← Ch.1870 | Ch.1872 → |
Tàn tiên đột kích, sức mạnh Tiên đạo dâng trào, cú va chạm đầy khốc liệt, sương mù màu trắng sục sôi không cách nào thấy thân người, có cũng chỉ có ngàn vạn luồng kiếm khí đang lan tỏa.
Tất cả mọi người đều ngây dại, một mình Hoang độc chiến và giết chết năm đại Chí Tôn, vừa mới từ trong tinh không hạ xuống thì lại gặp phải phục kích như vầy.
Là sức mạnh Tiên đạo!
Nếu như đổi lại là người khác thì sớm đã hình thần đều diệt, chắc chắn phải chết rồi, ai có thể ngăn cản sự bén nhọn của luồng kiếm khí kia chứ? Vĩnh viễn không phải là đối thủ.
Đại chiến vô cùng đáng sợ, hai bên chém giết với nhau tạo nên những hậu quả đáng sợ vô cùng!
Ầm!
Trời long đất lở, hỗn độn xuất hiện.
Toàn bộ khu cổ địa của Kim gia đều sụp đổ, vạn vật núi sông đều hóa thành tro bụi, hết thảy cảnh vật chẳng còn thấy tăm hơi, cứ thế hóa thành tro tàn.
Đây chính là sự va chạm chí cường!
Những người khác đã trốn về phía cuối chân trời thì thầm mừng rỡ, thế nhưng chín phần mười người nơi đây chợt xụi lơ rơi xuống mặt đất, cả người run rẩy không cách kiểm soát được.
Bọn họ đang thần phục dưới loại uy thế của cao thủ vô thượng này!
Nguyên bản nơi đây núi lớn vô số, long khí lan tràn, khí tím mịt mờ trông cực kỳ thần thánh, vả lại còn có cả tàn tận Tiên đạo bảo vệ nữa.
Nhưng lúc này hết thảy đều đã trở thành mây khói lịch sử, dưới uy thế của tàn tiên cùng Thạch Hạo thì cũng không biết đã có bao nhiêu vạn dặm bị sụp lún, hư không nổ tung, hố đen hiển hiện.
Là một cuộc đại tai nan!
Mà chỉ là dư âm của hai bên lan tới, trong lúc hai người giao thủ thì đã vọt thẳng lên trời cao, không ngừng lao vút lên trên và tới vực ngoại, dù như thế mà toàn bộ mặt đất bên dưới của Kim gia đều bị san bằng.
"Hả?"
Hai người giết thẳng tới vực ngoại thì Thạch Hạo chợt thất kinh, bên trong tiên vụ màu trắng kia lại là bóng người rất xa lạ chứ không phải là tàn tiên của Tiên điện.
Hắn cũng chẳng hề quen biết người này thế nhưng khí tức Tiên đạo lưu chuyển và sớm đã thành tiên rồi!
Xoẹt!
Ánh kiếm trảm tinh không chém thẳng về Thạch Hạo, vùng tinh vực này cứ thế bị hắn cắt lìa, uy lực hùng vĩ vô biên, toàn bộ tinh không hóa thành hai nửa, gnân hà đều bị đứt đoạn, cảnh tượng làm người kinh hãi cùng cực.
Hắn có thần uy kinh người!
Dù cho Thạch Hạo cũng phải lộ vẻ nghiêm túc và tránh đi mũi nhọn, dù sao đó cũng là cao thủ Tiên đạo, loại khí thế này rất là khủng khiếp.
Ầm ầm!
Trong lúc tinh không bị cắt lìa thì chợt bùng nổ ra sức mạnh diệt thế, nơi đây hoàn toàn vỡ vụn, rất nhiều thiên thể nổ tung bốc cháy!
Thời kahức này, khắp thế gian đều kinh ngạc!
Hết thảy sinh linh ở cửu Thiên thập Địa đều ngửa đầu ngóng nhìn tinh không, tất cả đều chết khiếp.
Xảy ra chuyện gì vậy? Càn khôn sáng rực, bất chợt ngay giữa ban ngày lại có thần diễm hực hực, thiên thể khắp chư thiên hiện lên rồi nổ tung bốc cháy, quá kinh người mà.
Sinh linh các tộc không ai không run rẩy, là muốn ủy diệt thế giới này ư?
Thạch Hạo đã bị thương nặng, hắn ho ra máu tươi, trên người ngập tràn vết kiếm, vô số lỗ máu, cả người bị đánh bay ngược ra sau.
Cặp mắt của hắn vô cùng sắc bén, trong thời khắc mấu chốt đối phương bổ ra đúng một chiêu kiếm thì vùng sao trời này đã vỡ vụn, tiếp đó là bắn ra vô tận kiếm khí tổn thương tới hắn.
Hắn không thể không cảm thán, không hổ là cao thủ Tiên đạo, thiếu chút nữa một chiêu kiếm kia đã hủy diệt đi hắn rồi.
"Tóm lại cũng chỉ là một tên tàn tiên mà thôi!"
