Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1852

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1852: Gặp lại Mạnh Thiên Chính
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Đây là sự bi ai của một thời đại, là sự bất hạnh của tu sĩ, phàm là người tu pháp đều gặp phải một đao của thiên ý, có người chịu đựng được nhưng có người bị phế bỏ, còn có người bị chết đi.

Chỉ mười mấy ngày mà giới tu luyện đã giảm số lượng cực nhiều, có tới hai phần mười tu sĩ đã tọa hóa, hoặc là đạo thương tái phát, mang theo cay đằng cùng không cam lòng qua đời.

Một đại thế thê lương, không thiếu kỳ tài ngút trời, không thiếu hạng người kinh diễm thế nhưng ở thời đại mạt pháp này, bọn họ cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, sinh không đúng thời mà.

Một tháng sau, trừ một số ít người ra thì những tu sĩ sống hơn trăm vạn năm trở lên đều bị diệt tới chín phần mười, nếu như không có tạo hóa gì đặc biệt, nếu như không có vật chất bất tử thì thân thể thối rửa, nguyên thần nát bấy.

Có người tận mắt thấy một ông lão là cường giả cảnh giới Độn Nhất, đã tu thành kim thân của dòng dõi Cổ tăng, dưới trường đao năm tháng kim thân đã bị chém vỡ vụn, nguyên thần hóa ánh sáng, bại vong trong đại thế này.

"Ai có thể cứu ta?"

Trịnh Đức kêu rên trên cửu Thiên, hắn có một góc thần dược, có vật chất bất tử thế nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng hắn.

Hắn là chuẩn Chí Tôn, vả lại có danh vọng cực lớn, hô mưa gọi gió ở cửu Thiên này, đã từng được rất nhiều người tôn kính.

Nhưng, khi đại kiếp nạn kéo tới, thời khắc thiên địa cắn trả thì hắn cũng chẳng hề khác ông lão bình dân gần đất xa trời là mấy, không cách nào thay đổi được vận mệnh trước đây.

Thần dược mất đi hiệu lực, không có hiệu quả như vốn có, cả gốc cây mờ tối ảm đạm.

Trịnh Đức thối rửa, pháp thể mạnh mẽ bị phá nát trong một ngày, cuối cùng nguyên thần cũng nhanh chóng chia năm xẻ bảy, không thể duy trì trạng thái mạnh mẽ vốn có.

Thiên địa này đều dành cho tất cả cả mọi người một sợ tơ hồng, tuổi thọ của sinh linh đều có cực hạn, đám nhân vật như hắn sống quá lâu nên khi thanh đao thiên ý chém tới sẽ có lực sát thương to lớn nhất!

Kiên trì được mấy ngày, trong tiếng kêu rên thê lương thảm thiết của Trịnh Đức thì pháp thể lần lượt sụp đổ, nguyên thần đốt cháy, bị đại đạo nung nấu quy về trong hư vô.

Con đường của tu sĩ chính là một con đường nghịch thiên, rút lấy tin khí bản nguyên trong thiên địa để bản thân mạnh mẽ lên, để mệnh nguyên sống không quá trăm năm không ngừng tăng lên.

Cuối cùng, thiên địa bắt đầu cắn trả, không hoàn toàn siêu thoát thì sẽ trả lại toàn bộ, đánh về nguyên hình.

Thứ được gọi là thời đại mạt pháp chính là như vậy, thiên địa tựa như là chiếc cân, đạt được nhiều như thế thì cũng sẽ có một ngày phải dùng một loại hình thức nào đó để trả lại.

Mọi người phát hiện một sự thật vô cùng đáng sợ, khi thời đại mạt pháp tới, trong vòng ba tháng sau đó thì có sự biến hóa kịch liệt, thần dược tối tăm, linh dược lờ mờ, hiệu quả đều giảm mạnh.

Thứ được gọi là thần dược, cơ bản không thể xưng là thần!

Bởi vì, đại dược tuyệt thế hi hữu này đều mất đi linh tính, không thể mở miệng nói chuyện, chỉ còn ý thức mơ hồ tựa như tâm tinh trở nên mê muội vậy.

