← Ch.1917 | Ch.1919 → |
"Ngươi là ai?" Trong Thiên đình nhẫn nhịn cơn tức rồi hỏi.
"Hậu đại dòng chính của Ngao Thịnh Tiên vương!" Dù nói gì đi nữa thì Ngao Thác vẫn rất kính nể tổ của tộc này.
Chân thân Thạch Hạo đang tỏa trận ở thông đạo của hai giới thì nhận được bẩm báo có dòng chính của gia tộc Tiên vương tới xâm lấn, lấp tức hắn nổi giận đùng đùng.
Bọn họ đang bảo vệ một giới này, sinh linh Tiên đạo không giúp đỡ thì thôi mà lại còn dám tới tận cửa bắt nạt, không thể nhẫn nhịn được.
Đặc biệt nghi nghe tới hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên vương thì trên mặt Thạch Hạo liền che kín sát cơ!
Lúc ở Tiên vực thì Ngao Thịnh từng tự mình xuất thủ và thiếu chút nữa đã kích hắn hình thần đều diệt, đã kết đại thù không thể hóa giải được.
Hơn nữa, Ngao Thịnh Tiên vương cùng với Thái Thủy Tiên vương năm xưa từng đánh qua Liễu Thần đang trong giai đoạn niết bàn, ngàn tỉ lôi điện đánh giết dẫn tới sinh cơ của nó đều bị diệt và gặp nạn ở Thạch thôn.
Thạch Hạo nhanh chóng chạy về rồi trầm mặt, nói: "Vì sao ngươi lại xuống đây?"
"Ta tới đây vì vết tích thiên tâm, thuận tiện xới tung cái mà ngươi gọi là Thiên đình này, không vừa mắt bọn ngươi!" Ngao Thác cũng rất thẳn thắn/.
Thạch Hạo nghe vậy thì giận dữ, thật đúng là khinh người quá đáng mà!
Sinh linh của Tiên vực là muốn xuống hái quả đào ngọt, nửa đường chặn cướp tạo hóa của sinh linh một giới này!
Mấy ngàn năm này dị vực xâm lấn bọn họ vẫn mặc kệ, không thèm để ý tới, hiện giờ thấy chỗ tốt nên chạy tới ngay, muốn cướp lấy cơ duyên thuộc về người của giới này.
Đồng thời, Ngao gia còn muốn diệt cả Thiên đình, quả là bá đạo và hung hăn.
Thạch Hạo ra tay, đã bị đốt lên ngọn lửa giận nên không muốn nói thêm lời nào với kẻ này, lập tức đánh thẳng về phía hậu đại của Ngao Thịnh, phải diệt cho băng fđược.
Khi một bàn tay lớn của Thạch Hạo lao tới thì Ngao Thác đón đánh, triển khai thần thông vô thượng của tộc này hòng thô bạo trấn áp lấy Thạch Hạo.
Kết quả, hắn vô cùng thê thảm, chỉ vừa mới va chạm thì cánh tay của hắn nổ tung hóa thành mưa máu.
Tiếp đó, phịch, bàn tay lớn của Thạch Hạo nắm chặt lấy hắn rồi hơi chút dùng sức, Ngao Thác hét thảm ngập tràn vẻ ngơ ngác không thể tin.
Thân thể của hắn bị bóp nát thành mấy đoạn.
"Loại giun dế như ngươi mà cũng dám tới Thiên đình hò hét, ta treo ngươi ở trên đỉnh cao nhất của cột cờ!" Thạch Hạo ngắt lấy đầu lâu của hắn rồi ném tới trước Thiên cung.
Sau đó không lâu thì đầu lâu nhuốm máu của Ngao Thác đã bị treo bên trên một cột cờ bên ngoài Thiên đình, trông rất là bắt mắt.
Hắn còn chưa chết, thần hồn bị phong ấn trong đầu lên, giân dữ cùng xấu hổ tới mức tận cùng, là sự sỉ nhục, quá mất mặt mà, lại bị người khác bắt giữ một cách dễ dàng như thế.