Thạch Hạo ổn định lại thân hình, toàn thân là màu đỏ sẫm, chiến ý bị phá nát thậm chí thất khiếu cũng đang chảy máu, thế nhưng hắn không hề sợ hãi mà lộ ra chiến ý hùng hồn.
Trong tinh không, khí tức mạnh mẽ kia đã thu lại.
Xa xa có một sinh linh phát sáng cả người, tiên vụ ngập tràn, tay cầm một thanh kiếm gãy chỉ hướng Thạch Hạo, ánh mắt đầy lạnh lùng.
"Kiếm tiên phía sau lưng của Kiếm cốc, Yêu Long đạo môn? Đòn đánh này của ngươi không thể giết được ta, vậy thì chắc chắn ngươi vong rồi!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Hắn chiến đấu với năm đại Chí Tôn mà không hề dính chút giọt máu nào, ngay cả chiến y xanh nhạt cũng chẳng hề có chút vết nhăn nào, nhưng hiện tại thiếu chút nữa thì bị giết chết, hiện tại đã bị thương nặng nên vô cùng tức giận.
"Chỉ là một con sâu kiến và cũng dám khiêu khích Chân Tiên?" Sinh linh kia lạnh lùng nói.
"Cũng chỉ là một tên tàn tiên mà thôi, một chiêu kiếm còn không thể giết được ta, vậy thì ngươi còn bao nhiêu sức lực chứ, chịu chết đi!" Thạch Hạo hét lớn đồng thời vọttới.
Thời khắc này, sau lưng hắn hiện lên một cặp cánh khổng lồ óng ánh kim quang pha lẫn chút vệt đen, một con hung cầm che nhợp bầu trời hiện ở sau lưng hắn.
Giây lát đó, người khai sáng của Kiếm cốc, vị kiếm tiên một đời thân thể khẽ run, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Hắn nhìn thấy được một vị cố nhân, đó là côn bằng!
Việc này khiến tâm tình hắn nổi sóng, năm đó bọn họ gồm bốn vị Chân Tiên đi đánh giết côn bằng đang trọng thương sắp chết, kết quả thiếu chút đã đây bản thân vào con đường chết và cả bốn người đều bị phế trở thành tàn tiên.
Vị kiếm tiên như hắn đã bị hủy diệt, tựa như một thanh tiên kiếm bị phá hủy chỉ còn sót lại mỗi mũi kiếm tàn khuyết, không thể khôi phục lại được.
"A..." Tàn tiên hét lớn, khi nhìn thấy Thạch Hạo triển khai pháp môn Côn Bằng thì hắn gầm lớn, tâm thần không yên, lần nữa vung lên tiên kiếm giết về trước.
Là Thạch Hạo cố ý làm, kích thích tâm tình của hắn.
Lúc đòn đánh kinh thiên động địa kia tiến tới thì Thạch Hạo chỉ có thể tránh né chứ không dám cứng đối cứng, dùng kiếm thai Đại La trong tay hóa giải đi vô số luồng kiếm khí trong tinh không.
Tàn tiên nhanh chóng ổn định lại, hắn biết đối phương muốn tiêu hao hết sức mạnh và tìm cơ hội giết mình, bởi vì, hắn là tàn tiên nên khó có thể kéo dài được.
"Yêu Long đạo môn, Kiếm cốc, Hỏa Vân động đều nghe lệnh ngươi đi trấn áp dòng dõi Tội huyết, tất cả những thứ này đều do một tay ngươi làm chứ gì?" Lời nói của Thạch Hạo càng thêm lạnh lùng.
Mấy đạo thống này đã liên thủ bồi dưỡng nên Lục Quan vương Ninh Xuyên, và Thạch Hạo từng chiến đấu qua với người này.
"Tội huyết, thủy tổ của Đế thành Nguyên thủy, năm đó từng đắc tội với sinh linh không nên đắc tội cho nên những mạch này khó có thể yên ổn chết già được!" Kiếm tiên lạnh lùng nói.
Đồng thời, hắn lần nữa giơ lên tàn kiếm, hào quang chói lóa lan tỏa, là muốn lần nữa phát động thảo phạt nhanh chóng tiêu diệt Thạch Hạo.
Thạch Hạo thất kinh, đắc tội với sinh linh không nên đắc tội? Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo và nghĩ tới rất nhiều thứ, chẳng lẽ lại dính dáng tới đại nhân vật Tiên vực nữa à?
Hắn biết, mấy vị tàn tiên này đều tới từ Tiên vực cả!
"Những gì ngày xưa gieo thì ngày khác ắt gặt, mặc kệ ngươi có địa vị tôn sùng ra sao thì ngày khác đều phải nhận lấy nhân quả!" Thạch Hạo quát lớn.
"Nếu như có lần tính sổ lớn, vậy thì giới này sẽ do ta bắt đầu!" Thạch Hạo tiếp tục nói, hắn không hề lo sợ gì cả, trong tâm hắn có ý chí thôn thiên, sẽ không ngồi chờ chết trong lần tính sổ lớn, hiện giờ gần như quật khởi, nếu như thật sự có đời kia thì hắn sẽ chém giết tới cùng.
Ầm!
