← Ch.1894 | Ch.1896 → |
Bàn Vương thành to lớn, được xây dựng bên trên một đại lục nguyên thủy nằm vắt ngang trong vũ trụ không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi.
Nó là trung tâm của vùng vũ trụ này, ngôi sao ầm ầm vờn quanh.
Hôm nay, trong vùng biển vũ trụ này xuất hiện vô số bông sen vàng, dày đặc khắp vũ trụ, chiếu sáng màn đên, vạn vực chư thiên đều đang nổ vang, kinh văn đại đạo vang lên không ngừng.
Thịnh hội Bàn Đào được mở ra, cường giả các tộc đều tới đặc biệt còn có cả Tiên vương giáng lâm, tạo nên dị tượng chấn động càn khôn, biển vũ trụ cũng đang run rẩy nhẹ nhàng.
Bàn Vương phủ tọa lạc ở trung tâm tòa thành và cũng như là trung tâm của biển sao này, là vùng đất dày đặc tiên khí nhất.
Nói là tòa phủ thế nhưng nó rộng lớn vô ngần, cặp cánh cửa lớn được luyện chế từ tiên sơn thái cổ sừng sững nơi đó, đỉnh thiên lập địa, từng làn tiên vụ lan tràn, đó chính là vật chất bất tử.
Thạch Hạo đứng trước và quan sát kỹ đại môn, dù thế nào hắn rất muốn mang thứ này đi!
"Sao không đi vào?" Tử Côn hỏi.
Bạch Trạch cau mày, bọn họ là người phụ trách đưa Thạch Hạo tới đây thế nhưng tên khốn này luôn khiến người khác lo lắng, dọc trên đường đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
"Ta đang nghĩ, Bàn Vương phủ quá xa xỉ, đây chính là một cặp tiên sơn thái cổ đầy nguy nga lại cho nằm phung phí ở đây, không bằng để ta vác về làm động phủ thì ngon!" Thạch Hạo nói.
Sắc mặt của Bạch Trạch liền xám xịt, tên khốn này lại muốn gây sự nữa mà, hắn thật sự bị dọa cho sợ rồi, còn muốn gây nên phong ba nữa hay sao?!
Quả nhiên, sắc mặt của đám người Bàn gia đứng bên cạnh đều đen xì, ánh mắt bất biện mang theo vẻ hoài nghi quan sát kỹ hắn.
"Ta cảnh cáo ngươi, hôm nay có Chân Tiên tới dự, Tiên vương giá lâm, là việc trọng đại rất nhiều năm không có ở Tiên vực này, ngươi tuyệt đối đừng có kiếm chuyện." Bạch Trạch cảnh cáo.
Hắn cảm thấy, đáng ra không nên dẫn tên tai họa này vào Tiên vực làm gì chứ, nhanh nhanh tới nơi cần tới cho rồi, như vậy xem như bọn họ xong chuyện.
"Tiểu ca, ngọn núi Bàn Vương phủ này được lấy từ đâu thế, còn có cái khác nữa không?" Thạch Hạo hỏi người bên cạnh.
Tiểu ca? Người kia trợn mắt, nói: "Ông mày tu đạo đã mười tám vạn năm rồi đó!"
"Ông ơi, ta thật lòng mà, ngọn núi này khai thác từ đâu thế?" Thạch Hạo hỏi dò.
"Đi nhanh đi!" Tử Côn, Bạch Trạch trái phải cắp nách hắn tiến vào bên trong sơn môn.
Bậc thang cổ điển lan tỏa mịt mờ khí hỗn độn, lúc cất bước có thể nghe được thanh âm đại đạo, cả người tựa như muốn ngộ đạo vậy.
"Ta không muốn đi mà!"
Thạch Hạo lên tiếng, hắn muốn ngồi chồm hỗm xuống móc đi những tảng đá lát nền này.
Tử Côn ho khan đồng thời trợn mắt âm thần nhắc nhở, gạch nơi này từng nhiễm qua máu của Vương Bất hủ, chớ có làm bậy!
Nhưng ngọn núi đá nhô trên măt jđất đều là được khai thác từ chiến trường Vương cấp năm xưa.
Địa phương đó chính là nơi quyết đấu của Vương Bất hủ cùng Tiên vương, đã chảy xuống tổ huyết vô thượng nên gạch đá đều thông thần, một khối bất kỳ đã là bảo bối đủ luyện chế thành binh khí rồi.
"Đang sỉ nhục thiên tài địa bảo mà!" Thạch Hạo cảm khái.
