Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1875

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1875: Khởi hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Chủ Cấm khu đã đồng ý dẫn hắn tới thế giới bờ đê.

Về phía chỗ đó Thạch Hạo rất kiêng kỵ và cũng đầy khát vọng, muốn tới nhưng lại đầy lo lắng, nếu không phải không còn lựa chọn nào khác thì hắn sẽ không muốn đặt chân tới.

"Ngươi còn muốn mang theo những người khác nữa?" Chủ Cấm khu nhíu mày hỏi.

Đây là yêu cầu của Thạch Hạo, cũng không phải chỉ mình hắn tới mà còn muốn dẫn đám người của Thạch thôn tới đây, để bọn họ cùng ngộ đạo.

Nơi này rất không bình thường, ẩn chứa quá nhiều bí mật, nếu như có thu hoạch thì chắc chắn sẽ có lợi cả đời, thế nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Thạch Hạo từng đi qua đó, không nói những nơi khác mà chỉ riêng về vực sâu lôi điện nơi kia cũng đã đủ khiến người thèm khát rồi, từng chiếc lôi trì một, năm đó hắn đã hàng phục được một cái và đã nhận được chỗ tốt cực kỳ lớn.

Đương nhiên, sống và chết cũng chỉ trong một suy nghĩ mà thôi.

Dù sao thì nơi bờ đê đó hắn đã thấy không ít thi hài của Chân Tiên, quá mức khủng khiếp, sơ sẩy một cái thì sẽ chết thảm ngay tại chỗ.

"Ngươi cần nghĩ cho kỹ, nơi đó chẳng phải là tịnh thổ thần thánh gì cả mà chính là một vùng đại hung, không phải ai tới cũng sẽ có thu hoạch, nếu như có nguy cơ thì ngay cả ngươi cũng sẽ hình thần đều diệt đó." Chủ Cấm khu cảnh cáo.

"Ta sẽ không đi qua phía bên kia bờ đê đâu, sẽ có chừng mực." Thạch Hạo lên tiếng.

Chủ Cấm khu không khuyên ngăn nữa mà cho hắn thời gian để chuẩn bị, rõ ràng là để hắn đi lựa chọn người tiến vào, sẽ nên dẫn theo những ai đi cùng.

"Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung, các ngươi trở về hết đi!"

Thạch Hạo cho người kêu gọi bọn họ trở về, những người tài ba nhất trong đội quân con em Thạch thôn chắc chắn sẽ phải dẫn đi dể rèn luyện, để bọn họ tới ngộ đạo.

Ngoài ra, Xích Long cũng chạy không thoát, sau đó Thạch Hạo lên thượng giới tìm Thiên Giác nghĩ để dẫn đi cùng, cơ hội như vầy không thể thiếu nó được.

Nơi nguy hiểm nhất này rất thích hợp để rèn luyện chân thân.

"Cũng kéo tên Tào Vũ Sinh tới luôn!" Thạch Hạo suy nghĩ một chút thì nói vậy.

Tào Vũ Sinh không có tiến vào Tiên vực và vẫn đang ở cửu Thiên thập Địa này, hơn nữa Thạch Hạo cũng biết khu cổ địa mà hắn trầm miên đặc thù như thế nào, đó chính là khu vực đã đào ra được chó con kia.

Nguyên bản hắn cũng không muốn quầy rầy làm gì, thế nhưng nghĩ lại tình hình hiện tại mà cứ mặc hắn trầm miên như thế thì quá tiêu cực, lẽ nào cứ tự chôn bản thân như vậy ư?

Cách đó không xa thì Xích Long đã hóa thành hình người tiến tới, trong tay cầm lấy một chiếc lôi trì quan sát cẩn thận, sắc mặt lộ vẻ lạ thường.

Bên trong có ba sinh linh tựa như chân long, tất cả chỉ dài bằng chiếc đũa và bơi lội trong ánh chớp.

Lôi linh!

Sinh ra trong lôi kiếp, ăn tia chớp, nuốt ánh điện, là sinh vật khó mà tin được, dáng vẻ khá giống chân long, tàn nhẫn và manh mẽ, không hề sợ thiên phạt.

Sinh linh này hắn cũng muốn dẫn đi cùng, phụ cận thế giới bờ đê kia có một vưc sâu lôi điện, nêus như thả ba con này vào trong thì quả là nơi thích hợp nhất để chúng trưởng thành.

Nhiều năm tới nay ba con Lôi linh tuy rằng đạo hạnh vẫn đang tinh tiến thế nhưng cũng không quá nhanh như trong tưởng tượng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hoàn cảnh không quá thích hợp!

Thứ này quá quý giá, cả một kỷ nguyên thì có thể bắt gặp được mấy con?