Ầm!

Thiên địa run rẩy kịch liệt, mỗi một lần động tĩnh lớn bạo phát thì sẽ tạo thành tổn thương cực kỳ lớn, đây mới chính là thời khắc đáng sợ nhất!

"Không thể nghịch chuyển được, thiên địa có khuyết, mạt pháp tới thì dù tiên dược cũng sẽ thoái hóa!"

Đây là tiếng kinh hô được truyền ra từ trong cấm địa sinh mệnh, có bá chủ run run giọng, có thể thấy được cảnh tượng lần này kinh khủng tới cỡ nào.

"Làm sao lại như vậy chứ? Bản tọa đã chạy trốn rồi mà, đáng tiếc lại sợ bị người ăn thịt, không dám tiến vào Tiên vực, lần này chết chắc rồi!" Một con rùa trắng chở lấy một tiên tử áo trắng sợ hãi hét lớn.

Nếu như có Thạch Hạo ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra được, đây chính là Bạch Quy Đà Tiên - tiên dược trường sinh.

Chính xác là như thế, Trường sinh dược thái hóa, vật chất bất tử và vật chất bất diện ẩn chứa bên trong đều giảm mạnh, kém trước đây rất nhiều.

Một năm sau, thiên địa hơi ổn định lại thì Bạch Quy Đà Tiên sợ đến gần chết, sau khi thấy không có chuyển biến xấu nữa thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn cảnh lớn trong thiên địa chuyển biến xấu kéo dài thì thần dược đều bị diệt sạch, hoặc có thể nói thoái hóa tới mức không còn được gọi là thần dược nữa, cũng không thể lên tiếng nói chuyện nữa.

Trường sinh dược thì đã thụt lùi xuống thành thần dược!

Loại dược này, nếu là một cây hoàn chỉnh thì tinh hoa ẩn chứa bên trong có thể giúp người phi thăng lên trời, đắc đạo thành tiên, gọi là tiên đan thần dược cũng chẳng hề sai, thế nhưng lúc này gần như đã tiêu đời.

Việc đáng vui mừng nhất chính là, Bạch Quy Đà Tiên phát hiện bản thân vẫn có thể phi hành, ý thức vẫn còn, chỉ có điều thi thoảng sẽ lu lẫn kém xa trước đây.

Nó có thể phi thiên độn địa, khó lòng bị bắt giữ, thế nhưng dược hiệu đã thật sự đã thụt lùi.

Bạch Quy Đà Tiên có thể xác định được, nếu như thiên địa tiếp tục chuyển biến xấu thì khả năng nó sẽ hoàn toàn mất đi tâm trí, chỉ có thể dựa theo bản năng để xu cát tị hung, còn nếu muốn khôi phục lại chân linh thì cần phải chờ tới kỷ nguyên tiếp theo, khi thiên địa khôi phục lại và thời đại mạt pháp biến mất thì mới có thể trở về như cũ.

Rùa già rơi lệ đầy thương tâm, năm tháng dài đằng đẵng trôi qua thì khả năng nó sẽ gần như đã lạc lối, không còn thấy chân ngã, sẽ suy bại tới mức nào đây, đó là một chuyện vô cùng kinh khủng.

"Có luân hồi hay không, giống như ta vậy, sẽ trải qua một cuộc luân hồi rồi lù khù khờ dại, ngàn tỷ năm sau thì mới biết ta là ai."

Rùa già thở dài, tâm trạng đầy phức tạp.

Vào lúc này chợt nó nghĩ tới, nếu như phạm vi bao phủ của luân hồi này càng rộng lớn hơn càng to lớn hơn, sinh linh bị liên lụy tới sẽ càng nhiều hơn thì sao?

Một vị bá chủ trong Cấm khu trên cửu Thiên chợt thức tỉnh và đánh giá mức độ ảnh hưởng của thời đại mạt pháp này sẽ đến mức nào.

Trong cuộc kịch biến của thiên địa này, tu sĩ đã giảm tới năm phần!

