← Ch.1911 | Ch.1913 → |
Ba đại Bất hủ giả cùng nhau tiến tới!
"Lùi!"
Thạch Hạo lên tiếng để Thiên Giác nghĩ cùng Tào Vũ Sinh rút lui, trong cuộc chiến này bọn họ không thể giúp đỡ được gì.
Khí Bất hủ lưu chuyển ép tan núi sông, nhật nguyệt rung nhè nhạ, uy thế nhưn vậy cơ bản những sinh linh trong lĩnh vực Nhân đạo không khả năng đối kháng được!
Xoẹt, Thạch Hạo giơ tay và một luồng cầu vòng lao ra, nó mang theo Thiên Giác nghĩ cùng Tào Vũ Sinh rời khỏi nơi này.
Phía trước là ba luồng ánh sáng mờ ảo bao phủ ba đại cao thủ, mỗi một người đều tản ra khí tức khiến người khác sợ hãi, bọn họ là sinh linh Bất hủ, sinh sống năm tháng rất lâu đời.
Người nhỏ nhất cũng là nhân vật cổ đại từ xa xưa, niên đại vô cùng cổ lão, một màn ánh sáng bất hủ che kín cơ thể giúp bọn họ không bị năm tháng ăn mòn.
Tinh lực của đám sinh linh này cũng không hề khô kiệt, cả đời đều đứng ở đỉnh cao nhất của sinh mệnh, hô hấp tinh hoa thiên địa, luyện hóa nhật nguyệt tinh thần, đó là chuyện quá đỗi bình thường.
Lúc này, sắc mặt của ba Bất hủ giả đều rất khó coi, bọn họ phụ trách bọc hậu thế nhưng chỉ hơi trì hoãn một chút mà những người kia đã bị giết sạch rồi!
"Hoang, ngươi thật là độc ác, tàn sát hơn vạn sinh linh mà ngay cả nháy mắt cũng không chớp một lần!" Một vị Bất hủ giả lên tiếng.
Thạch Hạo cười khẩy xem thường đôi co, những người này vì sao tới đây? Chẳng phải là muốn giết bọn hắn ư, muốn chém sạch tu sĩ của cửu Thiên thập Địa này, không cần nhiều lời, chỉ cần đánh gục!
"Cũng thú vị đó chứ, một người lại có thể diệt sạch toàn quân, trên tay ngươi có tiên khí à?" Một vị Bất hủ giả khác híp mắt nói.
Bọn họ có chút đắn đó, muốn biết trên người hắn có bí mật gì, sợ không cẩn thận lại bị lật thuyền trong mương.
"Một con giun dế thì cần gì phải nhiều lời, giết!" Một trong ba đại Bất hủ lên tiếng, là một ông lão đã sống vô tận năm tháng cực kỳ tự phụ, cơ bản không thèm nhiều lời với Thạch Hạo làm gì.
Dưới ánh nhìn của hắn, hai người kia quá cẩn thận, dù cho đối phương có binh khí của Vương Bất hủ thì như thế nào chứ? Chẳng lẽ còn có thể giết ba đại Bất hủ bọn họ?
Chênh lệch cảnh giới không cách nào bù đắp được, nếu như liều mạng tranh đấu thì một đứa bé cầm dao sắc cũng không thể là đối thủ của một người trưởng thành được.
Ầm!
Một trong số người này xuất thủ, vung tay về phía Thạch Hạo, có thể nói dáng vẻ vô cùng vô lễ, là muốn giáng cho địch thủ một cái bạt tai.
Cũng chỉ có Bất hủ cao cao tại thượng mới dám làm như thế, ngay trong cuộc chiến vẫn có thể tùy ý làm nhục đối thủ như vậy.
Ông lão kia cũng không có ý tốt gì, cho rằng Thạch Hạo trẻ người tính nóng nên ép hắn nhanh chóng lộ con bài tẩy, mà hắn thì lại đang phòng bị, tiến có thể công lui thì có thể thủ, trong lòng đầy bình tĩnh đối mặt với người trẻ tuổi có chút thần bí kia.
Thạch Hạo rơi vào trong tình cảnh này cũng chẳng hề sợ hãi, tâm tình chẳng chút gợn sóng nào.