Hắn không thể không như vậy được, Bàn Vương phủ quá phi phàm, mỗi một nơi đều khiến lòng người kinh hãi, những nơi đi qua đều dùng bảo liệu cực hạn lát thành, khí tức đại đạo lan tỏa.
"Chờ tí!" Thạch Hạo đột nhiên dừng chân rồi trợn tròn mắt nhìn về một khu vườn hoa.
"Sao thế?" Bạch Trạch sợ hắn lắm rồi.
"Hình như trong khu vườn kia đều là thần dược thì phải?" Thạch Hạo nghi ngờ, khu vực nyà tuy rằng không quá lớn thế nhưng lại có thể trồng tới mấy chục loại.
Mỗi một gốc thực vực đều óng ánh long lanh, tỏa ra hương thơm kỳ lạ thấm ruột thấm gan, chỉ cần hít một hơi cũng đã khiến người cảm giác vũ hóa phi thăng rồi.
"Chính xác, đều là thần dược cả đó." Sắc mặt của người Bàn gia chẳng chút cảm xúc nói.
"Đây... quá xa xỉ mà?!" Thạch Hạo giật mình, hắn rất muốn nói, các ngươi không sợ bị thiên lôi đánh chết a, một khu thần dược vậy mà lại trồng trước sơn môn.
"Đã là gì đâu, vườn thuốc nơi sâu trong Bàn Vương phủ còn có cả dược sinh dược nữa là!" Tử Côn nhỏ giọng nói, đồng thời cảnh báo hắn chớ có nói lung tung.
Người Bàn gia thì lại rất bình tĩnh liếc nhìn hắn chứ cũng không nói gì cả, tựa hồ chuyện quá đỗi bình thường vậy.
"Cá ngươi đã lãng phí như thế thì ta cũng chẳng khách sáo nữa!" Thạch Hạo chà xát tay, động tác cực nhanh dù cho Tử Côn muốn ngăn cũng ngăn không được.
Bụp bụp, hắn lập tức nhổ hai cây thần dược lên.
Hai cây thần dược này đã thông linh và dưới sự thẩm thấu của vật chất bất tử thành ra vô cùng xanh tốt nên lúc này vô cùng sợ hãi, đây không phải là hạ giới đã tiến vào thời đại mạt pháp, chúng nó vĩnh viễn không bị thoái hóa.
Hai hàng lông mày của đám người Bàn gia dựng thẳng!
"Thật ngại quá, ta chỉ là muốn ngắt lấy hai bông hoa ai dè lại ngay cả rể cũng nhổ lên luôn rồi." Động tác của Thạch Hạo vô cùng mau lẹ, bup bụp, hắn ngứt lấy hai bông hoa mà những rễ cây cũng nhanh chóng thu vào pháp khí không gian.
"Ngươi... đang làm cái gì thế hả!?" Sắc mặt của Bạch Trạch tái xanh, thấp giọng trách mắng.
"Chẳng phải chỉ là những bông hoa hay sao, vừa nãy thấy đẹp quá nên chợt ngộ đạo, ngươi nhìn nè, phong thái của một vị Chí Tôn ngắt hoa cười tươi thật là xuất thế dúng không!"
Thạch Hạo lên tiếng, tiếp đó là đưa tay tạo dáng ngắt hoa và nở nụ cười tươi.
Hai người Bạch Trạch, Tử Côn chỉ biết trợn tròn mắt.
"Bàn Vương phủ gia đại nghiệp đại, thần dược xem như là hoa cỏ bình thường, hai người các ngươi chớ có ngạc nhiên vậy thì còn ra thể thống gì, đúng là quá mất mặt mà!" Thạch Hạo răn dạy.
Bạch Trạch: "Ta $%^&..."
Tử Côn: "$%^..."
Hai người muốn chửi ầm lên, ai ngạc nhiên, ai ra thể thống gì?
Người của Bàn gia như choáng váng mặt mày, tên khốn này sao lại quái đản thế này, thật sự trước giờ chưa thấy một tên vô liêm sỉ nào như vầy!
Dưới góc nhìn của bọn họ, đây cũng chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, bởi vì bọn họ tu đạo đã mười mấy vạn năm, sống vô số năm rồi.
Vị quản sự đứng cách đó không xa đi tới, vẻ mặt ôn hòa, nói: "Không sao, quý khách xin hãy tiến vào trong, thế nhưng chớ có lại gây chuyện nữa nhé."