Đây là hạ giới mà hắn biết ư? Ngao Thác chấn kinh, trong lòng ngập tràn vẻ giận dữ và xấu hổ.
Hai vị Chân Tiên của Ngao giao không có ra tay ngay mà tránh né ở nơi xa, âm thầm trong bóng tối, đây là Hoang mà bọn họ biết ư, quá mạnh mẽ mà!
Bọn họ từng âm thầm điều tra, Hoang từng dung hợp với một xương bàn tay màu vàng nên có thể phát ra tiên uy, thế nhưng bọn họ có mang đại sát khí trong tộc tới nên tự tin có thể khắc chế được.
Là các tồn tại siêu nhiên trong cấm khu đang can thiệp? Hai tên Chân Tiên này tin tưởng, những sinh linh kia sẽ không phạm sai lầm như vậy, nếu dám làm thật thì Ngao Thịnh Tiên vương vang dội cổ kim cũng không phải vật trưng bày!
"Trận chiến của cuộc thịnh hội Bàn Đào năm xưa, lúc Hoang đại chiến với Ngao Càn thì đã đánh nhau sống chết tới hơn một ngàn hiệp, nhưng hiện tại..." Một vị Chân Tiên nhíu mày.
Tu vi của Hoang tăng mạnh vượt xa dự liệu của bọn họ, đây là một biến số khiến bọn họ không thể không nghi ngờ!
Cùng lúc đó, trong thiên địa truyền tới một ít âm thanh hít thở.
Tình huống gì vầy? Nhân mã của mấy gia tộc Tiên vương cảm thấy bất ngờ.
Bọn họ nhìn thấy gì thế này? Ngao Thác với vẻ hoang dại bị người trừng trị, đơn giản và thô bạo, quá trực tiếp, chấn động vô cùng.
Đó là Hoang? Đã mạnh tới trình độ nào?!
Đồng thời, mấy người cũng ngờ vực vô cùng, hai vị Tien vương Ngao Thịnh và Thái Thủy ngày xưa đều ra tay mà cũng không thể đánh Hoang hình thần đều diệt ở Tiên vực ư?
Nhưng bọn họ từng nhận được tin tức, trong chiến dịch đó Hoang đã biến mất và ngay cả Tiên vương từng suy diễn rồi phát hiện hắn đã bị xóa sổ trên thế gian, không ở trong vùng càn khôn này.
Nhưng nào ngờ được, hắn còn sống rất khỏe mạnh vả lại còn mạnh mẽ như thế!
Những người này đều muốn tới hớt tay trên, đều muốn đoạt lấy tạo hóa của giới này, lúc này ánh mắt lấp lóe do dự đầy kiêng kỵ.
"Mấy ngàn nă mtrước ta từng gặp qua Hoang, làm sao hắn có thể mạnh tới một bước này chứ?!" Mấy người âm thầm nói trong lòng.
Cùng một ngày Thạch Hạo đưa ra quyết định, chuẩn bị bắt đầu luyện hóa hợp nhất với vết tích thiên tâm, cảm ngộ đại đạo vô thượng kia, thu layá cơ duyên của thiên địa này.
Mặc dù có chút vội vàng thế nhưng hắn phải ra tay, Tiên vực cũng thèm khát nhìn chằm chằm, khách tới không ít nên phòng người đêm dài lắm mộng hắn phải nhanh chóng dung hợp.
"A..."
Cùng với tiếng rống lớn thì cửu Thiên thập Địa chợt run rẩy theo, mái tóc đen của Thạch Hạo xõa tung lao ngược lên trên, cả người bùng nổ ra ánh sáng vô lượng khiến thái dương cũng phải tối tăm đi, hắn trở thành điểm duy nhất trong thiên địa này, hóa thành vĩnh hằng!
Lúc này, thân thể Thạch Hạo trở nên mờ ảo, cả người hóa thành quy tắc giao hòa với những trật tự kia, đôi bên gắn kết với nhau.
Ầm ầm!