Mà lúc càn khôn rung chuyển thì Thạch Hạo không ngừng bị đao thiên ý chém đánh, mỗi lần hơi chút rung chuyển thì sẽ tìm thấy và muốn chém bay hình thần của hắn vậy.

"Ta còn trẻ, ít nhất có thể sống trên vạn năm nữa, đừng tốn sức trên người tao làm gì, nhanh đi tìm mấy tên tàn tiên hoặc là giết chết Kim thái quân kia kìa!" Thạch Hạo lầu bầu.

Trong trận kịch biến này, hắn gan to bằng trời, đi ngược với đao thiên ý, xung kích thẳng lên trên để rèn luyện đạo của chính mình.

Có thể nói, lúc mạt pháp tới, lúc thiên địa cắn trả thì có rất nhiều đại đạo ngẫu nhiên xuất hiện, đan xen với nhau để giết chết sinh linh các tộc, chém bay toàn bộ đạo hạnh của tu sĩ, tựa như đang nung chảy vậy.

Về phía Thạch Hạo thì đạo thiên ý lại trở thành đạo quang, được đúc thành một chiếc lò lớn nhấn chìm và tìm cách giết chết hắn cho bằng được.

Hắn đang tu đạo, ngược lại thiên ý, tu luyện pháp môn của chính mình, nung chảy Chí Tôn thân.

Toàn bộ pháp môn đều được triển khai, hàng loạt bảo thuật đốt trời, trong quá trình này có một vài loại bảo thuật dung hợp với nhau, bị chiếc lò lớn rèn luyện và tự động quy nhất.

Cho nên vô cùng nhanh chóng!

Côn Bằng pháp vừa ra thì gió lốc đã tới chín vạn dặm.

Tiên Hoàng giương cánh thì bầu trời cổ kim tựa như không đủ cao.

Lôi đến quát tháo phong vân, cặp cánh lôi sí giang rộng thì vũ trụ khó có thể ngăn cản cực hạn của nó.

Ba loại cánh pháp tắc dung hợp, quy nhất, trở thành Hỗn Độn sĩ, chỉ cần khẽ vỗ thì không chỉ có lực sát thương khủng khiếp, không gì sánh được mà bản nguyên của nó - cực tốc đều có thể thể hiện ra toàn bộ.

Thạch Hạo ngang dọc trong thiên địa, lúc hắn phi hành tựa như đã kích thích thời gian, năm tháng đang lưu chuyển, mảnh vỡ thời gian đang lượn lờ, cảnh tượng kỳ dị tới dọa người.

Tốc độ của hắn quá nhanh, có thể vượt qua cả vũ trụ trong nháy mắt, từ tinh vực này chuyển sang một tinh vcj khác, gần đây hắn đang thăm dò tinh không vô ngần sau khi cửu Thiên thập Địa xác nhập lại với nhau.

Đây chính là thu hoạch của hắn, lúc thời đại mạt pháp tới thì đạo hạnh không hề bị chém thế nhưng lại có thể luyện ra được một đôi Hỗn Độn sĩ, đánh đâu thắng đó, chớp mắt là ngàn tỷ dặm.

Ầm!

Ngày hôm đó, Thạch Hạo nhấc bổng một khối thiên thạch khổng lồ rồi lạnh lùng liếc nhìn vùng đất bên dưới và ném mạnh, khối thiên thạch này là một nửa của ngôi sao chợt bốc cháy lao về phía vị trí Tiên điện.

Ầm ầm!

Ngọn lửa đốt trời, ánh lửa nhấn chìm mặt đất

Đây là một đòn của Chí Tôn thế nhưng cũng không hề nhấn chìm nơi kia, bởi vì có điện đồng Tiên đạo bảo vệ, có trận pháp tuyệt thế thức tỉnh phát ra hào quang bảo vệ toàn bộ cổ địa.

Sao lớn vỡ nát thành tro bụi.

"Hoang, ngươi còn dám tới hả, dám khiêu chiến uy nghiêm của ta, chán sống rồi mà!"

Đây chính là tiếng gào thét của tàn tiên được truyền từ nơi sâu nhất dưới tầng đất lên.