Hắn rất nhã nhặn, không hề tỏ thái độ hơn người của Tiên vương phủ, thế nhưng dù là đề xuất thế nhưng bên trong cũng có ý cảnh cáo, lần sau không được viện dẫn những lời lẽ này.
Tất nhiên Thạch Hạo là người biết điều, ôm quyền cười hi hi.
Dọc theo con đường sau đó, Bạch Trạch cùng Tử Côn chỉ biết hãi hùng khiếp vía, tuy rằng Thạch Hạo không động tay động chân gì thế nhưng vẫn không ngừng đánh giá lung tung xung quanh.
"Cái gì, bia đá phía bên đường kia được Tiên vương viết lên năm xưa ư? Hèn gì, mảnh vỡ thời gian bay lượn, ẩn chứa đại đạo thời gian, ngồi xếp bằng tu hành ở đây thì chỗ tốt sẽ rất kinh người. Haizz, ta từng thấy qua tàn thể của chuông tiên mà Vô Chung Tiên vương lưu lại sau khi chết đi, thế nhưng đã mai danh ẩn tích nhiều năm, tấm bia này ta cũng không muốn có thế nhưng chuông tàn kia ta lại không thể không tìm."
Dọc theo đường đi, có ma nhai có chữ viết trên bia, không phải do lão tổ Chân Tiên có danh tiếng lưu lại thì cũng là tự tay Tiên vương hạ bút, đều là những thứ có giá trị liên thành.
Thạch Hạo thèm khát, lúc nào thì hắn mới có thể xây dựng được một tòa phủ đệ như vầy, chỉ cần một tảng bất bất kỳ cũng sẽ là thần phẩm, có lai lịch to lớn!
Bạch Trạch cùng Tử Côn nơm nớp lo sợ, hai người đều kề sát bên người chỉ sợ hắn gây sự, bất cứ lúc nào cũng ôm chầm lấy vác đi.
"Sao tướng đi của hai người các ngươi giống loài cua thế hả? Sao cứ suốt ngày dính chặt lấy ta thế, các ngươi không phải là tiên tử nên chớ có sờ loạn nhé, cút sang một bên đi!" Thạch Hạo thiếu kiên nhẫn.
Hai người này thật sự chẳng nói nổi nữa rồi, trong lòng không ngừng chửi rủa mắng to, dọc theo đường đi không ngừng đề phòng chỉ sợ hắn lại gây lỗi gì nữa.
Rốt cuộc, dọc theo con đường đá nhỏ thì bọn họ đã tới được Bàn Đào viên, tảng đá trên đất lan tỏa ra tiên khí, cây ăn quả ven đường óng ánh hương thơm nồng nặc.
Thạch Hạo cảm nhận được vẻ không tầm thường, dọc đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều đồ vật thần thánh.
"Có cần phải như thế không?" Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tử Côn nhịn không được nhỏ giọng với hắn, nói: "Nghe đâu, toàn bộ Bàn Vương phủ là một món chí bảo có tên là Vũ Trụ Sơn Hà ấn, là binh khí Tiên vương, vì lẽ đó từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi một cục gạch tảng đá đều là tiên liệu."
Thạch Hạo ngạc nhiên rồi bừng tỉnh dõi mắt nhìn khắp tòa phủ đệ, quả nhiên khí tượng bất phàm, thứ này rất có thể là một chí bảo Tiên vương!
Chảng trách sẽ có chữ viết trên bia của Vô Chung Tiên vương, chính năm xưa hắn đã giúp Bàn vương luyện chế món binh khí này.
Bàn Đào viên rất lớn, tân khách lui tới vô cùng náo nhiệt.
Không hề có phàm tục mà đều là cường giả, hoặc là kỳ tài ngút trời, hạt những hạt giống tốt cực kỳ hiếm thấy.
Tu sĩ bình thường không có tư cách tham dự cuộc thịnh hội này.
Từng gốc cây Bàn Đào thụ cùng với từn đóa hoa màu hồng rực rỡ lung linh mang theo mưa ánh sáng, quyến rũ tới tận cùng.
Mà lớp vỏ của Bàn Đào thụ lại rất cứng cáp tựa như cầu long vậy, quả đào sớm đã đỏ mọng tỏa ra ánh đỏ, mang theo ánh sáng thần thánh với mùi thơm nức mũi.
Những tân khác tới đây đều ngồi bên trên thảm cỏ xanh biếc bên dưới táng cây rậm, trước người có một chiếc bàn bằng ngọc thạch được bày rất nhiều rượu thơm mồi ngon để nhắm, sương trắng mờ ảo, đây đúng là tiên cảnh.