Cửu Thiên thập Địa chấn động, chúng sinh run rẩy linh hồn, đây là một luồng áp lực không tài nào chịu đựng nổi.
"Tới rồi, hắn bắt đầu rồi!"
"lại có thể đi tới một bước này, thật sự rất bất phàm!"
Một ít tồn tại cổ lão trong cấm khu lên tiếng, ai nấy đều thay đổi sắc mặt, có mấy người hàng trăm hàng ngàn vạn năm chưa hề mở mắt một lần, vẫn không ngừng ngủ say nhưng hôm nay đã thức tỉnh.
Cả thế gian đều chú ý, phàm là tu sĩ mạnh mẽ không ai không hãi hùng khiếp vía, ngửa đầu nhìn trời.
Đây là biến hóa kinh thế, biến cục sẽ mở ra trong ngày hôm nay.
Thân thể của Thạch Hạo rất mơ hồ tản ra khí tức đầy kinh khủng, đó là đại đạo, là hắn đang thể hiện quy tắc vô thượng.
Là một diễn biến kinh thiên động địa, thân thể của Thạch Hạo trở thành vật dẫn đại đạo, hắn đang tiếp dẫn vạn đạo để làm chủ thể nội của mình, thai nghén ra một loại dấu ấn thần bí.
Thứ được gọi là vết tích thiên tâm, là được hình thình vào lúc này!
Quy tắc của thiên địa, dấu vết của vạn đạo ngưng tụ cùng một chỗ để trở thành vết tích thiên tâm, nắm giữ nó thì sẽ là chúa tể vùng càn khôn này.
Dị tượng kinh cổ kim, thời khắc này vô số bóng hình hiện lên, đều là những dấu vết cường giả của các đời lưu lại, từng dấu mạnh mẽ không gì sánh được, kinh sợ chư thiên vạn giới.
Tất cả đều nhằm về phía Thạch Hạo và bao vây lấy hắn!
Nhưng, cũng có một ít bóng hình đại chiến với hắn, đi kèm theo đó là sấm nổ, là tia chớp, là ánh sáng hỗn độn, vực ngoại bị đánh tới mức tàn phế.
Nơi sâu trong vũ trụ là tinh không huyễn diệt, từng dải ngân hà bị chia cắt hủy diệt.
Ầm!
Cuối cùng, tất cả mọi người đều chấn kinh đồng thời sắc mặc trắng bệch thần hồn run rẩy, bởi vì Thạch Hạo đã tiến vào nơi sâu nhất trong vũ trụ và hủy diệt đi nửa tinh không nơi đó.
"Trời ơi, hắn muốn hủy diệt vùng vũ trụ này ư?"
"Cửu Thiên thập Địa cũng chỉ vừa mới gắn kết lại với nhau được mấy ngàn năm mà thôi, hiện giờ lại muốn vỡ vụn ư, Hoang muốn làm gì thế!?"
Đông đảo tu sĩ trong thế gian đều sợ hãi, từng người sắc mặt như màu đất, kinh hãi tới cùng cực, vũ trụ tinh không này cũng đang bị phá diệt.
Ầm ầm ầm!
Tiếp đó, từng tinh cầu một chuyển động cuồn cuộn rồi đập mạnh về phía vùng đất này.
Ầm!
Ngôi sao va chạm với mặt đất, trời long đất lở, tựa như tận thế của thế gian, phá hủy toàn bộ
Bởi vì, cũng không phải chỉ một hai ngôi sao mà là đầy trời đâu đâu cũng có, toàn bộ đập thẳng về phái cửu Thiên thập Địa, quá khủng khiếp.
Lúc này, ngôi sao như mưa không cách nào đếm hết được, nó đập nát cửu Thiên thập Địa, chúng sinh kêu rên, toàn bộ thế giới đang tiệm cận về sự hủy diệt cuối cùng.
"A không!"
Có người hét lớn, linh hồn co giật, cả người tê liệt trên mặt đất.
"Thủ đoạn thật cao cường, vết tích thiên tâm thật là mạnh mẽ."