Hắn không có thú được gọi là tiên khí kia, vào thời khắc mấu chốt hắn chập tay như kiếm đâm thẳng về trước, ngón tay óng ánh mang theo hào quang vàng nhạt!
"Ồ?"
Vị Bất hủ giả kia kinh ngạc, đối phương không có đại sát khí mà lại dám đón đánh như thế, hắn có chút do dự nhưng cuối cùng chửng lực như điên, không ngừng thay đổi quỹ tích đánh về trước.
Xoẹt!
Cho tới giờ phút này thì ngón tay của Thạch Hạo mới tỏa ra thần mang sắc bén, kiếm khí ngang dọc, hắn vận dụng Thảo Tự kiếm quyết khiến ngón tay vững chắc bất hủ!
Pháp tắc của hai người va chạm trong hư không đầy khốc liệt, mấu chốt nhất chính là, bàn tay của hai bên đã va chạm với nhau.
Phụt, lòng bàn tay của Bất hủ giả bị đâm nát và có máu chảy xuống, việc này khiến hắn ngẩn ngơ và quyết đoán rút lui!
"Làm sao có khả năng chứ?!"
Đối phương lại có thể phá nát bàn tay của hắn, thiếu chút nữa đã đâm xuyên!
"Diệt!"
Hắn hét lớn một tiếng, máu bất hủ chảy ra kia nhanh chóng lao về phía Thạch Hạo, huyết dịch hóa lớn tựa như một dòng sông muốn nhấn chìm lấy Thạch Hạo.
Huyết dịch của Bất hủ giả có thể luyện hóa vạn vật, chém Nhân đạo, diệt thần hồn.
Nhưng mà đã làm hắn thất vọng rồi, vừa nãy không phải là ảo giác, tinh khí thần của đối phương cực kỳ dồi dào đủ tranh hùng với hắn!
"Thu!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, dùng một chiếc bình ngọc thu máu bất hủ vào trong, nói: "Đa tạ đã tặng thân thể đại dược, càng nhiều càng tốt nhé!"
"Ngươi..." Sắc mặt của Bất hủ giả đen xì, hắn biết đã gặp phải một con quái vật không thể tính toán theo lẽ thường được.
Ba đại Bất hủ đều lộ vẻ sợ hãi, người trẻ tuổi trước mắt này cũng chỉ hơn ba ngàn tuổi, vậy hắn làm sao có thể đối đầu với Bất hủ? Chuyện này quá phi thực tế!
Xưa nay chưa từng nghe nói có Chân Tiên chỉ với ba ngàn tuổi, việc này làm người nghe kinh hãi, không có đạo lý gì cả!
"Bắt hắn!"
Xuất hiện tình huống như vầy thì không cần nói nhiều, ba đại Bất hủ giả lộ sát cơ đồng lòng diệt trừ Hoang, nếu cho người trẻ tuổi này thêm thời gian thì chắc chắn sẽ thành họa lớn.
Bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế hiện tại, lần tới cửu Thiên thập Địa này quá đúng lúc, nếu không người trẻ tuổi trước mắt này chắc chắn sẽ quật khởi.
"Giết chết thiên tài, một tay che trời!"
Một người hét lớn, bàn tay màu đồng kéo lấy khí tức của thời gian, có mảnh vỡ thời gian bay lượn cùng với pháp tắc buông xuống tựa như thác nước xây dựng nên một tòa nhà giam hòng giam giữ lấy Thạch Hạo.
"Giết!"
Thạch Hạo hét dài, tới một bước này hắn cũng không hề bảo lưu gì nữa, tinh lực cả người dâng trào, trong thiên linh cái lao ra cột khí xuyên thủng bầu trời, tinh lực đè ép trời cao.
Giây lát đó, hắn vận dụng tới rất nhiều loại bảo thuật, dùng Lục Đạo Luân Hồi đại pháp thúc đẩy diễn biến áo nghĩa vô thượng, đây là đòn sát thủ!
Ầm!
Trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, cuộc chiến đấu của tầng thứ này không tài nào tưởng tượng ra được, đại đạo nổ vang, pháp tắc đan dệt tựa như lôi điện đang trùng kích vậy.
Trận chiến này khiến chúng sinh run rẩy, ít nhất những đại châu, những tu sĩ của các đạo thống lớn ở lân cận đều run rẩy, cảm thấy linh hồn bị áp chế, không cách nào hô hấp được.