Thạch Hạo được mời tới vị trí của mình, sau khi ngồi xuống sau chiếc bàn ngọc thạch thì bắt đầu đánh giá cảnh tượng xung quanh.
"Những quả bàn đào này đều là tiên dược à?" Thạch Hạo hỏi.
"Không phải, chỉ cây mẹ mới phải thôi, những trái cây được kết qua đều là những trường sinh bất tử dược quý báu nhất, có thể giúp người khác bạch nhật phi thiên, giá trị vô lượng!" Bạch Trạch thở dài.
Những gốc Bàn Đào thụ khác đều được ươm trồng từ hạt của cây mẹ, tuy rằng không có loại thần hiệu kia thế nhưng những trái cây kết ra cũng sẽ mang theo nồng đậm vật chất bất tử và cũng là đại dược hi thế.
Một cặp ngọc bích từ xa tiến vào Bàn Đào viên, trai thì anh tư bộc phát nữ thì khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, có dáng vẻ của Đế vương tu đạo! Nữ áo trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, thân người thướt tha dáng dấp yểu điệu, hai người này bước chậm vào Bàn Đào viên trông tựa như là thần tiên quyến lữ vậy.
"Thanh Y!" Thạch Hạo hô lên.
Vào lúc này, Bạch Trạch, Tử Côn cũng giật nảy mình, bởi vì bọn họ nhìn thấy được sự thay đổi khí chất của Hoang, hoàn toàn khác biệt với trước.
Không còn cợt nhả, ngồi ngay ngắn nơi đó không giận mà uy, nếu so với đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia, nhân vật ngất trời Bàn Nghệ của Bàn gia thì chỉ có hơn chứ không kém, ba người này đều có loại phong cách vô địch kia.
Người ngồi bên cạnh Thạch Hạo tuy rằng tu vi cũng rất cao thế nhưng lại chợt run lên, linh hồn rung động, chợt đứng bậc dậy chứ không dám tới gần.
"Thạch Hạo!"
Thanh Y thở nhẹ một tiếng, phong thái tuyệt thế, trên gương mặt xinh đpẹ hoàn mỹ ấy mang theo thần thái xúc động, ánh mắt mê ly có sương nước, nàng nhanh chóng tiến tới.
Từ biệt cả ngàn năm, năm đó vì Tiên đạo nên nàng dứt khoát bước vào Tiên vực, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể nào gặp lại người kia nữa, nhưng bất ngờ thay ngàn năm sau lại tương phùng!
Thạch Hạo cũng đứng dậy.
Thạch Hạo tới phụ cận và kinh ngạc nhìn người thanh niên này, phong thái của hắn vẫn như trước, trầm ổn hơn xưa, không giận mà uy, có một loại khí phách trấn áp đại thế.
Bạch Trạch, Tử Côn thầm kêu quái dị, bởi vì Hoang của hiện tại đã hoàn toàn khác biệt với người mà bọn họ thấy trước kia.
"Thanh Y, đây là bằng hữu của muội à, giới thiệu ta chút đi." Ngao Càn cũng đi tới, thân là đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia nên mọi cử động của hắn đều vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, người cùng thế hệ của các tộc đều không ngừng âm thầm quan sát kỹ hắn.
"Hắn chính là Hoang!" Thanh Y lên tiếng.
"Ồ, là ngươi à, dũng cảm cũng khong nhỏ đó chứ, lại dám tiến vào Tiên vực luôn." Ngao Càn chắp hai tay sau lưng, đầu đội tử kim quan, tướng mạo xuất chúng, khí độ siêu nhiên, có loại khí pháp duy ngã độc tộc.
Hắn chính là người dẫn đầu trong Chí Tôn, phong thái khiếp người, không giận mà uy đánh giá Thạch Hạo
"Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đó chớ!" Thạch Hạo thản nhiên nói.
Tiếp đó hắn kéo Thanh Y đứng sang bên cạnh mình rồi xoay người thong dong và bình tĩnh nhìn Thạch Hạo, nói: "Vạn Đạo thụ là do ta lấy, Thanh Y là nữ nhan của ta, không phục? Tới chiến!"
Ai cũng không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như thế, kinh sợ tới đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia!
Thạch Hạo cảm thấy được địch ý của đối phương nên không muốn phí lời, không phục thì cứ chiến, ai sợ ai!
← Ch. 1894 | Ch. 1896 → |