Đại chiến đầy khốc liệt, tàn tiên không ngừng thở dốc, lồng ngực chập trùng khôn cùng, khó có thể chịu nổi sự tiêu hao này.
Hắn không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa nên khó có thể phát huy ra uy thế chân chính, chỉ ỷ vào cảnh giới cao nên muốn tự mình xóa bỏ Thạch Hạo, thế nhưng lúc này đã bị nghẹn cứng.
Người trẻ tuổi này đáng sợ vô cùng, rõ ràng vẫn chưa thành tiên thế nhưng vẫn có thể chống đỡ được, mặc cho bị chấn tới mức khóe miệng ứa máu thế nhưng vẫn chặn đứng được.
"Âm dương trảm!"
Tàn tiên cuống lên, bởi vì kéo dài càng lâu thì hắn chắc chắn phải chết, sẽ bị người trẻ tuổi dây dưa tới chết, thậm chí sẽ bị chém giết ngay trước mặt mọi người, hắn còn tinh nguyên không nhiều.
Hắn hét lớn đồng thời hít sâu một hơi, tinh đấu nơi phương xa phát sáng và vô số tin htúy trắng xóa tiến vào trong miệng mũi của hắn.
Leng keng!
Hắn liên tiếp vung hai kiếm, một luồng đen thui một luồng trắng tuyết, đều được tạo thành từ phù văn đại đạo, hai ánh kiếm với hai màu sắc khác biệt giao lại với nhau và phát sinh ra hào quang bất hủ.
Hai kiếm này cũng chẳng hề bổ về phía Thạch Hạo mà là lan tỏa ngay trong tinh không.
Thế nhưng, Thạch Hạo lại linh cảm được đại sự không ổn nên nhanh chóng lùi lại.
Quả nhiên, Âm dương trảm vừa ra thì vùng sao trời này liền nổ tung, quá đáng sợ, hoàn toàn hủy diệt rồi.
Thiên thể trong khu vực này đều bị hủy đi gần hết, hiện tại đang lan tràn về nơi xa xôi hơn khiến tinh vực những nơi đi qua trở nên tối mờ, sao lớn bốc cháy đầy trời.
Đây tựa như muốn hủy đi cả giới này vậy!
Cũng may là bọn họ đang ở ngoại vực, đã rời xa cửu Thiên thập Địa.
Nhưng, rất nhiều tu sĩ của các đại giáo đều trông thấy, thông qua một ít trận pháp kỳ dị có thể quan sát được ngoại vực, lúc này tất cả mọi người đều tái xanh mặt mày, loại sức mạnh này quá khủng khiếp.
"Boong!"
Trên người Thạch Hạo tóe ra vô số tia lửa, không ngừng bị chém trúng, ngàn tỉ luồng kiếm khí kia đang trùng kích, mặc cho động tác của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng khó lòng tránh thoát khỏi.
Lúc này, hắn đã mặc lên giáp trụ Lôi đế, tay cầm kiếm thai Đại La không ngừng ngăn cản.
"Chiến ý tàn tạ của Lôi đế?" Con ngươi kiếm tiên co rút lại.
Đáng tiếc, bộ chiến y này đã quá rách nát nên không thể tạo nên phản kích của cửu thiên lôi đình được, chỉ có thể bị động phòng ngự mà thôi.
Đồng thời, bên trên bề mặt của nó có rất nhiều lỗ thủng, hiệu quả phòng ngự cũng không tốt.
Dù vậy thì tàn tiên cũng xoay người rời đi, bởi vì sau khi phát động xong đòn đánh này thì sức chiến đấu của hắn gần như khô cạn, thương thế năm xưa đã đụng tới bản nguyên nên tới hiện tại cũng không cách nào khép lại được.
Tinh lực của hắn khô cạn, tinh khí thần gần như tiêu hao sạch.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo hét lớn.
Từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại hắn đều rất bị động, thân thể bị thương không ngừng chảy máu, rốt cuộc lúc này cũng đã được phản kích thì làm sao có thể để tàn tiên bỏ chạy chứ?
Ầm!
Tinh lực cuồn cuộn, Thạch Hạo tựa như hóa thành một vị Tiên vương cái thế, khí tức quá mức mạnh mẽ khiến tàn tiên hoảng sợ, cảm thấy người này sắp sửa thành tiên rồi.
Luân hải nơi bụng của Thạch Hạo phát sáng, rất nhiều cánh cửa trong thể nội mở rộng cung cấp sức chiến đấu không ngừng không nghỉ cho hắn.
Đạo cung nổ vang tựa như đang có người ngồi tụng kinh gia trì cho bản thân, giúp hắn càng thêm mạnh mẽ hơn!
Tứ chi giang rộng tựa như trấn áp bốn cực trong thiên địa, sở hữu sức mạnh vô tận.
Sau đó là một tiếng rồng ngâm, xương sống của Thạch Hạo phát sáng và một con rồng to lớn dọc theo xương sống tiến lên trên đầu lâu của hắn.
Nơi đó là Đăng Tiên đài!
← Ch. 1870 | Ch. 1872 → |