Một bóng hình mặc bộ đồ xám mang theo tiên khí, hai tay giang rộng xé rách thiên địa vồ giết về Thạch Hạo.

Nhưng, còn có một bóng hình khác còn nhanh hơn nữa, tay cầm theo một thanh Tiên kim giản màu đen xoay tròn lượn lờ phù văn Tiên đạo, khiến người vô cùng kinh hãi.

Ầm!

Bóng hình phía vực ngoại kia nổ tung, đã bị Tiên kim giản đập nát nổ tung giữa thiên địa.

"Hoang chết rồi!" Nơi Tiên điện chợt có người hết lớn.

Lúc này, tàn tiên lao tới với vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tên tiểu bối kia cẩn thẩn thật đó chớ, chỉ dùng pháp lực để ngưng tụ ra một bộ thân thể giả."

Thạch Hạo đứng nơi phương xa đầy bất ngờ, ở thời đại mạt pháp này lại có thể nhìn thấy được một vị Chân Tiên, hắn cấu kết với tàn tiên của Tiên điện hòng phục kích Thạch Hạo.

Hiển nhiên, đối phương đã dự liệu rằng, rất có khả năng vào một ngày nào đó hắn tìm tới tàn tiên để gây phiền phức, thế nhưng không ngờ một ngày đó lại tới sớm như thế.

"Hắn trốn không thoát đâu, ta đã cảm ứng được hắn đang ở đâu, bắt hắn về Tiên vực ta được!" Người đàn ông trung niên tay cầm Hắc kim giản hờ hừng nói.

"Không thể giết chết luôn à?" Tàn tiên hỏi.

"Ta đã rất nể mặt ngươi rồi, đòn thứ nhất đã xuất toàn lực, nếu như là hắn thì chắc chắn đã chết rồi, ai ngờ hắn lại gian dối như thế chứ!" Chân Tiên bình tĩnh nói.

"Truy!" Tàn tiên chuyển động, hắn muốn nhân cơ hội này để đánh gục Hoang.

Nhưng, tiếp đó lại khiến hắn ngạc nhiên không thôi, hắn lại đuổi không kịp!

Tình huống của tên nhóc này thế nào vầy, vì sao lại biến thái như thế chứ, tốc độ của hắn lại có thể sánh ngang với Chân Tiên? Tàn tiên hoàn toàn hoảng sợ.

"Chạy đi đâu!" Người đàn ông trung niên kia vẫn đang truy kích.

Kết quả, tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh nằm ngoài dự đoán của hắn, không thể nào rút ngắn được khoảng cách được.

Ầm!

Hắn ra tay, quay tròn Tiên giản hắc kim trong tay liền khiến một chòm sao bị đánh nát, vô số ngôi sao biến thành tro bụi, vùng trời này trở nên tối mù.

Thế nhưng, vẫn không thể chạm tới Hoang.

"Tiểu bối, ngươi còn không ngừng chân thì chớ có trách ta hạ sát thủ chứ không phải chỉ bắt sống đâu đó." Người trung niên lạnh giọng nói.

"Nếu như ông có thể đuổi kịp thì cứ động thủ đi, nếu không, rồi cũng có một ngày đích thân ta sẽ tiễn ông lên trảm tiên đài!"

Đột nhiên Thạch Hạo hoảng sợ, một luồng ánh đỏ mang theo khí tức Tiên đạo lao tới thiếu chút nữa đa chém lìa hông hắn, khiến toàn bộ sao lớn xung quanh đều nổ tung.

Thạch Hạo đập cánh, cánh chim hỗn độn giang rộng thoát ly khỏi vùng tinh vực này.

Lại thêm một tên Chân Tiên khác xuất hiện để bắt giết hắn.

"Đạo hunh của Cấm khu, cảm ơn nhé, lần ngày mời huynh ra đây thật sự là quấy rầy huynh rồi." Người đàn ông trung niên cầm Tiên giản hắc kim đứng phía sau nói.

"Chỉ mỗi lần này, tất cả ân tình đều thành nước chảy, không còn gút mắc." Chân Tiên tới từ Cấm khi lạnh lùng vô tình nói.