Nếu không phải khu vực này đang ở bên trong khu không người thì chắc chắn sẽ là thảm họa tàn sát các tộc.
Bọn họ bay lên trời cao và giết thẳng về vực ngoại, tranh đầu liều mạng, bốn bóng người quấn chặt lấy nhau hóa thành thần quang cực đạo không ngừng đan dệt.
Bọn họ xuất thủ quá nhanh, giết tới gay cấn tột độ.
Ầm!
Từng ngôi sao lớn ở vực ngoại nổ tung, cùng với sự dịch chuyển của bọn họ thì phạm vi bị lan tới càng lúc càng rộng, thi thoảng sẽ có thiên thể to lớn chặn đường và dưới cái phất tay hoặc là dưới đầu ngón tay của bọn họ đều nổ tung ngay.
Sau đó, máy đại cao thủ này đều sử dụng tới pháp tướng đỉnh thiên lập địa, lúc hô hấp tinh khí thì từng ngôi sao một đều lao vào trong miệng của pháp tướng bọn họ.
Cảnh tượng này chấn động cả cửu Thiên thập Địa!
Có không ít cường giả của các đạo thống thông qua các loại trận pháp để quan sát trận chiến này, tất cả đều tê dại cả da đầu, chiến đấu như vầy khiến hô hấp của bọn họ gần như đỉnh chỉ.
Chém giết khốc liệt, đại chiến sinh tử.
"Hoang, chớ có mà ngông cuồng, một giới này chắc chắn sẽ bị diệt, ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu, nếu như hàng phục vào giới ta thì sẽ cho ngươi tiền đồ vô lượng!"
Một vị Bất hủ giả la lớn bắt đầu chiêu hàng.
"Hoang, chớ có phạm sai lầm, ngươi không có cơ hội nhiều nữa đâu, mau mau bó tay chịu trói rồi cùng chúng ta đi gặp Vương Bất hủ, như vậy có thể bảo vệ mạng của mình đó!"
"Tiểu bối, ngươi đang tự tìm đường chết đúng không, nghe nói ngươi đã có con nối dõi, nếu như không hàng phục thì chúng ta sẽ đi giết chết con của ngươi, chém bay thân nhân của ngươi, chẳng còn sót lại thứ gì!" Tên còn lại uy hiếp.
Sau khi nghe tới đây thì con mắt của Thạch Hạo dựng thẳng, vẻ lạnh lùng khiếp người, miệng mũi đều phun ra tiên vụ màu trắng, hắn há miệng hét lớn, một dải ngân hà chính là kiếm khí hỗn độn lan tỏa.
Ầm!
Đại chiến khốc liệt, chém giết điên cuồng.
Nhưng lúc này chợt có một vị Bất hủ giả phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch ngửa đầu về phía hư không, nói; "Thời đại mạt pháp chết tiệt này, thiên địa chết tiệt này, ta bị cắn trả rồi!"
Vùng thế giới này hiện tại rất đáng sợ, sinh linh từ ngoại giới xông vào đây nếu như phát ra sức chiến đấu cấp bậc Chân Tiên thì sẽ gặp phải sự cắn trả.
Đây chính là một loại tự bảo vệ mình của thiên địa, chống trọi lại sự ăn mòn của ngoại giới.
Trước kia tam đại bất hủ giả từng tự phong ấn lại bản thân thế nhưng lúc đối mặt với Thạch Hạo thì bọn họ không cách nào phong ấn tiếp được nữa, như thế sẽ bị trọng thương ngay.
Nhưng, sau khi mở ra phong ấn và đại chiến một phen thì một trong ba người đã gặp phải một đao thiên ý và chém nứt đạo nguyên, đã bị thương.
Gào!
Thạch Hạo hét lớn một tiếng tựa như ma như thần, tóc tai rối bời, ánh mắt sắc bén như điện lạnh vồ giết về trước, công kích thẳng tới hòng bắt lấy hắn.
Người này vừa nãy đã uy hiếp hắn, muốn bắt đi hài tử của hắn, dùng tính mạng của người thân để ép hắn đi vào khuôn khổ, việc này đã chạm vào vảy ngược của hắn.