Bên trong cấm khu nào đó truyền ra tiếng thở dài thăm thẳm để thế nhân thức tỉnh, hết thảy tu sĩ đều hư thoát tránh thoát khỏi ác mộng.
Bọn họ giật mình phát hiện, thứ được gọi là tận thế, thứ được gọi là thiên địa hủy diệt cũng chưa hề xảy ra, hết thảy đều do thần trí của bọn họ đang rơi vào cảnh tượng khủng khiếp kia.
Trên vòm trời đang có một người ngồi xếp bằng, được quy tắc cùng trật tự thiên địa nhấn chìm, vạn đạo chư thiên đều hiện, hắn trở thành thứ duy nhất, là vùng trung tâm.
"Đó là cuộc chiến đấu mà Hoang đang trải qua, là để cho chúng ta cảm nhận được, hắn đang hàng phục vết tích thiên đạo, đang áp chế đạo tắc chư thiên!" Có người vô cùng nghiêm nghị nói.
Lúc này, Thạch Hạo trở thành vât jdẫn của đại đạo, quy tắc chư thiên đều buông thẳng xuống hắn, quấn chặt lấy hắn và đại chiến với hắn.
Ầm ầm!
Cuối cùng, thiên kiếp giáng lâm, đây là một trận lôi kiếp khiến cả thế gian đều phải kinh ngạc, mỗi một tia chớp đều mang theo khí hỗn độn, quá khủng khiếp, toàn bộ trút hết xuống thân thể của Thạch Hạo.
Dù là Chân Tiên cũng phải biến sắc theo!
Nhưng, Thạch Hạo đều đỡ được, thân thể bất diệt, lấp lánh bảo quang lưu chuyển dị thải, tiếp tục dung hợp với vết tích thiên tâm.
Bởi vì, hắn đã trải qua mấy chục vạn năm ở thời đại Đế lạc nên hắn đã trải qua vô vàn lôi kiếp rồi, thành ra đã bị đánh tới mức thân thể hầu như mất cảm giác, ít nhất lôi kiếp tương ứng với cảnh giới này thì hắn đều có thể vượt qua được.
"Lôi kiếp này ngươi có thể bình yên vượt qua được không?" Một vị Chân Tiên âm thầm hỏi dò người bên cạnh.
Lúc này, mỗi một người trong số bọn họ đều lộ vẻ nghiêm túc, làm thế nào cũng không ngờ tới, một người cũng chưa hề thành tiên vì sao lại có thể mạnh mẽ như thế!
Thời gian trôi qua, trận thiên kiếp này kéo dài rất lâu, nếu như là những người khác thì sớm đã hình thần đều diệt cả rồi, thế nhưng Thạch Hạo hiển nhiên không nằm trong số những người này.
Nhưng, sắc mặt của những tu sĩ đang theo dõi đều trắng bệch.
Sinh linh tới từ Tiên vực xuống đây hòng hớt tay trên, nhưng hiện tại khi thấy điểm kinh khủng của Thạch Hạo, vượt xa nhận thức của bọn họ thì ai ai cũng đều e ngại cả.
Những người này nhanh chóng hành động tìm hiểu trong mấy ngàn năm qua Thạch Hạo đã làm những thứ gì, rốt cuộc từng người đều trợn tròn mắt, giết qua Chân Tiên, chém qua Bất hủ?
Bọn họ còn muốn tới cạnh tranh, còn muốn chiếm vết tích thiêm tâm với hắn?
"Tranh, nhất định phải đoạt lấy tạo hóa này, hắn chuẩn bị rơi vào trong hiểm cảnh rồi, lúc dung hợp thật sự thì sẽ không cách nào chịu nổi sự quấy phá!" Có người âm thầm cười gằn.
Lúc thân thể của Thạch Hạo từ từ trở nên rõ ràng, đang tiếp cận dung hợp hoàn toàn với vết tích thiên tâm thì chợt có người xuất thủ, rốt cuộc thì cũng không thể nào ẩn nhẫn được nữa, muốn thảo phạt về hắn.