Thạch Hạo sợ hãi, vừa nãy quá nguy hiểm, thiếu chút nữa thì đã bị người ta giết chết rồi.

Hắn không hề nán lại chút nào mà xoay người rời đi, ý thức được phiền phức đã quá lớn, lần này đã gặp phải đại họa rồi, muốn chạy thì quá nửa phải trả cái giá không hề nhỏ.

Cũng vì duyên cớ tu thành cực tốc, nếu không chắc chắn sẽ phải chết!

"Tiểu bối, nếu như ngươi không dừng lại thì ta cũng chẳng cần phải bắt sống làm gì, cứ giết chết luôn!" Người đàn ông trung niên tay cầm Tiên giản hắc kim lạnh giọng nói.

"Ầm!"

Chân Tiên tới từ Cấm khu thì lại vỗ ra một chưởng, vùng biển sao này nổ tung, từng mảnh vỡ ngôi sao tung tóe, tiếp đó cả tinh hệ trở thành hắc ám vĩnh hằng.

Vẫn không cách nào bao trùm lấy Hoang, hắn đã né tránh được.

Nhưng vào đúng lúc này chợt có một luồng khí tức khó hiểu đầy khủng khiếp và kỳ lạ ngập tràn, từ trong hắc ám vĩnh hằng kia kéo tới và nơi đó có một cánh cửa.

Một bóng người hiên ngang đứng đó, mặt tựa như đao gọt, con ngươi lạnh lùng như sao, hắn anh tuấn cương nghị, thân thể cao ráo, oai hùng kiên cường.

"A!"

Trấn tĩnh như Thạch Hạo, cũng không biết bao nhiêu năm rồi lại thất thố như hiện tại, thế nhưng hắn vẫn không cách nào nhịn được mà hét lớn, tiếp đó là nước mắt lăn dài.

"Đại trưởng lão!" Hắn hét lớn.

Bóng hình kia vẫn vĩ đại như trước, vẫn là dáng vẻ biến mắt năm xưa, vẫn rất trẻ trung, duy trì trong năm tháng hoàng kim, chiến ý của hắn tả tơi, người đầy vết máu, tóc đen rối bời tựa như năm xưa, anh tư thần võ cái thế!

Đã bao nhiêu năm rồi, Thạch Hạo vô cùng căm thù những kẻ địch ở Biên hoang, hoài niệm những năm tháng đã qua, khát vọng được mạnh mẽ, ước ao có thể ngăn lại thảm kịch chết trận của đại trưởng lão.

Đại trưởng lão thành tiên thế nhưng cũng tàn lụi theo, chiến tới mức bi tráng.

Một trận chiến ở Biên hoang, hắn cũng không thể nào tiếp tục có thể thấy được nữa.

Ai nghĩ được, lúc này không ngờ hắn lại xuất hiện, đã qua rất nhiều năm rồi!

Chỉ là, hắn đứng trong bóng tối, mang theo khí tức của điềm chẳng lành, mang theo sức mạnh yêu dị đầy khủng khiếp.

"Ngươi là ai?!" Chân Tiên tay cầm Tiên giản hắc kim quát hỏi.

Đồng thời, hắn xoay tròn vũ khí trong tay và tiến về trước chất vấn.

Đại trưởng lão chậm rãi giang ray, hắn thật sự rất anh tuấn, năm tháng hoàng kim, dáng vẻ tựa như hai mươi mấy tuổi, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra thì chẳng hề khác với Mạnh Thiên Chính năm xưa là gì.

Ầm!

Một lát sau, trời long đất lở, khí tức không rõ bốc lên.

Một cánh tay của hắn chậm rái ép xuống và nắm lấy Tiên giản hắc kim của tên Chân Tiên kia.

Đồng thời, tên Chân Tiên kia tựa như gặp phải chuyện vô cùng khùng khiếp nào đó hét lớn một tiếng, tiếp đó hắc ám nhấn chìm nơi đó, có một bóng người đang kéo lấy thân thể của tên Chân Tiên này!

==========

Tầm hai trăm chương nữa là kết thúc bộ truyện này rồi!

Cầu phiếu đề cử, cầu donate!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)