Vì thế, dù cho có trả bằng máu thì Thạch Hạo cũng phải giết chết ba đại Bất hủ này!
Trên thực tế, hắn tin chắc mình có năng lực này, không cần phải quá lo lắng điều gì.
Năm bí cảnh lớn trên thân thể đồng thời phát sáng, Thạch Hạo triển khai Lục Đạo Luân Hồi đại pháp, bảo thuật thiên phú của bản thân cũng được phát động, Chí Tôn thuật thứ ba tất nhiên cũng đã hoàn thiện.
Ầm, tinh khí thần của hắn tăng vọt và không ngừng chồng chất, sức chiến đấu tăng mạnh.
"Hít!"
Ngay cả Bất hủ giả cũng phải hít vào hơi lạnh, đây là thủ đoạn gì vầy, làm sao lại có thể thay đổi một người chứ, tinh lực của Hoang bùng phát, sức chiến đấu bão táp, lập tức nhảy lên một tình trạng đầy đáng sợ.
Phụt!
Đòn đánh này của Thạch Hạo không tài nào bì kịp, Lục Đạo Luân Hồi đại pháp điều khiển nhiều loại thần thông, sau khi được gia trì thì uy năng càng điên cuồng hơn nên đã vẻ gãy hai tay của tên Bất hủ kia, nơi ngực xuất hiện một cái lỗ lớn đẫm máu.
Đương nhiên, đáng sợ nhất là nơi mi tâm của hắn cũng xuất hiện một lỗ máu, là bị Thảo Tự kiếm quyết xuyên thủng!
Lục Đạo Luân Hồi đại pháp điều khiển sáu môn bảo thuật, mỗi một môn đều là chí mạng.
Phụt!
Trong đó có một bảo thuật thuộc về Chân hoàng phần thiên, một con chim thần đỏ nhu máu giương cánh bay lượn và đốt cháy một nửa thân thể của tên Bất hủ giả kia, lập tức hóa thành than đen.
Ầm!
Mà Lôi Đế bảo thuật lại càng đáng sợ hơn, tia chớp dày đặc đánh xuyên thân thể của vị Bất hủ giả này.
Phịch, cuối cùng người này nổ tung, hình thần đều diệt.
"Sao lại như vậy?" Hai đại Bất hủ giả còn lại không kịp tới cứu viện, ai nấy khiếp sợ không thôi, khó có thể tiếp thu sự thật này.
"Giết!" Bọn họ hét lớn, hiện tại đã không có đường lui nữa, cùng nhau xuất kích cùng nhau liều mạng với Thạch Hạo.
Thạch Hạo dũng mãnh không gì sánh được, hắn lấy Tiên điện bằng đồng phòng ngự phía sau lưng còn mình thì xông pha thẳng về trước.
Trong cuộc chém giết khốc liệt này, dưới sự va chạm đầy đáng sợ đó thì hắn đã đánh bay một vị Bất hủ giả xông về trước nhất, khiến hắn không ngừng va vào từng ngôi sao một, cuối cùng hắn bị một quyền xuyên thủng đầu lâu.
Huyết dịch tung tóe, nguyên thần nổ tung, Bất hủ giả thứ hai phơi thay trong vũ trụ.
"Ngươi lại đi tới một bước này rồi!" Con mắt của Bất hủ giả thứ ba đỏ bừng, hiện tại nói gì đi nữa thì cũng đã chậm.
Hắn không cách nào chạy trốn, chỉ còn sót lại mỗi mình hắn nên cũng chỉ có thể tử chiến mà thôi.
Cuộc chiến đấu rất khốc liệt thế nhưng cũng không có kéo dài bao lâu, sau đó Thạch Hạo tung hoành ngang trời, hai tay giang rộng tựa như phượng hoàng giương cánh, ánh đỏ ngập trời, phù, lao vút qua và cắt lìa đầu lâu của người nọ.
Xoẹt!
Tiếp đó, hắn nhấn một ngón tay và một cành liễu màu vàng tựa như xích thần trật tự xuất hiện rồi xuyên thủng đầu lâu đang bay vút kia, ghim chết nguyên thần này!
Tới đây, ba vị Bất hủ giả đều bị mất mạng toàn bộ.
← Ch. 1911 | Ch. 1913 → |