng nhiên Thạch Hạo lấ làm kinh hãi, thần giác của hắn vô cùng mạnh mẽ, bén nhạy dị thường, cách rất nhiều vạn dặm mà hắn đã nghe được tiếng khóc đầy bi ai.
Sau đó, từ xa lại gần, phía chân rời đang có một đội nhân mã chậm rãi từ trong hư không lao tới, trên đường đi không ngừng rắc tiền giấy, những người còn lại giơ lên năm chiếc quan tài lớn màu đỏ.
Âm thanh thổn thức, âm thanh khóc lóc vang vọng cả bầu trời.
"Chuyện gì xảy ra thế, là người của Vương gia?" Thiên Giác nghĩ lộ vẻ kinh ngạc.
Rất nhanh thì bọn họ đã nhận được tin tức, năm quan tài đỏ chót kia mai táng năm người vô cùng trọng yếu ở kỷ nguyên này của Vương gia, dĩ nhiên gồm: Vương nhị, Vương tam, Vương tứ, Vương Lục, Vương Thất!
"Ai giết bọn họ?" Thác Cổ Ngự Long giật nảy mình, con ngươi trợn tròn không dám tin tưởng.
"Vương gia giết lần năm con rồng?" Tào Vũ Sinh khiếp sợ, chuyện này không bằng chọc thẳng vào trái tim của Vương Trường Sinh hay sao? Chém chết con trai của hắn, ai làm?
Một lát sau có tin tức xác nhận truyền tới khiến bọn họ chấn kinh ngây người khó mà tin được.
Năm con rồng của Vương gia chính Vương Trường Sinh tự tay kết liễu, tự tay rút kiếm, một chiêu một người giết chết hình thần đều diệt, chết không toàn thây!
"Nè, có ai có thể nói cho ta biết, Vương Trường Sinh vì sao lại nổi điên không thế, thật sự là làm người sợ hãi mà!" Tin tức quá kinh người, khiến người khác cảm thấy không hề chân thật chút nào.
Rất nhanh bọn họ đã dò hỏi được, lúc khối thần tinh đầu tiên xuất hiện thì trong ngày hôm đó sau khi Vương Trường Sinh nghe thấy thì liền trấn áp mấy đứa con trai của mình đưa tới trước mặt cường giả Tiên vực, thẩm vấn ngay trước mặt bọn họ và cuối cùng một kiếm làm thịt sạch!
Chỉ là chuyện này không có truyền ra ngoài, mãi tới rất nhiều ngày sau đó thì mới lan tỏa, người Vương gia nhấc thi trở về, lúc này mới thấy nghe được tin tức.
"Đúng là một kẻ hung ác!" Thạch Hạo than thở, hắn ý thức được, Vương Trường Sinh còn đáng sợ hơn, lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của mình.
Kim thái quân, lão tổ Phong gia nỗ lực rửa đi vết dơ bẩn, đi mời người, đi bác bỏ, cuối cùng là chảy nước mắt giết chết đời sau, dằn vặt trong thời gian rất lâu.
Nhưng Vương Trường Sinh vừa mới bắt đầu đã chém bay năm người con trai của mình, so sánh hai bên thật khiến người khác ngẩn người.
"Vương Trường Sinh thật là khủng khiếp, nhìn thanh tú tuyệt luân, tựa như là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một khi đã quyết định thì trời long đất lở, khiến người khác không rét mà run." Tào Vũ Sinh cảm thán.
Hai ngày sau có tin tức truyền tới, Kim gia Phong tộc nhận được pháp chỉ, hai tộc này vô duyên với Tiên vực, vả lại bên trong pháp chỉ còn nhắc tới, chính lão tổ của hai tộc này tự mình động thủ bắt đầu từ con ruột của mình, phàm là những người có cấu kết với sinh linh hắc ám, giết không tha!
← Ch. 1848 | Ch. 1850 → |