Đó chính là hai vị Chân Tiên của Ngao gia tay cầm pháp khí Tiên đạo đánh giết về trước, chuẩn bị đánh gục Thạch Hạo cướp đi vết tích thiên tâm!
Phút chốc đó Thạch Hạo mở bừng đôi mắt cực kỳ đâm người, hắn một tay cầm kiếm thai Đại La tay còn lại cầm Tiên điện bằng động giết thẳng tới, đón đánh hai tên địch thủ kia.
"Hoang, ngươi nạp mạng đi!" Hai tên Chân Tiên của bộ tộc Thái Thủy Tiên vương cũng động thủ rồi.
Tiếp đó lại có một bàn tay lớn có màu tử kim lao tới che kín bầu trời và vồ lấy Thạch Hạo, quấy phá tâm thần của hắn, ngăn cản hắn luyện hóa vết tích thiên tâm.
"Ầm!"
Vị trí của Thạch Hạo là ngập trời chùm sáng, xảy ra cuộc chiến thê lương nhất, hắn sớm đã thức tỉnh và một bên tiếp tục sự lột xác của thể nội một bên đón đánh mấy tên địch thủ.
Chủ lực là gia tộc của Tiên vực, lúc này xuất thủ về phía hắn nhằm tranh cướp vết tích thiên tâm.
Sáu bảy luồng nhân mã xuất thủ, tất cả đều mạnh mẽ không gì sánh được, lai lịch lớn tới đáng sợ đồng thời săn bắn Thạch Hạo, muốn xé tan cơ thể hắn và đào móc vết tích thiên tâm ra.
Đại chiến rất khốc liệt, nhiều luồng nhân mã động thủ như vậy tất nhiên sẽ là đại sự kinh thiên động địa.
Nhưng mà bọn họ đã tính sai, cảm giác lúc này của Thạch Hạo mạnh tới mức trước nay chưa từng có, tới mức không còn gì để nói, tinh lực cường thịnh lao vút từ thiên linh cái ra ngoài, đánh tan vạn đạo!
Tinh lực ngập tràn nhấn chìm cả vực ngoại, chấn động cả giới nhân gian này!
Ầm!
Hắn đánh nổ một tên Chân Tiên, đó chính là cường giả của gia tộc Ngao Thịnh Tiên vương.
Thạch Hạo dứt khoát rút ra kiếm thai Đại La cùng Tiên điện bằng động, bản nhân vung nắm đấm tiến lên, thần cản giết thần phật cản giết phật!
Bảy tám người trẻ tuổi tới từ Tiên vực đều tuyệt vọng, Chân Tiên trong gia tộc của mỗi một người bọn họ đều tham dự vào, kết quả vẫn không cách nào đoạt được vết tích thiên tâm, Hoang mạnh tới mức nào chứ.
"Hoang, ngươi u mê không tỉnh, vậy thì chớ trách ta vô tình!" Hậu nhân của Thái Thủy Tiên vương hét lớn, lúc này hắn đang đứng trong một tòa cung điện của Tiên đình.
"Ầm!"
Hư không phá nát, một vị Chân Tiên trong gia tộc Thái Thủy chợt xuất hiện trước mặt Vân Hi cùng chiếc đỉnh trắng ngay trong một tòa cung điện to lớn.
Sau đó, bọn họ cũng không nói bất cứ lời nào nữa.
"Đê tiện, các ngươi quá vô liêm sỉ mà!" Người của Thiên đình quát lớn.
"Các ngươi đang uy hiếp ta à?" Thạch Hạo đứng trên vòm trời lạnh lùng hỏi.
"Đường là do mình chọn!" Hậu nhân của Thái Thủy Tiên vương lạnh lùng nói.
"Nói rất đúng, hết thảy đều do mình lựa chọn." Thạch Hạo đáp lại.
Ầm ầm!