Đây vốn là đồ vật của thế gia trường sinh Vương gia, năm xưa khi ở Đế thành Biên hoang tộc này thừa dịp Thạch Hạo độ lôi kiếp nên đã thả ra Lôi linh ám hại hắn, kết quả đã bị Thạch Hạo hàng phục.

"Rất giống với tộc của ta đó!" Xích Long than thở.

Nghe đâu, loại sinh vật này không thuộc về phàm giới mà có lai lịch khác, đã từ thiên kiếp giáng lâm xuống nhân gian này.

Có truyền thuyết nói rằng, khả năng có dính dáng tới khởi nguyên của chân long, hay nói là Lôi linh có quan hệ với chân long, nếu điều kiện cho phép thì sẽ hóa long ngay.

Trong Thạch thôn, hồ điệp bay lượn, một con thần điệp màu vàng từ nơi chín con rồng kéo quan tài kia vỗ vỗ cặp cánh thần bay lượn, mưa ánh sáng màu vàng lan tỏa đầy thần thánh.

Đó là Hoàng điệp, từng ấy năm tới nay lúc thì thức tỉnh lúc thì ngủ say, đại đa số thời gian đều ở Thạch thôn chứ không có đi đâu xa cả.

Năm đó Hoàng điệp đã đạt được lợi tích vô cùng to lớn, từng gặp được một bộ thể xác hoàng điệp Tiên đạo từ hơn kỷ nguyên trước và đạt được toàn bộ tinh hoa.

Thứ này không chỉ có ấn ký truyền thừa mà còn có cả việc ban tặng tinh huyết, năm xưa nó tiêu hóa như thế nào? Chỉ có ngủ say và từ từ rút lấy tinh hoa.

Cho nên, nó ngủ một quãng thời gian rồi tỉnh một quãng thời gian, không ngừng luân phiên nhiều lần.

Hiện giờ, Hoàng điệp cũng được Thạch Hạo gọi tới, nhất định phải tới kia.

Hoàng điệp thì cũng còn tốt, có một tên khác ngủ còn say hơn nữa, đó chính là Đả Thần Thạch, từ bấy lâu tới giờ vẫn không có chút động tĩnh gì.

Chủ yếu là, những vật liệu đá mà nó nuốt năm xưa quá nghịch thiên, ví như Hỗn Độn thạch, Thế Giới thạch, Vạn Pháp thạch... tất cả đều là tiên liệu, ngay cả Chân Tiên cũng khó kiếm.

Ngay xưa Thạch Hạo chẳng hề keo kiệt gì, đã đưa những thứ này cho nó nuốt sạch.

Đã tới giờ, một đám người tụ tập và cùng với Thạch Hạo lên đường, chuẩn bị tiến về nơi của chủ Cấm khu.

Tào Vũ Sinh tựa như còn chưa có tỉnh ngụ, mặt mày đờ đẫn không dám tin những biến hóa trong một hai trăm năm vừa qua, bị người khác kéo lên từ trong huyệt nên rất mờ mịt.

"Ngươi đã quét ngang thiên hạ, sau khi giết chết năm đại Chí Tôn thì đã làm thịt luôn tàn tiên à?" Dù đã tỉnh ngủ thế nhưng hắn vẫn hỏi lại vấn đề này, bởi vì khó mà tin được.

"Tào mập, đừng ngủ nữa, nếu mà ngủ tiếp thì ngươi sẽ bỏ qua việc đặc sắc nhất của kỷ nguyên cuối cùng này đó." Thiên Giác nghĩ nói.

"Chính xác, dù cho biết rõ sẽ chết trận thì còn tốt hơn việc ngủ ngáy trong mơ hồ đó!" Đám người Xích Long, Mục Thanh cũng đồn dập gật đầu.

Cấm khu là ngói vỡ tường đổ, vắng lặng héo tàn, khu vực này quá u tĩnh.

Đám người Thạch Hạo, Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh yên lặng đứng nơi đây chờ xuất pahts.

Chủ Cấm khu không nói gì thêm nữa, chỉ là nhẹ thở ra một hơi, mặt đất bên trên Cấm khu to lớn bắt đầu rung lắc rạn nứt, rất nhiều đất đá sụp lở.

Tiếp đó, bên tỏng lòng đất lần lượt xuất hiện các trận văn đạn dệt ngang dọc, tựa như là nước thép đang tuôn chảy trong bóng đêm, óng ánh và hừng hực.

Đó là một tòa cổ trận ở ngay bên dưới Cấm khi!

"Nếu đi tới thì trong trăm năm không thể trở về được, các ngươi phải nghĩ thật kỹ!" Chủ Cấm khu bình tĩnh lạnh lùng nói, nhắc nhở lần cuối.

Thạch Hạo giật nảy trong lòng, cần phải kiên trì tận tăm năm ở nơi đó, nếu không thể kháng cự nổi thì chỉ có thể bỏ mạng.