Một lát sau, Vân Hi cùng chiếc đỉnh trắng chợt lao lên từng vệt ánh sáng, hai tia sáng quấn lấy nhau và quét tới hậu đại của Thái Thủy Tiên vương, đồng thời đẩy lui tên Chân Tiên của gia tộc này.
Xoẹt!
Chân thân Thạch Hạo lao xuống và xuất hiện ở ngay bên cạnh.
Hắn liên tục xuất thủ, chỉ một đòn liền đánh nổ tung tên thiên tài tuyệt thế được Thái Thủy tộc tuyển chọn kia, hình thần đều diệt.
Tiếp đó, Thạch Hạo lại lấy ra kiếm thai Đại La đỡ lấy một cổ bảo Tiên đạo của tên Chân Tiên kia, đồng thời tay nắm quyền ấn đánh giết tên Chân Tiên này.
Phụt!
Mưa máu đầy trời, cuối cùng Thạch Hạo đánh gục tên Chân Tiên này còn món cổ bảo Tiên đạo kia thì tự mình nhanh chóng bay đi.
Thời khắc này, mọi người đều chấn kinh.
Thạch Hạo đứng bên cạnh Vân Hi cùng đứa con của mình tựa như một ngọn núi lớn ngăn hai người phía sau, hai tia sáng trước kia chính là hai vệt vết tích Bất Diệt bảo vệ mẹ con hai người.
Rất nhanh, anh linh, người Tiên kim bảy màu đã lao tới bảo vệ hai mẹ con Vân Hi, do bọn họ bất cẩn đã để Chân Tiên đắc thủ mò vào được trong Thiên đình này.
"Các ngươi muốn vết tích thiên tâm này?" Thạch Hạo hỏi.
Xoẹt, trong cơ thể hắn lao ra một vệt ánh sáng, vĩnh hằng bất diệt, hắn đã dung hợp hoàn toàn, trải nghiệm chính thức những chỗ bất phàm của nó.
"Cho các ngươi đó!"
Thạch Hạo lên tiếng, hắn chia vết tích thiên tâm thành sáu bảy phần rồi ném về các phương hướng khác nhau.
Kết quả, vài tên kỳ tài ngút trời tới từ Tiên vực đều chiến được và lộ vẻ vui mừng, đạt được lợi ích to lớn.
"Vết tích thiên tâm này vừa mới bị hắn hàng phục, thành ra trong thời gian ngắn sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, chúng ta có thể nhanh chóng dung hợp vết tích thiên tâm này!" Có người nói.
Không hoàn mỹ chính là, vết tích thiên tâm bị chia thành sáu bảy phần thành ra quá phân tán.
Thạch Hạo cho bọn họ thời gian, đủ nửa tháng thì những thiên tài này mở mắt, xung quanh có Chân Tiên hộ pháp.
"Các ngươi cảm thấy vết tích thiên tâm này thế nào?" Thạch Hạo hỏi.
Tiếp đó hắn liền xuất thủ, đây là một cuộc đại chiến vượt qua tưởng tượng của mọi người, chỉ một mình Thạch Hạo lại chiến với toàn bộ Chân Tiên, chiến với toàn bộ các kỳ tài ngút trời đã dung hợp vết tích thiên tâm này.
Trận chiến này chém tới nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa biến sắc, sau đó, máu tươi tưới tinh không, cầu vồng vạn luồng, có người bị đánh nổ rồi.
Đó là một sinh linh đã dung hợp vết tích thiên tâm!
Nhưng, chuyện đáng sợ chính thức bắt đầu, tiếp đó, sáu bảy tên kỳ tài ngút trời lần lượt mất mạng, dù cho có tới từ gia tộc Tiên vương, dù cho đã dung hợp vết tích thiên tâm thì cũng đều chết thảm, đều bị giết chết.
"Dung hợp vết tích thiên tâm thì như thế nào chứ?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.
Hắn xé tan vết tích thiên tâm rồi chia thành sáu bảy phần đưa cho những kẻ địch kia, cuối cùng vẫn là kết quả như vầy, hắn trực tiếp giết chết từng người một.
← Ch. 1917 | Ch. 1919 → |