Không có ai rời đi cả, sớm đã không còn đường lui nữa rồi, bọn họ đều có cảm giác gấp gáp muốn quật khởi, muốn tìm hiểu và ngộ ra con đường đại đạo của riêng mình ở nơi đó.

Sở dĩ Thạch Hạo muốn bọn họ mạo hiểm và dẫn bọn họ tới đó cũng bởi vì nhìn ra được, vùng thế giới này đã khô héo do đi vào thời đại mạt pháp, rất nhiều người đã đi tới điểm cuối và mất đi cơ hội thành 'đạo'.

Hắn muốn mang bọn họ tới nơi đó, đổi sang một thế giới khác để tìm kiếm thời cơ thành đạo!

Ầm ầm!

Trận văn đan dệt trên mặt đất tựa như nước thép đang cuộn chảy, càng ngày càng hừng hực và sau cùng phát ra tiếng nổ vang hóa thành trận pháp to lớn hiện lên trong hư không, nó bao vây lấy tất cả mọi người.

Xoẹt!

Đi kèm tiên vụ còn có cả ánh sáng hỗn độn, hư không bị xé rách và bị xuyên thủng.

Đám người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh đều ngơ ngác, uy lực của trận pháp này quá mạnh mẽ, là muốn xuyên qua đại thế giới ư? Bọn họ cảm nhận được một luồng sức mạnh trước nay chưa hề có.

Thời gian chuyển dời, không gian thay đổi, sông dài năm tháng hiện ra ở viễn không, từng thế giới tả tời bồng bềnh tựa như những cây lục bình trên sông.

Đều là thật cả? Bọn họ hoài nghi bản thân như đang trong ảo cảnh.

Chủ Cấm khu thở dài và lần nữa hiển hóa thành một nửa xương sọ trắng như tuyết rơi trên mặt đất, hắn có quá nhiều tiếc nuối và cũng có phiền muộn ẩn trong.

Năm đó, hắn đã trốn thoát từ nơi đó nhưng thân tử đạo tiêu, còn cũng chỉ là chấp niệm bất diệt, có quá nhiều chuyện cũ có quan hệ với thế giới bờ đê kia.

Ầm ầm!

Thân thể của nhóm người Thạch Hạo rung lên bần bật, bên trong mảnh vỡ thời không, bên trong sự thay đổi của vũ trụ tả tơi là việc vượt qua thời không của bọn họ, rời đi Cấm khu và nhanh chóng tiến vào bên trong một vùng đất cổ thần bí nào đó.

Rầm!

Trời long đất lở, tiên khóc ma gào, nhật nguyệt trầm luân, thiên địa sơ khai, trong quá trình này đã trải qua vô số cảnh tượng khủng khiếp và bọn họ đã tới chỗ cần tới.

Nơi này có u tối và cũng rất khủng khiếp, đoàn người nện xuống đã đánh vỡ sự yên tĩnh, khiến mặt đất rung lên không ngớt.

"Đã tới, chính là chỗ này!" Thạch Hạo lên tiếng, hắn khẳng định chắc chắn, đây chính là nơi mà năm xưa hắn từng cùng Tam Tạng Thần minh tới.

Quá yên tĩnh mà, không có chút tiếng động nào và cũng vô cùng tối tăm, tựa như đi tới phần cuối của càn khôn, và nhìn thấy được sự hoang vắng, chân tướng vĩnh hằng tả tơi.

Trong nháy mắt đó lông tơ của tất cả mọi người đều dựng đứng, không biết vì sao bản năng của bọn họ lại cảm thấy nơi đây quá khủng khiếp, hơi một chút sẽ bị chết thảm.

Phía trước có một cái bờ đê bao la to lớn nằm ngăn ở phía trước, chặn đứng tầm nhìn của mọi nguiờ.

"Chân Tiên?!"

Vừa mới tới, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì những người khác đều sợ hãi khi nhìn thấy được bóng hình mơ hồ đứng bên trên bờ đê, khí tức nó tản ra như muốn làm nổ tung cơ thể của bọn họ.

Thi hài Chân Tiên lại bị treo bên trên bờ đê thần bí kia, tựa như từ bên kia bò qua đây vậy.

"Hả?!"

Sau khi Thạch Hạo quan sát kỹ thì thân thể phát lạnh và càng giật mình hơn những người khác, bởi vì rất nhiều năm trước đây lúc hắn cùng với Tam Tạng Thần Minh tới đây thì cũng không có thấy qua những bộ thi hài này.

Những bộ hài cốt mà năm đó bọn họ phát hiện đều có tiên huyết chảy ra, có khí tức bất hủ ngập tràn và phân bố ở các nơi chứ không phải là bộ này.

"Gần hai trăm năm lại đây đã có sinh linh từ bên kia bờ đê bò qua đây?" Thạch Hạo nhíu chặt lông mày, cảm nhận được chỗ đáng sợ của chuyện này.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)